Hai cha con Tiêu Hoàng Long vừa rời khỏi phòng, cô gái kia liền lập tức kéo chăn ra, nhảy xuống giường, đoạn đưa tay dò xét một vòng xung quanh cửa sổ.
Cửa sổ phòng này cũng làm bằng kính chống đạn tối tân bậc nhất, dù có vác búa ra đập thì cũng đừng hòng mong vỡ.
“Cô đang ở phòng khách, tầng số năm. Đừng nói cô sẽ nhảy từ trên này xuống dưới đất kia chứ?”
Nghe thấy giọng nói của Tiêu Bách Thần vang lên ở phía sau lưng, cô gái xoay người lùi dần về phía góc phòng, trạng thái cảnh giác cao độ.
Mái tóc dài đen nhánh buông hờ hững trên vai, gương mặt có phần tái mét mỏi mệt, đẹp một vẻ đẹp thanh thuần mà rất đỗi yên tĩnh.
“Bạch Khởi La?”
Tiêu Bách Thần bất ngờ lên tiếng hỏi, khóe môi anh khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong đầy khiêu gợi.
Ánh mắt cô gái lập tức thay đổi, có một sự hoảng hốt không hề nhẹ cuộn trào trong đáy mắt.
“Cô không khẳng định cũng không phủ nhận, vậy cô chính xác là Bạch Khởi La!”
Bạch Khởi La nhìn anh chằm chằm, không dám tin chỉ trong một khoảng thời gian có hơn một tiếng đồng hồ, người con trai này lại có thể làm rõ lai lịch cùng tên tuổi của cô được.
“Anh... làm cách nào anh có thể tìm ra?”
Haha...
Tiêu Bách Thần mở miệng cười xấu xa, đôi tay khoanh tròn lại trước ngực, gương mặt hết sức tự mãn.
“Cô nên nhớ, đối với Tiêu Bách Thần này, cho dù cô có chết bờ chết bụi ở bất cứ đâu, một khi tôi đã thích đều có thể lôi xác cô lên từ ngàn lớp đất!”
Ngừng một lát, anh lại nói tiếp:
“Cô chính là người đã sử dụng bùa An Ma Cương, nguyền rủa và làm bại liệt toàn bộ cơ thể của Đằng Thiết Quang phải không?”
Bạch Khởi La không có ý định giấu giếm nữa. Dù sao thì anh cũng đã biết, muốn nói dối anh, chưa biết chừng còn chọc cho anh tức giận mà xôi hỏng bỏng không nữa chứ.
Cô ngồi xuống giường, chậm rãi nhắm mắt lại như đang hồi tưởng về quá khứ xa xăm nào đó, đoạn bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc kinh hoàng đã xảy ra hơn một tuần về trước.
Bạch Khởi La vốn là con nuôi của nhà họ Vương. Ba năm trước, gia đình Vương Tất vốn thuộc diện khá giả, thế nhưng có một lần Vương Tất nghe theo lời xúi giục của đám bạn xấu, giấu vợ đem toàn bộ tài sản đem đi chơi chứng khoán.
Thua lỗ nặng, tài sản mười mấy năm tích góp tiêu tan trong một phút lầm lỡ, Vương Tất cùng vợ phải thế chấp nhà cửa, đồ đạc cho bọn chủ nợ, hòng mong gỡ gạc được phần nào.
Tuy nhiên, lãi mẹ đẻ lãi con, mỗi giờ mỗi phút trôi qua, số tiền lãi sinh ra càng lúc càng lớn.
“Khởi La, cha mẹ nuôi con cũng đã mười hai năm trời. Đến bây giờ nhìn con trưởng thành, chúng ta coi như cũng đã làm tròn trách nhiệm. Khởi La, một mình cha không thể gồng lưng chống đỡ cho sáu người cùng một lúc được. Cách tốt nhất hiện tại đó là bớt được người nào, đỡ khổ cho người đó! Khởi La, con vốn rất thông minh, con hiểu ý cha mà, phải không?”
Bạch Khởi La lập tức quỳ xuống đất, kính cẩn dập đầu ba lần trước vợ chồng Vương Tiết, nước mắt cay đắng nuốt ngược vào trong, đôi môi đỏ mọng cũng bị cắn nát đến bật máu từ lúc nào.
Kể từ hôm đó, đã hơn một năm dài đằng đẵng trôi qua, cô chưa từng gặp lại gia đình Vương Tiết. Căn nhà to lớn, tràn ngập niềm vui ngày nào giờ cũng đã đổi chủ.
Người chủ mới hiện tại đang sở hữu căn nhà này chính là gã bạn thân mà Vương Tiết coi như gia đình của mình kia.
Tiêu Bách Thần nghe đến đây cũng đã phần nào đoán ra được diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
Anh ngồi vắt chân trên ghế gỗ, lặng lẽ quan sát từng biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của Bạch Khởi La.
Từ đầu tới cuối, cô không bộc lộ bất kỳ một cảm xúc khác thường nào, ngoại trừ vẻ mặt lạnh tanh, vô cảm đến đáng kinh ngạc.
Nhận ra hàm ý dò xét của anh, Bạch Khởi La bèn trừng mắt nhìn lại đầy cảnh cáo, đoạn nói tiếp:
“Tôi cũng chỉ tình cờ phát hiện ra gia đình của họ đã lén chuyển vào khu rừng này sống tạm để trốn nợ. Thời gian lang thang kia, tôi cũng đã tự làm tự kiếm ra được một số tiền tương đối, muốn gặp cha mẹ nuôi để báo đáp ơn dưỡng dục của họ!”
