Đệ nhị chương: "Còn khóc nữa thì làm sao?!" "Nhét vào bồn cầu giật nước~~~ hu hu hu. . ." *Tựa dài quá nên đem xuống đây, không để trên kia nữa Tình cảnh này thật sự vô cùng kinh khủng, coi như không nhìn tới vẻ mặt tàn bạo của tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh thì tiếng gào thét cực kỳ bi thảm của tiểu mỹ nhân Nhậm Yên Vũ cũng đủ làm quản gia đứng ở phía sau nổi da gà.
Coi như tiểu mỹ nữ lúc gào khóc nước mắt nước mũi tèm lem cũng không có đẹp lắm, nhưng dáng vẻ như búp bê của tiểu mỹ nữ vừa nhìn là thấy chuẩn một tai họa, trông thế nào cũng nghĩ đây hẳn là một tiểu cô nương nho nhã yếu đuối, ít nhất cũng là một tiểu thục nữ đúng không? Nhưng mà yết hầu của tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta quả thật. . . rất to.
Vì vậy tiếng kêu thảm thiết kia thật sự khiến người ta hoảng loạn, hơn nữa vẻ mặt đó của tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh. . . ây da da~~~ trong lòng quản gia không khỏi rụt rè.
Tiểu thư nhà hắn mới mấy tuổi thôi a sao vẻ mặt lại có thể hung thần ác sát như thế, sau này trưởng thành làm sao bây giờ? Hù chết người có bị bắt bồi thường không. Tiểu thư à, người tạm tha cho nhị tiểu thư đi, con bé sợ chịu không nổi a~
Phía bên kia, Nhậm Bình Sinh kéo Nhậm Yên Vũ một đường đi tới toilet, sau đó gắt gao ấn đầu Nhậm Yên Vũ vào bồn cầu.
Tiểu mỹ nhân Nhậm Yên Vũ gào thét a, khóc a~ dù cho chỉ là một tiểu quỷ mới đầy hai tuổi, cũng vẫn có. . . ít nhất là. . . bản năng, lúc tỷ tỷ tàn bạo Nhậm Bình Sinh nhấn đầu nàng vào bồn cầu, hai bàn tay nhỏ bé của Nhậm Yên Vũ gắt gao bắt lấy mép bồn.
"Oa a a a a ~~~ oa a a a a a ~~~~ "
"Khóc khóc khóc, ngươi chỉ biết khóc, ngươi còn khóc!!" Đương nhiên không phải Nhậm Bình Sinh sẽ thật sự nhét Nhậm Yên Vũ vào bồn cầu, mắt thấy cứ nhấn như vậy nữa sẽ thật sự nhét xuống bồn cầu, tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh liền ngừng tay, thế nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn không có buông đầu Nhậm Yên Vũ ra, chỉ đứng bên cạnh không ngừng mắng: "Khóc khóc khóc, ngươi còn khóc không được khóc!"
"Oa a a a a ~~~ "
"Có nín hay không?"
"Oa a a a a ~~~~~ oa a a a a ~~~~ "
"Còn khóc nữa ta nhét ngươi vào trong!!" Nói xong cánh tay liền dùng sức.
Cái kia, Nhậm Yên Vũ là đang gào la nha~~~
"Oa a a a a. . . không khóc, bảo bảo không khóc. . . oa a a a. . ." Ngay cả nhân xưng "ta" vẫn chưa biết dùng, tiểu mỹ nhân đầu hướng vào bồn cầu, tay gắt gao nắm lấy mép bồn, gào lên: "Bảo bảo không khóc, bảo bảo không khóc."
"Còn khóc nữa thì làm sao?!"
"Nhét vào bồn cầu giật nước~~~ hu hu hu. . ." Đứa trẻ đáng thương, trời cho thiên phú ngôn ngữ không cần phải đi học. Sự thật chứng minh dưới sự huấn luyện tàn bạo của tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh, khả năng ngôn ngữ của tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ của chúng ta phát triển. . . đúng là nhanh a, quá là nhanh! Đương nhiên những cái này nói sau đi.
Lúc này, tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh nghe xong câu trả lời rốt cuộc cũng thỏa mãn nắm cánh tay nhỏ bé bắt lấy bồn cầu của Nhậm Yên Vũ, xách tiểu mỹ nữ ra khỏi bồn cầu, tiếp tục mắng: "Lau khô nước mắt nhanh lên!"
"Hu hu hu hu. . . bảo bảo không khóc, bảo bảo không khóc." Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ đáng thương a, nhỏ như vậy đã phải chịu đả kích lớn, thiếu chút nữa rối loạn thần kinh, vừa lặp lại bốn chữ "bảo bảo không khóc" vừa không ngừng lau nước mắt nước mũi của mình. Tay áo tèm lem.
