Đệ ngũ thập nhị chương: Ai ui~~ nhảy lớp rồi, những ngày hạnh phúc không còn xa nữa~ Vì vậy trên bàn cơm đêm giao thừa ngày hôm nay, Nhậm Yên Vũ lại kích động Nhậm Bình Sinh một chút.
"Tỷ tỷ, nửa học kỳ còn lại ta không muốn học nữa, ta muốn nhảy lớp lên năm hai."
". . ." Nhậm Bình Sinh kinh ngạc. Thời kỳ quan trọng ở cao trung này, thậm chí mọi người còn có thể bị học lại một năm, vậy mà Nhậm Yên Vũ lại nói nàng muốn nhảy lớp?! Đây là sao?
"Đang yên lành sao muốn nhảy lớp?!" Nhậm Bình Sinh quay đầu hỏi.
Dường như Nhậm Yên Vũ rất nghiêm túc cân nhắc một hồi, sau đó mới nói: "Nội dung học kỳ hai năm nhất ta đều học xong, học kỳ một năm hai ta cũng học gần hết, chỉ còn một nửa, cho nên ta nghĩ lãng phí thời gian như vậy không có ý nghĩa gì, chi bằng sang năm trực tiếp lên năm hai, ôn tập nội dung nửa học kỳ còn lại, rồi thi lên năm ba luôn."
Nhậm Bình Sinh vẫn chưa lấy lại phản ứng, Nhậm Thanh Nghiên bên kia đã kích động ôm lấy Nhậm Yên Vũ: "Tiểu Vũ nhà ta thật là lợi hại, được! Mẹ giúp con, sang năm chúng ta lên năm hai!"
"Cái gì mà sang năm lên năm hai, chuyện này không thể qua loa quyết định như vậy, chúng ta phải suy nghĩ kỹ lại!" Nhậm Bình Sinh kích động quát. Nàng thật sự chịu không nổi Nhậm Thanh Nghiên, chuyện của Nhậm Yên Vũ đều là đại sự, sao nàng có thể tùy tùy tiện tiện không cân nhắc mà quyết định ngay?!
Nhậm Thanh Nghiên hoàn toàn không đặt lời Nhậm Bình Sinh nói vào lòng, hiện tại nàng đang kích động, nàng nói con gái của Nhậm Thanh Nghiên tuyệt đối là không tồi mà! Nhảy cả lớp luôn! Nhảy lớp! Còn là nhảy lớp cao trung!
Vui quá vui quá nha!
"Ôi trời! Tiểu Sinh nhát gan, Tiểu Vũ đã nói như vậy rồi, nhất định là nắm chắc phần thắng! Để Tiểu Vũ nhảy lớp đi nhảy lớp đi!"
"Mẹ!"
"Ai ui! Được rồi được rồi, cứ vui vẻ quyết định như thế đi, Tiểu Sinh yên tâm, mẹ sẽ không vì Tiểu Vũ nhảy lớp mà khinh thường con không nhảy lớp đâu!"
". . ." Trọng điểm không phải ở đây có được hay không?!
Nhậm Bình Sinh cảm thấy đầu mình thật sự đau nha thật sự đau nha! Một người hai người, sao không ai chịu yên lặng, cứ dằn vặt không ngừng vậy a?
Đương nhiên, Nhậm Thanh Nghiên nói, chuyện Nhậm Yên Vũ nhảy lớp cứ giao hết cho nàng xử lý! Mặc kệ Nhậm Bình Sinh nghiêm trọng hoài nghi độ tin cậy của nàng. Kết quả sự thật chứng minh rằng, lời Nhậm Thanh Nghiên nói hoàn toàn không thể tin tưởng!