Vậy mà...
Cảnh tượng cô gặp lại khiến cô cả đời này cũng không thể nào quên!
Thi thể của Vương Tiết cùng vợ và hai đứa con nhỏ nằm la liệt trên đất, đầu của họ đều bị lũ cặn bã kia dùng búa thẳng tay đập nát.
Bạch Khởi La cũng chỉ nhìn vào quần áo để nhận diện được cha mẹ nuôi cùng hai đứa nhỏ.
Còn em gái thứ hai của cô toàn thân không một mảnh vải, tứ chi bị cột ra bốn phía, gần chục gã đàn ông cao lớn thay phiên nhau cưỡng hiếp đến mức cạn kiệt sức lực mà chết.
“Ngay cả khi con bé đã chết, hai mắt không thể nhắm được mà lũ khốn này vẫn còn không ngừng chà đạp nó hết lần này đến lần khác. Vương Chi mới chỉ mười lăm tuổi, mười lăm tuổi đấy anh có biết không?”
Tiêu Bách Thần chết lặng cả người.
Anh không nghĩ một gia đình tưởng chừng rất hạnh phúc kia, chỉ vì do một phút lầm lỡ ham mê đỏ đen của người cha mà gây nên hậu quả khủng khiếp đến mức này.
Bạch Khởi La càng nói, sự cừu hận trong ánh mắt càng trở nên điên dại, tròng mắt hai màu của cô theo đó cũng càng lúc càng thêm sắc bén hơn.
“Vậy mà, các người lại cùng nhau cứu chữa cho thằng khốn đó. Tiêu Bách Thần, ngàn lần Bạch Khởi La tôi cũng sẽ phải tự tay giết chết Đằng Thiết Quang. Nếu anh còn cố chấp chữa bệnh cho hắn, đừng trách tôi không cảnh cáo trước!”
Bạch Khởi La vừa nói vừa nắm chặt lấy vải đệm. Một lời đe dọa này của cô chỉ như tát nước vào mặt Tiêu Bách Thần.
Anh thừa hiểu sức lực của Bạch Khởi La không đáng so với mình, nhưng vẫn muốn mở miệng trêu chọc cô cho gõ ghét.
“Ha... Cô thử nói xem, cô sẽ lấy máu của tôi để thực hiện An Ma Cương bằng cách nào?”
Tiêu Bách Thần chậm rãi bước từng bước về phía Bạch Khởi La, gương mặt biểu đạt ý đồ đê tiện thấy rõ.
Bạch Khởi La cũng lờ mờ đoán ra ý đồ xấu xa của anh, đôi mắt dính chặt theo mỗi bước chuyển động của Tiêu Bách Thần. Cô như đang lo sợ nếu bản thân lơ là anh dù chỉ một chút, Tiêu Bách Thần sẽ ăn tươi nuốt sống cô bất cứ lúc nào.
“Anh muốn làm gì?”
Bạch Khởi La cảnh giác cất giọng hỏi.
Vừa vặn khoảng cách giữa cô và Tiêu Bách Thần chỉ cách nhau bằng một bước chân, Bạch Khởi La xoay người toan né sang hướng khác thì đã bị Tiêu Bách Thần giơ tay tóm vào bả vai, mạnh mẽ kéo ngược trở lại.
“Biến thái!”
Bạch Khởi La mở miệng mắng chửi, đoạn dùng một tay còn lại dồn sức chém mạnh xuống cánh tay anh.
Thế nhưng, một chiêu này của cô đã bị Tiêu Bách Thần hoàn toàn hóa giải, lập tức bị anh khóa chặt, không thể nào mà nhúc nhích.
Khuôn mặt hai người càng lúc càng áp sát nhau hơn, Tiêu Bách Thần có thể nghe rõ tiếng thở hổn hển, ấm nóng của cô phả vào từng lớp da trên gương mặt của mình.
Bạch Khởi La cũng không cam lòng khuất phục, nhân lúc Tiêu Bách Thần đang mải đắc ý nhìn cô, Bạch Khởi La nhất thời co đầu gối, thúc mạnh vào hạ bộ của anh.
Á...!
Tiêu Bách Thần rú lên một tiếng, tức khắc buông cô ra.
“Bạch Khởi La, cô giỏi, rất giỏi!”
Con mẹ nó chứ!
Một trưởng này đối với một gã đàn ông mà nói chẳng khác gì đem anh ra băm sống thành trăm mảnh.
Cửa phòng đang khép hờ.
Bạch Khởi La nhân cơ hội đó lách người chạy vọt ra. Tuy nhiên, Tiêu Bách Thần xoay người lăn một vòng, đoạn vươn tay chộp lấy áo của cô mà kéo giật lại.
“Đòi bỏ chạy à? Đừng mơ!”
Soạt...!
Chiếc áo lụa mỏng manh của Bạch Khởi La lập tức bị xé toạc.
Tấm lưng trần trắng nõn cùng vòng eo nhỏ nhất thời đều bung ra, rơi lả tả trên nền đất.
Đôi mắt Tiêu Bách Thần tức thời hóa dại, đê tiện mà nuốt một ngụm nước miếng.
“Tiêu Bách Thần, tôi giết chết anh!”
------------------