"Không được khóc! Nuốt nước mắt vào." Tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh một lần nữa hung tàn ra lệnh.
"Hức. . ." Có lẽ khóc quá thảm thiết, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ không ngừng lại được a, quá là đáng thương, vừa hức vừa lau nước mắt.
Nhìn Nhậm Yên Vũ lau thế nào cũng không sạch nước mũi trên mặt mình, Nhậm Bình Sinh leo đến bồn nước cầm một chiếc khăn, cũng không biết là khăn lau mặt hay khăn lau chân, lung tung chùi lên mặt Nhậm Yên Vũ, chùi hơn nửa ngày nàng mới thỏa mãn, sau đó tiếp tục kéo Nhậm Yên Vũ về phòng nhỏ của mình.
"Về phòng ngủ!" Đại tỷ tỷ tàn bạo ra lệnh cho cô bé lọ lem đáng thương.
"Bảo bảo sợ~ "
"Sợ cái đầu ngươi! Ngủ."
"Bảo bảo sợ~~~ hu hu hu. . ." Nhậm Yên Vũ nắm cánh cửa, ủy khuất nói.
"Không cho khóc! Lại khóc. . ."
"Bảo bảo không khóc, bảo bảo không muốn bị nhét vào bồn cầu, bảo bảo sợ, bảo bảo không khóc, bảo bảo không muốn bị nhét vào bồn cầu. . ." Chậc chậc, tuyệt đối bị ám ảnh tâm lý rồi, tuyệt đối là vậy, tuyệt đối là vậy! Tiểu đồng chí Nhậm a, ngươi đúng là làm bậy rồi.
"Đi ngủ."
"Bảo bảo sợ. . . bảo bảo sợ. . ." Rốt cuộc cũng không dám cãi lệnh của hung tàn tỷ tỷ, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ vừa lau nước mắt vừa nói "bảo bảo sợ" vừa ngoan ngoãn quay về phòng mình.
Quản gia yên lặng đứng bên ngoài, nhìn nhị tiểu thư nhà mình thần trí không rõ ràng ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ, trong lòng thê lương không gì sánh được.
Haiz. . . từ nhỏ đã chịu "chị ghẻ" bắt nạt, Lọ Lem-chan không chịu nổi a~ số mệnh của nhị tiểu thư quả thật quá đắng cay. Hoàng tử à mau tới giải cứu nàng đi~
Xem ra thần trí của quản gia cũng không rõ ràng.
Ngày xửa ngày xưa sau khi tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh giải quyết xong phiền phức này, hoàn toàn không thấy chút áy náy nào, ngã xuống giường mình vô cùng thoải mái ngủ. Nhưng mà ngủ a ngủ. . . vậy mà lại nghe được tiếng khóc con nít.
". . ." Chẳng lẽ. . . có ma. Dù sao cũng là một đứa con nít, dù sau này trưởng thành biến thành một quỷ kiến sầu, nhưng mà đó cũng là chuyện sau này, hiện tại tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi mà thôi, ít nhiều gì cũng sợ ma. Cho nên nàng vội vàng kéo chăn trùm kín đầu mình.
Chú ý chú ý nha, hành vi đáng yêu đáng thương như thế chỉ hiện tại mới có, sau này muốn cũng không thấy nữa đâu a, cho nên xin các vị, mau mau nhìn một cái đi ha~
Thời gian ôm đầu rất lâu, tiếng khóc kia cũng không có ngừng lại. Thế nhưng cũng không có lớn hơn nữa. Tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh cảm thấy có chút bực bội. Tuy tiểu quỷ tuổi này không biết cái gì là bực bội, thế nhưng nàng thật sự có chút bực bội. Đúng là đáng ghét, nàng ngủ không được a!
Vì vậy tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh có chút bực bội quyết định mặc kệ có ma hay không nàng cũng phải ra ngoài nhìn. Vì vậy nàng tìm rồi tìm, ở trong phòng mình tìm được một ly thủy tinh, mặc kệ nó có thể đánh chết ma hay không, cầm đồ trong tay tóm lại cũng thấy an toàn hơn một chút.
Tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh cẩn cẩn thận thận đi tới cửa, cẩn cẩn thận thận mở cửa ra.
Thì thấy tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ ngồi xổm bên ngoài hu hu khóc, thấy Nhậm Bình Sinh mở cửa, liền ngẩng gương mặt đều là nước mắt nước mũi lên.
Haiz. . . tại sao gương mặt này làm thế nào cũng lau không sạch a? Nhậm Bình Sinh rất phiền não. Tuy lúc đó nàng cũng không biết cái gì là phiền não.