Chuyện Nhậm Yên Vũ nhảy lớp xử lý được một nửa, Nhậm Thanh Nghiên bỏ chạy rồi, đem cục diện rối rắm này vứt cho Nhậm Bình Sinh. Tuy Nhậm Bình Sinh không quá tán thành chuyện Nhậm Yên Vũ nhảy lớp, thế nhưng cân nhắc trạng thái hiện tại của Nhậm Yên Vũ một chút, sau khi cân nhắc một mức độ nhất định, nàng cảm thấy nếu như để Nhậm Yên Vũ nhảy lớp, cũng không phải tệ, quan trọng chính là Nhậm Yên Vũ muốn làm thế, vậy thì cứ thử xem sao, nếu như thất bại, cùng lắm để Nhậm Yên Vũ học lại một năm cao trung nữa thôi!
Vì vậy Nhậm Bình Sinh vẫn xử lý cục diện Nhậm Thanh Nghiên bỏ lại, đến lúc khai giảng Nhậm Bình Sinh phải về trường Nhậm Yên Vũ đã học được gần một tuần lớp hai năm hai.
Tình hình này có vẻ tất cả đều ổn.
Như vậy Nhậm Bình Sinh cũng yên tâm, dặn dò vài câu sau đó đi về trường mình. Nói chung, chuyện này đến đây kết thúc, Nhậm Yên Vũ cũng đã mỹ mãn vào năm hai, có thể yên tĩnh rồi chưa?
Nhưng mà nếu cứ như vậy yên tĩnh lại, Nhậm Yên Vũ của chúng ta sẽ không là Nhậm Yên Vũ nữa, mà cuộc đời Nhậm Bình Sinh của chúng ta sẽ bình thản và vô vị đến cỡ nào nha!
Cho nên, đương nhiên Nhậm Yên Vũ của chúng ta không thể cô phụ kỳ vọng của mọi người rồi!
Đợi đến hai tháng sau, tiết thanh minh Nhậm Bình Sinh về nhà, Nhậm Yên Vũ liền bày tỏ nàng muốn lên năm ba, muốn khiêu chiến thi vào trường đại học!
Má ơi~~~ nhị tiểu thư đừng đùa như vậy có được hay không!? Quá đả kích người ta!
Nhậm Bình Sinh không thể tin nổi hỏi: "Cái gì? Chương trình năm hai đã học hết rồi?"
Nhậm Yên Vũ gật đầu đáp: "Thật ra năm ngoái đã học gần xong rồi, vốn muốn trực tiếp lên năm ba, nhưng sợ không nắm vững nội dung năm hai, cho nên lên năm hai trước, bây giờ nội dung năm hai ta đều học xong rồi, hơn nữa, học kỳ một năm ba ta cũng học rồi, các lão sư nói ta học tốt lắm, lên năm ba không có vấn đề gì."
Dù không có vấn đề gì, cũng đâu có cần thật sự lên năm ba đúng không?!
Nhậm Bình Sinh cảm thấy có điểm không đúng, vì vậy cau mày hỏi: "Tiểu Vũ làm sao vậy? Gần đây ta cảm thấy ngươi cứ gấp gấp vội vội?"
Nhậm Yên Vũ cười nói: "Chính là không muốn lãng phí nhiều thời gian, dù sao có thể thách thức thì thách thức bản thân một chút, nếu không được ta còn có thể học lại nha! Dù sao chung quy không lãng phí là được rồi."
"Dù nói như vậy." Nhậm Bình Sinh vẫn không đồng ý, quá mạo hiểm rồi, Nhậm Yên Vũ cứ nhảy lớp nhảy lớp, rất khó tưởng tượng nàng có thể nắm vững bao nhiêu bài tập năm hai và ba.
"Tỷ tỷ. . . tỷ tỷ xin ngươi, để Tiểu Vũ thử đi, tuyệt đối không có vấn đề." Lại là ánh mắt tỏ vẻ tội nghiệp này, lại là kiểu làm nũng này!
Nhậm Bình Sinh thật sự chịu không nổi Nhậm Yên Vũ như vậy. Nhưng vừa mới nhảy lớp, giờ lại nhảy lớp, cái này thật sự có chút trắc trở.
"Tỷ tỷ~~~ tỷ tỷ yên tâm, ngươi phải tin tưởng Tiểu Vũ, Tiểu Vũ vẫn luôn rất cố gắng. . ."
