Đệ tứ thập chương: Sau lưng loli này có gắn một đôi cánh ác ma Sự xuất hiện của Lâm Nham ở bộ sơ trung thành công khiến rất nhiều cô bé thét chói tai, đương nhiên tuy hiện tại Lâm Nham hoàn toàn không thèm để ý đến phản ứng của các tiểu quỷ bộ sơ trung, nhưng hắn vẫn biết xung quanh có không ít các tiểu cô nương len lén nhìn mình, đương nhiên đối với các tiểu cô nương cơ thể còn chưa lớn này hắn hoàn toàn không có bất cứ hứng thú gì.
Chỉ là trẻ ranh sơ trung mà thôi, tâm lý không có vấn đề sẽ không thích những tiểu quỷ như vậy, Lâm Nham tự nhận thể xác và tinh thần đều mình khỏe mạnh. Nhưng mà rất hãm hại chính là, Lâm Nham thể xác và tinh thần luôn rất khỏe mạnh chẳng biết tại sao luôn rất được các tiểu loli sơ trung thích, Lâm Nham thì ngược lại thích con gái trưởng thành hoàn toàn không có chút hảo cảm nào với họ, thật sự là chuyện bi thương nhất thế giới này: Tâm ta theo trăng sáng, tiếc rằng trăng sáng rọi xuống mương a.
Cho nên lúc này Lâm Nham xuất hiện ở bộ sơ trung kỳ thực có chút tức giận, chẳng hiểu tại sao Lâm Tu Nhai nghe xong Hàn Phong nói liền bảo hắn đến bộ sơ trung đối phó tiểu loli. Bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, Lâm Nham đi qua một góc hẻo lánh.
Mặc kệ mình có nguyện ý hay không, sự thật hiện tại là mình phải vì buổi biểu diễn mà tới bộ sơ trung đối phó một tiểu quỷ ấu trĩ chưa nhìn thấy mặt, cơ thể chưa trưởng thành đầy đủ.
Sau khi đứng trong góc hồi lâu, Lâm Nham thân sĩ mỉm cười, ôn nhu nói với một tiểu nữ sinh đang làm bộ không có nhìn hắn: "Xin lỗi, bạn học, cho hỏi một chút, năm nhất đi hướng nào?"
Nữ sinh kia hiển nhiên rất bất ngờ là mình được gọi, quay đầu nhìn Lâm Nham một lát, cũng không rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Được rồi, thấy nữ sinh có phản ứng như vậy cũng nằm trong dự liệu của mình, tuy Lâm Nham không thích con gái có chút ngu ngốc như vậy, nhưng bởi vì thân mang nhiệm vụ, hắn vẫn rất lễ phép tiếp tục hỏi: "Bạn học, bạn học mời tỉnh dậy."
Nữ sinh rùng mình, rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi. Nhìn Lâm Nham mỉm cười gương mặt nháy mắt đỏ ửng, "Cái, cái kia, học trưởng gọi ta?" Câu hỏi này hoàn toàn không có mức độ, trên cơ bản là hỏi như không.
Lâm Nham chịu đựng xúc động muốn một chưởng vỗ chết đối phương, nở nụ cười cứng ngắc, gật đầu nói: "Bạn học, ngươi biết năm nhất đi hướng nào không?"
Lúc này rốt cục nữ sinh cũng bình thường một chút, mạnh gật đầu một cái: "Biết biết, học sinh bộ sơ trung chúng ta đều biết năm nhất hướng nào."
Lâm Nham tiếp tục kéo da mặt cười nói: "Vậy có thể phiền ngươi dẫn ta đi chứ?" Từ trên tư liệu không đáng tin tưởng Hàn Phong có được, Nhậm Yên Vũ học năm nhất.
"Có thể có thể, học trưởng theo ta đi." Nữ sinh vẻ mặt kích động đi ở phía trước, như lâm vào đại địch.
Đi như vậy quả thật rất buồn chán, cho nên nữ sinh buồn chán bắt chuyện nói: "Học trưởng đến dãy năm nhất tìm người hả?"
Lâm Nham rất buồn chán đáp: "Ừm, bạn Nhậm Yên Vũ học lớp 1 năm nhất phải không?" Lời này tuyệt đối chỉ là thuận miệng hỏi thôi, bất quá khiến hắn thật không ngờ chính là, nữ sinh đi bên cạnh nghe được lời hắn nói xong lập tức ngừng bước, quay đầu lại vẻ mặt thương tâm gần chết nói: "Quả nhiên học trưởng đến tìm Nhậm Yên Vũ, học trưởng ngươi phải tin tưởng a, Nhậm Yên Vũ tuyệt đối không có đáng yêu nhu nhược như bề ngoài đâu." Đối phương nói xong, gương mặt vậy mà lại còn lộ ra biểu tình rất không đành lòng, tiếp tục nói: "Học trưởng, ngươi vẫn nên đi về sớm một chút đi, không nên tìm Nhậm Yên Vũ."