"Hu hu hu. . . bảo bảo sợ. . . hu hu hu. . . bảo bảo sợ. . ." Được rồi, cũng chỉ có ba chữ này.
"Không được khóc!" Được rồi bên đây cũng chỉ có ba chữ này.
"Bảo bảo sợ." Nhậm Yên Vũ cố sức kìm nén, cố sức kìm nén, đừng khóc đừng khóc, không thôi sẽ bị nhét vào bồn cầu.
"Phiền muốn chết tại sao ngươi lại nhát gan như thế a?" Nhậm Bình Sinh mắng to, "Phiền muốn chết, ngươi là tiểu quỷ nhát gan à?" Rốt cuộc ngươi có biết cái gì là "phiền" không hả tiểu bằng hữu?
"Bảo bảo sợ. . ."
"Ngươi là tiểu quỷ nhát gan hả?"
"Bảo bảo sợ. . ."
"Ngươi có phải là tiểu quỷ nhát gan không hả?"
"Bảo bảo sợ. . ."
"Ngươi đúng là tiểu quỷ nhát gan."
"Bảo bảo sợ. . ."
Các ngươi cứ lặp đi lặp lại như vậy có ý nghĩa không hả? Các ngươi có biết trò chuyện không hả? Các ngươi có buồn chán không a? Các ngươi chính là buồn chán!
"Ta ghét nhất là tiểu quỷ nhát gan, phiền muốn chết!" Tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh còn không biết cái gì là phiền não đã phiền muốn chết đem tiểu mỹ nữ khóc lóc nói "Bảo bảo sợ" ở ngoài cửa kéo vào phòng mình.
Haiz. . . tốt xấu gì cũng là tỷ tỷ, tốt xấu gì đối phương cũng là mỹ nữ, then chốt chính là, một tiểu cô nương a~ tốt xấu gì ngươi cũng là con gái a~ không thể nhã nhặn một chút hả? Đừng có hở một tí thì lôi người ta đi như vậy chứ? Haiz. . .
Ném tiểu mỹ nữ lên giường.
"Buổi tối không được tè dầm~ "
"Bảo bảo không tè dầm."
"Muốn tè tự mình đi tè."
"Bảo bảo muốn tè sẽ tự mình đi tè."
"Tè dầm thì làm sao bây giờ?"
"Bảo bảo bị nhét vào bồn cầu giật nước."
"Nhanh đi ngủ nhanh đi ngủ." Một tay nhét Nhậm Yên Vũ vào trong chăn. Ngẫm lại dường như đối phương còn chưa cởi áo, trên tay áo nàng toàn là nước mũi bẩn biết nhiêu a?
Thật sự không cách nào thuyết phục bản thân đừng nghĩ nữa, tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh lại lôi tiểu mỹ nữ từ trong chăn ra.
"Bảo bảo đi ngủ. . ."
"Không được ngủ! Cởi áo ra!"
"Bảo bảo không biết cởi. . ." Thật ra nàng chưa phát âm được ba chữ cởi quần áo.
"Ngươi ngốc muốn chết, chẳng lẽ ngươi là kẻ ngốc a?"
"Bảo bảo không biết cởi. . ."
"Ngươi chính là kẻ ngốc! Ngay cả cởi đồ cũng không biết!"
"Bảo Bảo không biết cởi. . ." Thật ra ngươi không thể trách người ta nha, dù sao người ta cũng chỉ mới hai tuổi a, cũng không phải thiên tài, tiểu bằng hữu à~ lúc ngươi hai tuổi ngươi cũng không biết cởi~
"Ngốc muốn chết!" Nhậm Bình Sinh rất bất đắc dĩ. Chỉ có thể tự mình giúp đỡ Nhậm Yên Vũ cởi quần áo. Thật ra nàng cũng chỉ là một tiểu quỷ vừa đầy 5 tuổi, dù sức lực rất lớn, lại trưởng thành sớm, nhưng dù sao cánh tay nhỏ bé vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, cho nên một chiếc áo nàng tốn rất nhiều thời gian mới cởi được. Người ta chỉ biết cởi quần áo của mình à~~~
Cởi xong tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh vô cùng tự hào, còn muốn khoe khoang với Nhậm Yên Vũ một chút, mới phát hiện tốc độ cởi áo của mình thật sự quá chậm, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ đã ngủ mất a!
"Hừ. . ." Tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh bị đả kích sau khi đẩy người ta xuống giường, rất bất mãn đi ngủ. Nàng thật vất vả mới học được cách giúp người khác cởi áo.
Trước đây nàng chưa bao giờ làm thế, đây là lần đầu tiên, lại còn chưa biết cách làm đã bị người khác chà đạp lên nhân phẩm của mình. Haiz. . .