[Twilight X Harry Potter] Phù Thủy Và Ma Cà Rồng (Vu Sư Cùng Hấp Huyết Quỷ)

Chương 77: Lịch sử bị chôn dấu (nhị)

Harry kinh ngạc nhìn cha Grant, cậu không rõ phù thủy trên thế giới này có lẽ đã diệt sạch, ông ấy sao có thể bị thương bởi nghệ thuật hắc ám chứ?

“Con đã phát hiện à, Harry?” Sirius thở dài, “Thật ra đây cũng không thể xem như nghệ thuật hắc ám làm bị thương, ít nhất không phải nghệ thuật hắc ám ở thế giới chúng ta, hoặc nên nói là nguyền rủa thì thích hợp hơn. Khoảng mười năm trước, ở trong núi sâu tại Romania, chú và Grant phát hiện ra nơi thứ 3 có di tích phù thủy. Ở đó, Grant bị nguyền rủa có trong di tích phù thủy đánh trúng, lời nguyền đó nhằm vào người của giáo hội. Không biết bọn họ dùng biện pháp gì, lại có thể nhận biết người của giáo hội. Sau đó chúng ta tìm vài năm mới biết được cách hoạt động của lời nguyền đó, nhưng cơ thể cậu ấy đã phải chịu đựng rất lâu... Hơn nữa trong mấy năm đó bọn chú đang không ngừng tránh né đám dơi con kia, chứng khó thở của Grant là bị vào khi đó.”

“Vậy, cha Grant lúc đó cũng đi tìm di tích?” Harry nhìn sang cha Grant.

Cha sứ trước mắt rõ ràng là 1 con người bình thường, không ngờ Sirius lại dẫn ông ấy cùng đi tìm kiếm di tích.

“Đúng vậy tự ta yêu cầu đi cùng Sirius, hơn nữa không có ta chỉ sợ anh ấy không dễ tìm được manh mối những di tích này.” Giống như nhìn ra Harry đang suy nghĩ gì, cha Grant nói với cậu. Đôi mắt màu nâu của vị cha sứ rất tĩnh lặng và bình thản, giống như Sirius nói đến 1 người khác vậy.

“Đúng vậy, cậu ấy đã giúp chú rất nhiều. Harry, con có biết Grant trước khi trốn chạy cùng chú thì đang làm gì không?” Sirius nói, “Không biết con có nghe nói tới thư viện ngầm ở đại giáo đường St. Peter không?”

“... Đương nhiên. Cách đây không lâu con còn đi qua nơi đó, vì tìm kiếm manh mối bản thổ phù thủy...” Hơn nữa chính ở chỗ đó đụng phải Marcus. Harry khá kinh ngạc vì cha đỡ đầu của mình cũng biết chỗ này. Cậu biết Carlisle lúc trước là từ thư viện của gia tộc Volturi tìm được điều này, như thế, Sirius biết được từ đâu?

“Harry... Không ngờ con cũng tới đó.” Sirius có chút cảm thán nói, “Trước đây, Grant chính là giáo sĩ canh giữ thư viện đó, chú vào đó tìm tư liệu mới quen cậu ấy.”

“Đúng vậy, trước khi gặp được Sirius, ta đối với giáo hội, ma cà rồng, người sói cũng khá hiểu rõ. Sau khi gặp Sirius, ta lần đầu tiên biết trên thế giới còn có phù thủy tồn tại. Sau đó ta hi vọng cùng anh ấy đi tìm đoạn lịch sử bí ẩn và di tích phù thủy, ta muốn tự mình thấy đoạn lịch sử bị chôn dấu đó, cũng trợ giúp Sirius tìm được đường về nhà.” Cha Grant thấp giọng nói, giọng nói dịu dàng bình thản.

“Với sự giúp đỡ của Grant, chú mới tìm được những di tích đó. Đáng tiếc...” Trong giọng nói của Sirius đã đầy hối hận.

“Sirius...” Cha Grant cản trở Sirius nói tiếp, ông quay sang nói với Harry, “Sau đó, Sirius luôn mang theo ta tìm kiếm cách phá bỏ nguyền rủa.”

“Thật vậy sao? Thế vì cái gì...” Các người lại bị gia tộc Volturi đuổi giết chứ? Harry do dự một chút, vẫn chưa hỏi ra miệng. Với tính cách của Sirius, nếu muốn nói với cậu, thì đã sớm mở miệng.

Có lẽ cảm thấy không khí quá mức trầm trọng, cha Grant đứng lên ôn hòa nói: “Sirius, anh không phải nói muốn dẫn Harry đi xem thành quả nghiên cứu của anh sao? Những điều có quan hệ với phép thuật và những thứ liên quan tới phép thuật của phù thủy ở đây, Harry, nếu con đồng ý, ta cũng có thể kể cho con nghe 1 chút về đoạn lịch sử bí ẩn kia, nghe nói trước đó con cũng luôn tìm hiểu.”

“Đương nhiên, con rất thích.” Không nghĩ tới cha Grant là người quản lý trước đây ở thư viện ngầm của giáo hội, vậy lúc trước chức vị ở giáo hội của ông ấy chắc không thấp.

Harry có chút hưng phấn, dù sao đối với đoạn lịch sử này cũng đã tò mò từ lâu rồi.

Ví dụ như, cuộc chiến của phù thủy và giáo hội bắt đầu như thế nào, rồi họ và những giáo sĩ kia làm sao lại biến mất trong lịch sử.