Đây là ý gì? Sao hắn đi tìm Nhậm Yên Vũ mà làm như Nhậm Yên Vũ sẽ ăn thịt hắn không bằng?
"Học trưởng, mỹ nữ xinh đẹp hơn Nhậm Yên Vũ trên đời này có rất nhiều, thiệt."
. . .
Lâm Nham vẫn không hiểu ý của nàng, tuy dọc đường đi nàng vẫn luôn khuyên hắn không nên đi tìm Nhậm Yên Vũ, nhưng Lâm Nham vẫn đến cửa lớp 1 năm nhất.
"Tiểu Vũ phơi nắng trên sân thượng, muốn tìm nàng thì lên sân thượng đi." Rất bất ngờ, Lâm Nham còn chưa mở miệng hỏi, một nam sinh ngoài cửa đã nói cho hắn Nhậm Yên Vũ ở đâu.
Ế? Sao đối phương biết mình đến tìm Nhậm Yên Vũ? Lâm Nham nhíu mày nghĩ.
"Học trưởng ngươi lên sân thượng đi, đến lớp 1 năm nhất tìm người đều là tìm Nhậm Yên Vũ, bọn họ nói chắc chắn không sai." Nữ sinh bên cạnh vẻ mặt thương xót tiếp tục nói: "Học trưởng, nghĩ thông suốt một chút, ta sẽ không lên đó cùng ngươi."
Lâm Nham có điểm ngoài ý muốn, xem ra Nhậm Yên Vũ này rất nổi tiếng ở bộ sơ trung a, rốt cuộc là một tiểu loli như thế nào? Có thể trở nên như vậy, cũng không dễ dàng gì.
Rốt cuộc là một tiểu loli như thế nào? Lâm Nham lên sân thượng sẽ biết.
Hắn vừa mở cửa sân thượng ra thì có một nam sinh tấn công về phía hắn. May mắn là Lâm Nham có học một vài thế phòng thân, không thôi lúc này đã mất mặt trước những đệ đệ muội muội sơ trung rồi, nếu để cho Lâm Tu Nhai và Hàn Phong biết khẳng định sẽ cười 18 đời nhà hắn. Nhưng mà coi như hắn tránh được một cú của đối phương nhưng hắn cũng không ngờ vậy mà lại không chỉ một người, khi người thứ hai đánh về phía hắn Lâm Nham tránh né không có tiêu sái như vậy nữa, sau đó là người thứ ba. . . đến khi Lâm Nham né được cú đấm của nam sinh thứ tư, hắn có chút chật vật ngẩng đầu, liền nhìn thấy Nhậm Yên Vũ đứng dưới ánh mặt trời, nắng trải đầy trên người nàng, nhìn qua thuần khiết không nhiễm bụi trần như là thiên sứ, thiên sứ nhoẻn khóe miệng nhìn về phía hắn, nói: "Thế nào? Không tìm được cách nào đối phó với tỷ tỷ của ta, nên đến bộ sơ trung tính kế với ta?"
Lời của Nhậm Yên Vũ vừa thoát ra khỏi miệng, nháy mắt khiến Lâm Nham sửng sốt phát ngốc, lời này là của một học sinh sơ trung nói ra à? Nàng vậy mà lại biết nguyên nhân mình đến tìm. Chẳng lẽ thiên sứ không phải là tiểu bạch bán moe nơi nơi sao?
Nháy mắt Lâm Nham cảm thấy đau đầu vô cùng, tên Hàn Phong hãm hại bạn, lấy đâu ra đơn giản đối phó một tiểu loli như thế? Sau lưng loli này có gắn một đôi cánh ác ma hắn không nhìn thấy à?
Tuy trong lòng muốn mắng mẹ, nhưng Lâm Nham vẫn sửa sang lại áo, nhìn Nhậm Yên Vũ trước mặt nói: "Thật không ngờ ngươi vậy mà lại biết mục đích ta đến tìm."
Nhậm Yên Vũ nhướng mi không nói gì, biểu tình này của nàng khiến Lâm Nham trực tiếp liên tưởng đến Nhậm Bình Sinh, quả nhiên không cùng một nhà không vào một cửa.
"Chúng ta nghe nói hội trưởng đại nhân rất cưng ngươi, cho nên chúng ta hy vọng ngươi có thể thuyết phục nàng, để nàng cho phép chúng ta biểu diễn."