". . ."
"Tỷ tỷ. . ."
". . . Được rồi, trước thử một tháng, sau một tháng, nếu như không được, lập tức trở về học năm hai một lần nữa."
"Không thành vấn đề."
Cho nên cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, chuyện quan trọng như vậy sao có thể bị xin một cái liền thỏa hiệp a!
Vì chuyện này tâm tình tiểu thư của chúng ta sa sút một thời gian rất dài, bởi vì rốt cuộc nàng cũng phát hiện, bản thân mình bây giờ thật sự càng ngày càng chịu không được bộ dạng Nhậm Yên Vũ cầu xin mình, chỉ cần nàng xin một cái, mình đã nhiều lần phá vỡ nguyên tắc của bản thân, làm mấy chuyện không muốn làm!
Cứ phát triển như vậy là không tốt, phát triển như vậy tuyệt đối đi về hướng "Sợ vợ"! Sẽ làm hư Nhậm Yên Vũ! Tuyệt đối không thể như vậy nữa!
Được rồi, Nhậm Bình Sinh đang đi về hướng "Sợ vợ" rốt cuộc vẫn làm thủ tục, để Nhậm Yên Vũ lên năm ba.
Khi Nhậm Yên Vũ đã lên năm ba, Nhậm Bình Sinh bắt đầu căng thẳng. Càng thêm chịu khó gọi điện thoại, trước đây mỗi ngày gọi Nhậm Yên Vũ một cuộc, bây giờ mỗi ngày đều gọi cho Nhậm Yên Vũ và quản gia một cuộc, nội dung đơn giản chính là tình hình học tập của Nhậm Yên Vũ.
Đương nhiên, bởi vì Nhậm Yên Vũ nhảy lớp đến năm ba, thời gian càng lúc càng vội vàng, bây giờ vội vàng đến ngay cả nói chuyện điện thoại với Nhậm Bình Sinh cũng không có thời gian, mỗi ngày nói chuyện không được mấy phút thì đã cúp điện thoại, làm bài tập, học thêm, từng loại từng loại bận rộn ghê gớm vô cùng tận.
Cuộc sống năm ba vốn đã vội vàng, Nhậm Yên Vũ lại học thêm, Nhậm Bình Sinh ở bên ngoài cái gì cũng không thể chứng kiến, thỉnh thoảng nghe quản gia nói đến chuyện Nhậm Yên Vũ đi học thêm đã cảm thấy đau lòng vô cùng, huống chi những người mỗi ngày đều ở nhà nhìn Nhậm Yên Vũ liều mạng a, đây là nhị tiểu thư bọn họ tận mắt trông nàng lớn lên a, từ thời kỳ bán moe đã luôn ở bên cạnh nhị tiểu thư a, hôm nay nhị tiểu thư khổ cực cỡ nào a, mắt thấy từng ngày từng ngày nàng càng trở nên gầy gò, đúng là đau lòng chịu không nổi.
Nhưng mà coi như có đau lòng chịu không nổi, cũng không còn cách nào khác, chuyện Nhậm Yên Vũ quyết định đâu có thể muốn thay đổi là thay đổi? Cho nên chỉ có thể đau lòng, sau đó cứ như thế mở to mắt mà nhìn.
Sau mấy lần như vậy, vì áp lực học tập quá lớn, gánh vác quá nhiều, sốt cao sinh bệnh rồi, nhưng nàng kiên quyết không cho quản gia gọi Nhậm Bình Sinh, chỉ sợ vì chuyện này Nhậm Bình Sinh không cho nàng tiếp tục học.
Vào lúc này thật sự một phút một miếng vàng, mà có vàng cũng khó mua một phút a, Nhậm Yên Vũ không có nhiều thời gian để tiêu xài như vậy.