“Này, Grant, khóa lịch sử của cậu để lát nữa hãy giảng, Harry nên theo tôi trước. Nó hẳn là có hứng thú với phép thuật hơn!” Sirius kéo cánh tay Harry, đi ra cửa.

“Sirius...” Harry có chút bất đắc dĩ nhìn cha Grant, lại phát hiện vị cha sứ với đôi mắt màu nâu đang dịu dàng nhìn người đàn ông tóc đen vẫn mang tính trẻ con như cũ, như đang nhìn đứa con đáng yêu của mình.

Harry lập tức bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ. Trên thực tế, Sirius bề ngoài tuy rằng còn trẻ, nhưng tuổi thật so với cha Grant còn lớn hơn mấy chục năm.

Cảm giác được tầm mắt Harry, cha Grant thu hồi ánh mắt đặt trên người Sirius, dường như thở dài khe khẽ.

Ngay sau đó, Harry bị cha đỡ đầu của mình kéo ra khỏi phòng ngủ.

Kế tiếp, Harry cùng Sirius tới phòng khách riêng của giáo đường.

Sirius vung tay lên, mặt đất trong phòng khách bỗng nhiên từ từ nứt ra ở giữa.

Harry lúc này mới phát hiện đó không ngờ là cái cổng vào cùng loại với Hẻm Xéo, nhưng chỉ không phức tạp như vậy mà thôi, trước đó cậu không chú ý tới.

Không ngờ Sirius còn biết cái này.

Đó dường như là 1 căn hầm, bên dưới mơ hồ có thể thấy 1 cầu thang nhỏ tối tăm, thông xuống bên dưới, trông cũng không quá sâu.

Sirius tùy tay thi triển một câu “Huỳnh quang lóe ra”, mang theo Harry đi xuống phía dưới.

Harry đi theo sau Sirius, xuống 1 căn hầm cũng không rộng lắm. Bên trong ngoài một cái sô pha cũ nát và bàn gỗ thì chỉ còn mấy cuộn da dê ố vàng, còn có một vài thứ kỳ lạ không biết là gì, trên đó còn tản ra chút dao động phép thuật, có lẽ là những thứ thuộc phép thuật của thế giới này.

“Những bản ghi chép này lại không có phép thuật bảo hộ sao?”

Những cuộn da dê kia nhìn qua đã rất cũ nát, bên trên trải rộng dấu vết ăn mòn, có vẻ loang lổ. Trong nháy mắt đó, Harry thấy được từ thời Trung Cổ xa xưa tăm tối, những phù thủy này trước khi bị tiêu diệt đã cố hết sức giãy dụa. Đáng tiếc thế giới này không có Slytherin, không có Gryffindor, không có Ravenclaw cũng không có Hufflepuff, càng không có trường phép thuật Hogwarts mang theo hi vọng của cả thế giới phù thủy.

Harry chưa bao giờ hoài niệm Hogwarts nhiều như lúc này.

Tòa lâu đài thần bí cổ xưa, mặt hồ yên lặng đen thẳm mênh mông, bảy năm chiến tranh và hi vọng...

Bất cứ lúc nào, Hogwarts đều là nơi an toàn của các phù thủy nhỏ.

“Sao vậy, Harry?” Có lẽ bởi vì Harry 1 lúc lâu không nói gì, Sirius có chút lo lắng hỏi.

“Không, con ổn.” Harry đẩy mắt kính đang trượt xuống mũi, “Con chỉ cảm thấy may mắn mình từng sống ở thế giới kia.”

“Hey, nhóc, vui lên chút nào!” Sirius cầm 1 cuộn lên, như đang trao vật quý cho Harry: “Harry, đến xem đi. Những điều này là do chú tìm được từ trong những di tích đó. ‘Thạch Hóa Thuật’ trước đó chú dùng, được ghi lại ở đây. Đương nhiên, nơi này còn có một chút vật có phép thuật.”

“A, rất tuyệt, Sirius.” Harry vẻ mặt kinh ngạc nhìn những “di vật” còn sót lại của bản thổ phù thủy, “Những vật có phép thuật này, được dùng thế nào?”

“Chú làm sao biết...” Sirius có chút ngượng ngùng nhìn Harry: “Ha ha, dù sao thì chú cũng không nghiên cứu nhiều với những thứ này, chỉ cảm thấy được có phép thuật dao động, liền mang đi. Còn những phép thuật kia, xét theo phép thuật của chúng ta, thì phép thuật ở thế giới này nghiên về nguyền rủa như nghệ thuật hắc ám, hiệu quả khá mạnh. Nhưng phép thuật trực tiếp tấn công không nhiều lắm, hơn nữa các loại phép thuật cũng không phong phú như của chúng ta. Hoàn toàn không có phép thuật thường thức hay để trêu chọc, quả thật không thú vị. Thế giới này, phù thủy khi còn sống, hẳn là không có phép thuật mạnh như chú bây giờ.”

Bởi vì có niềm tự hào mãnh liệt với thế giới của mình, đối với Sirius mà nói, đương nhiên là phép thuật của mình tốt hơn.

Được rồi, chuyện thật ra cũng là suy nghĩ của mình, bởi vậy mình không cần cố sức nghiên cứu mấy thứ này. Harry dùng sức gật đầu.

Nhưng trên thực tế, cậu bắt đầu đối với những thứ không biết này cảm thấy hứng thú.

Trong nháy mắt, cậu cảm giác mình bị Ravenclaw bám vào người...

========================================

Thấy sự “đặc biệt” giữa Grant và Sirius chưa? bảo đảm sẽ rất “hứng thú” na, hắc hắc