Bên cạnh Nhậm Yên Vũ, một đám cả trai lẫn gái ai nấy đều cảnh giác, dáng vẻ này nói là tiểu quỷ, chi bằng nói là chiến sĩ. Điều này khiến Lâm Nham có cảm giác không bình thường, rốt cuộc là một tiểu quỷ như thế nào a vậy mà lại có thể huấn luyện một đám tiểu quỷ thành dạng này?! Đừng có đùa như vậy a một chút cũng không moe.
Nhậm Yên Vũ mị hoặc cười: "Bảo ta khuyên tỷ tỷ, đương nhiên có thể, nhưng mà, tại sao ta phải giúp ngươi?"
". . ." Lâm Nham cảm thấy rất 囧, đây không phải là lời một tiểu loli sơ trung nên nói, bạn học à, ngài thật sự không phải xuyên không đến đây hả? Rất 囧 Lâm Nham rất 囧 mở miệng nói: "Đương nhiên, nếu như có lợi, chúng ta chia đều thế nào?" Đương nhiên thật ra trên người một học sinh trung học, nghiêm túc mà nói cũng không có nhiều lợi ích.
Nhậm Yên Vũ cảm thấy ghét bỏ, bĩu môi: "Lợi? Nhưng ta rất ghét các ngươi, cho nên có lợi gì ta cũng không muốn, làm sao bây giờ đây?"
Được rồi, Lâm Nham phải thừa nhận rất khó đối phó tiểu loli này, nhưng mà như thế khiến hắn cảm thấy thú vị hơn, hắn không thích loli cả ngày bộ dạng thiếu đầu óc, hắn thích ngự tỷ hơn, cho nên biểu hiện của Nhậm Yên Vũ lúc này khiến hắn rất coi trọng. Lâm Nham nhún nhún vai thầm nghĩ: Tuy ngự tỷ này tuổi còn nhỏ một chút, nhưng đây tốt xấu gì cũng là ngự tỷ đầu tiên hắn gặp a! Nữ sinh có đầu óc đương nhiên càng làm người khác thích hơn không có.
"Ghét chúng ta? Vậy chúng ta có thể thương lượng trên phương diện nguyên nhân làm ngươi ghét."
Nhậm Yên Vũ nói: "Nói thật thì, vì các ngươi luôn quấn lấy tỷ tỷ của ta, cho nên khiến ta thấy rất gai mắt, cũng không có nửa ý định muốn giúp các ngươi, nhưng nếu như các ngươi có thể cho ta một điều kiện vô cùng hài lòng, thật ra ta sẽ nguyện ý hợp tác."
"Vậy xin bạn học Nhậm nói xem ngươi muốn điều kiện thế nào?"
Nhậm Yên Vũ híp mắt cười rất khả ái, nàng cười rất khả ái, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy nguy hiểm. Nàng nói với Lâm Nham: "Ta ghét các ngươi đến quá gần tỷ tỷ của ta, cho nên hy vọng sau này các ngươi tránh xa tỷ tỷ của ta ra, mặc kệ là vì nguyên nhân gì."
Lâm Nham cau mày.
"Còn nữa, tuy ở bộ cao trung ta cũng có thủ hạ, nhưng mà dù sao thủ hạ của ta cũng không quá thân với hội học sinh, cho nên rất nhiều chuyện ta không biết được, hơn nữa có quá nhiều phiền phức, ta muốn xử lý cũng sẽ phiền phức theo." Nhậm Yên Vũ nhìn Lâm Nham trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Ta hy vọng có ai đó có thể tin tưởng giúp ta quan sát hội học sinh, thuận tiện đúng lúc giúp ta giải quyết một vài phiền phức không quan trọng."
"Quan sát hội học sinh?" Lâm Nham không hiểu.
"Phải, quan sát mọi người trong hội học sinh." Nàng nói chính là "mọi người", hắn không rõ ràng là quan sát ai, thế nhưng lúc Nhậm Yên Vũ nói mọi người, hai mắt chăm chú nhìn Lâm Nham, nàng tin tưởng nếu như ngay cả điểm này Lâm Nham cũng không hiểu, thì không có tư cách để bản thân hợp tác với hắn.
Quả nhiên, rất nhanh Lâm Nham liền hiểu, hắn cười nói với Nhậm Yên Vũ: "Thành giao. Chỉ cần ngươi có thể giúp chúng ta đối phó việc biểu diễn lần này, chúng ta sẽ phái người giúp ngươi quan sát 'mọi người' trong hội học sinh, về phần ngươi nói thuận tiện giải quyết phiền phức, phải nhìn xem sau đó chúng ta có hợp tác vui vẻ hay không."
Nhậm Yên Vũ rất hài lòng nheo mắt lại, "Yên tâm, chuyện biểu diễn ta tuyệt đối sẽ để các ngươi hài lòng, sau đó hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
"Ta cũng hy vọng như vậy."