Cũng may nỗ lực luôn luôn được đền đáp, rốt cuộc khi nghỉ hè đến, ước mơ của Nhậm Yên Vũ trở thành sự thật, cùng các học tỷ năm ba thi vào trường đại học, đồng thời do thành tích vượt trội, đậu vào trường đại học của Nhậm Bình Sinh.
Đương nhiên, Nhậm Yên Vũ sẽ lựa chọn trường đại học của Nhậm Bình Sinh, kỳ thật chủ nhiệm lớp nàng có chút tiếc nuối, thành tích của Nhậm Yên Vũ nếu như chạy nước rút một năm nữa, tuyệt đối có thể đậu vào đại học chính quy nào nào đó và văn học viện nào nào đó, nhưng Nhậm Yên Vũ kiên quyết không chịu, hơn nữa còn nói bây giờ nàng đã vô cùng thỏa mãn với trường đại học hiện tại, dù cho nàng một cơ hội nữa, nàng vẫn sẽ lựa chọn ngôi trường này.
Đối với chuyện này, Nhậm Bình Sinh cũng thấy rất tiếc nuối. Nhậm Bình Sinh luôn là một người phi thường nghiêm túc, đối với việc thành tích có thể càng thêm tốt và tương lai càng thêm tốt của Nhậm Yên Vũ mà nàng lại vứt bỏ hết lần này tới lần khác, tức chết đi được, thật hận không thể kéo Nhậm Yên Vũ ra ngoài đánh 50 đại bản, nhưng khi đối mặt với ánh nhìn tội nghiệp của Nhậm Yên Vũ: "Tỷ tỷ, ngươi không muốn học cùng Tiểu Vũ sao?" Nàng vẫn do dự.
Tuy nàng rất lý trí, nhưng con gái đang yêu đều mù quáng, đương nhiên Nhậm Bình Sinh cũng muốn mỗi ngày được ở bên Nhậm Yên Vũ, nhất là sau khi tâm ý cả hai đã tương thông lúc nào cũng là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thật sự không có thời gian và cơ hội ở bên nhau. Đây là cơ hội khó khăn cỡ nào nha, đương nhiên cũng muốn nắm bắt. Nhưng mà nàng hy vọng Nhậm Yên Vũ có thể lựa chọn trường đại học càng tốt hơn, có thể có một tương lai càng tươi sáng, mặc dù Nhậm gia tuyệt đối nuôi nổi Nhậm Yên Vũ.
Cho nên Nhậm Bình Sinh cảm thấy mâu thuẫn vô cùng, một mặt tư tâm muốn ở bên Nhậm Yên Vũ, mỗi ngày có thể nhìn thấy Nhậm Yên Vũ, nhưng một mặt lại hy vọng Nhậm Yên Vũ có thể phát triển tốt hơn.
Đương nhiên cuối cùng Nhậm Bình Sinh vẫn không để Nhậm Yên Vũ học lại, vẫn cho phép Nhậm Yên Vũ đến trường mình. Cho nên mới nói, con gái đang yêu đều mù quáng, thật sự là kinh khủng khiếp!
Sau khi thi vào trường đại học nghỉ hè chính là hạnh phúc, rốt cuộc hai người cũng có thời gian rồi, hơn nữa ngày nghỉ còn dài vô cùng, hai người suy nghĩ hơn nửa ngày, cuối cùng quyết định đến thảo nguyên chơi.
Thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ ở phía bắc Mông Cổ, gần Mạc Hà, mặc dù không phải là thành phố phương bắc Trung Quốc, nhưng cũng được coi là một trong những thành phố phía bắc Trung Quốc.
Hai người xuất phát vào mùa hè, chính là mùa nóng nhất Giang Nam, hai người ngồi máy bay đến Hô Luân Bối Nhĩ. Vào lúc đó, Nhậm Bình Sinh cảm thấy mẫu thân đại nhân không đáng tin cậy kia trở nên quan trọng. Bởi vì Nhậm Thanh Nghiên luôn thích đi du lịch nơi nơi, cho nên dù là chỗ nào đều có người biết Nhậm gia, ở Hô Luân Bối Nhĩ cũng vậy, hơn nữa bởi vì nơi này giá đất rất rẻ, Nhậm gia còn có nhà thuộc về mình, thậm chí cả một nông trường. Nhậm Thanh Nghiên mời người đặc biệt trông coi nông trường này.
Cho nên Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ vừa đến sân bay Hô Luân Bối Nhĩ liền có người ra đón. Cũng không biết ngồi xe hết bao lâu, rốt cuộc hai người cũng đến được ngôi nhà ở Căn Hà - Hô Luân Bối Nhĩ. Nông trường ở bên cạnh, cả nông trường rất gây cảm giác 'của Nhậm Thanh Nghiên'. Lúc này ở Giang Nam chính là mùa nóng chết người, ở Hô Luân Bối Nhĩ lại mát mẻ vô cùng, tuy mặt trời lên thì vẫn thấy nóng, nhưng ngày vừa qua bóng đêm đến, liền bắt đầu lạnh.
Đón Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ là người địa phương, thường ngày giúp đỡ Nhậm Thanh Nghiên chăm sóc nông trường, cũng là viên bảo vệ rừng của vùng này.
Thật ra bảo vệ rừng không có tràn ngập câu chuyện đáng kiêu ngạo như trong tiểu thuyết, chỉ bất quá là một nghề mà thôi, đương nhiên bảo vệ rừng cũng không nhất định thân thủ cao siêu, nhưng bọn họ thật sự quen thuộc rừng rậm.
Nhà của viên bảo vệ rừng cũng ở trong nông trường của Nhậm Thanh Nghiên, viên bảo vệ rừng họ Tôn, cũng không phải người Mông Cổ, bởi vì bình thường luôn được Nhậm Thanh Nghiên chiếu cố, cho nên lần này đối đãi Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ vô cùng nhiệt tình khách khí.
"Hai vị tiểu thư, bây giờ nghỉ ngơi ở đây một chút, bữa trưa rất nhanh sẽ xong."
Nhậm Bình Sinh rất khách sáo nói: "Tôn lão không cần khách khí."
"Không khách khí không khách khí, các tiểu thư ngồi a." Đối với lão Tôn mà nói, rất ít khi thấy con gái đẹp như vậy lại lễ phép, cho nên rất là vui lòng, chốc nữa con gái lớn của lão Tôn sẽ đưa rượu sữa ngựa đến, để hai người nếm thử.
Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ đều thấy khát, cho nên mỗi người uống một chén, nói thật ra thì cảm thấy rượu sữa ngựa rất kỳ quái.
Ăn xong bữa trưa, lão Tôn đưa Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ ra nông trường, hai người được con gái lớn của lão Tôn dẫn đi bằng ngựa. Bởi vì vùng này bị khai phá thành làng du lịch, cho nên rất nhiều ngựa đã qua huấn luyện, không sợ người lạ, chuyên môn để cho khách du lịch cưỡi. Cho nên hai người cưỡi ngựa hoàn toàn không có nguy hiểm.
Thật ra đại thảo nguyên và đại hải kỳ cũng có chỗ giống nhau, chính là mênh mông vô bờ bến, đưa mắt vọng xa bao la rộng lớn, không thể nói là nhất mã bình xuyên*, nhưng ít ra cũng không giống trong thành phố, nơi nơi cản trở.
*Ý chỉ bằng phẳng Cảm giác trời lam đất lục thực sự tốt vô cùng. Nhất là nhiệt độ không khí vừa đủ, gió mát phảng phất, ngựa nhàn nhã bước đi, trời xanh mây trắng, nơi nơi đều là hoa dại xinh đẹp.
Trước lúc trời bắt đầu tối đen hai người trở về nhà.
Khi về nhà, lão Tôn cũng đã trở về, còn đưa đến hoa quả đặc biệt chỉ nơi đây mới có, mã **.
*Quả dái ngựa đấy ——-——-——-——-——-——
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày mai có thể sẽ có chương mới, cũng có thể không có. . . được rồi thật ra ta lảm nhảm thôi~