Ước Định Vĩnh Hằng

Chương 14: Tham vọng đi, ước mơ đi!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngân Hà nấu một món mì đơn giản theo kiểu thôn quê với mì tươi và một ít rau củ cùng nấm, nước mì trong suốt, tỏa khói nghi ngút, hương thơm ngào ngạt, rất thích hợp dùng vào những ngày mưa se lạnh. Lam Nguyệt Minh vừa nhìn thấy đã không ngại nóng mà lao vào đánh chén.

"Trời ạ! Nhóc con, mỹ vị nhân gian nha! Đã lâu lắm rồi tôi mới được ăn một món mì chỉ toàn rau xanh mà lại ngon đến như vậy, em nhất định là trân bảo ông trời phái xuống để chị gặp được, thật muốn mang em giấu đi."

"Hì hì, chị thích là tốt rồi."

Ngân Hà nhìn cô suиɠ sướиɠ ăn mì, cũng cảm thấy được ở mình một chút thành tựu, liền híp mắt cười.

"Nói thật đấy, quá ngon luôn."

"Vẫn còn ở dưới bếp, nếu chị muốn ăn thêm em sẽ đi lấy, với lại món này cũng đơn giản lắm, nếu thích em sẽ chỉ chị làm, sau này không cần có em thì chị cũng vẫn có thể tự nấu."

"Thôi thôi, chị có thể ăn thêm bác nữa nhưng nhất quyết sẽ không học nấu đâu, lúc trước học nấu ăn một tuần cắt vào tay năm bảy bận, chị đủ sợ rồi. Bắt chị tăng ca một tháng chị có thể làm, nhưng còn nấu ăn thì chị đây quả thật không có năng khiếu."

Lam Nguyệt Minh cười khổ xua tay rồi nói tiếp.

"Mà nè Bé Ngốc! Y phục trên người búp bê của em lấy mẫu thiết kế từ đâu thế."

"Là... là em tự nghĩ ra..."

"Cái gì? Thật sao nhóc con?"

Lam Nguyệt Minh nghe xong ném luôn cả đũa, vui mừng như điên lao ngay đến trước mặt Ngân Hà.

"Nhóc con, chị biết em nhất định là cực phẩm mà. Nói xem là ai dạy em?"

"Không ...không có, là em bình thường vẫn thích may vá, cũng hay xem tạp chí thời trang lắm, nên thường nghĩ ra mấy kiểu rồi ngồi may luôn, chỉ là trò con nít thường chơi thôi mà, cực phẩm gì đâu ạ!"

  Có chút phát bực vì sự khiêm tốn đến mức ngốc nghếch của Ngân Hà, Lam Nguyệt Minh tiến thêm một bước đến ngồi xuống đối diện cậu, trực tiếp cầm lấy tay cậu, mặt vô cùng nghiêm túc thuyết phục cậu.  

"Nhóc ngốc à! Em là giả vờ ngốc hay thật sự ngốc đây? Đây không phải là trò con nít đâu, đây là thiết kế đó, là mẫu thiết kế do chính em nghĩ ra, chứa đựng tài hoa của em đó, tin chị đi, em là thiên tài, ở tuổi em không mấy người có thể may ra được một chiếc váy búp bê sắc sảo như vậy được đâu."

"Em...em cũng không biết nữa, em...em nếu chị thích, chỗ em còn rất nhiều y phục búp bê như vậy, một lát ăn xong em dẫn chị đi xem."

Bị Lam Nguyệt Minh đột ngột nắm lấy tay như vậy tai Ngân Hà thoáng chốc đã đỏ rần, luống ca luống cuống nào có nghe lọt lỗ tai lời nào, chỉ muốn nhanh chóng trốn chạy.

"Em xuống bếp lấy cho chị thêm bác mì nữa nhé! Chị ngồi đợi em."

Nói rồi cậu nhóc đứng dậy lao đi nhanh như một làn gió, để lại một Lam nguyệt Minh còn đang đơ mặt ngơ ngác nhìn theo.

.

Lúc Lam Nguyệt Minh được tận mắt chiêm ngưỡng tủ búp bê của Ngân Hà, nhã cầu của cô gần như sắp tràn ra khỏi hốc mắt, miệng há ta không tài nào ngậm lại được, cứ như là đang chiêm ngưỡng kỳ quan thế giới vậy.

Suốt bao nhiêu năm nay chính bản thân cô cũng tự nhận mình là người cũng không kém cỏi trong giới thời trang, nhưng khi đứng trước tủ búp bê này cô thật sự muốn quỳ xuống bái Ngân Hà một cái, gọi cậu một tiếng 'tiền bối'.

Trong tủ kính hơn 10 cô búp bê xinh đẹp mà mỗi cô lại là mỗi một phong cách trang phục khác nhau, cổ kính, trang nhã, thanh lịch, hiện đại, đáng yêu, phá cách,... Như ở muôn vàn thế giới hợp lại làm một, khoe ra những đặc tính của bản thân, màu sắc sặc sỡ, phối hợp tài tình.

Ấn tượng nhất chính là cô nàng búp bê tóc tím mắt hồng mặc trên người bộ trang phục như người đến từ ngoài vũ trụ. Trên nền vải xanh thẫm trầm lặng của màn đêm, rực lên những ánh sao lấp lánh, phía sau lưng có đính thêm một chiếc nơ to, đuôi nơ rất dài, chính giữa nơ là một ngôi sao vàng óng ánh, cô búp bê đi bốt cao gót cùng màu với chiếc váy liền mình đang mặc, trên tóc còn được đội một chiếc mũ nhỏ, trên người mang theo một chiếc túi đeo chéo cũng có họa tiết ngôi sao, thoạt nhìn như người truyền tin vừa trở về từ nơi ngàn vạn ánh sao tỏ sáng.

"Em lấy ý tưởng cho bộ này từ đâu vậy?"

Lam Nguyệt Minh chỉ vào cô búp bê mặc váy ánh sao hỏi Ngân Hà.

"Là từ Hoàng Tử Bé."

"Hay đấy, em để ý nhé lần sau nên may chỗ này như vầy nè..."

Lam Nguyệt Minh gật gù đôi chút, rồi lại nhìn ngắm tủ búp bê, tận tình chỉ ra những lỗi sai mà cậu nhóc còn mắc phải.

"Chị ơi, chị biết nhiều quá, chị cũng là nhà thiết kế sao ạ?"

"Thật may mắn quá, em đoán đúng rồi đấy. Sao nào, có hứng thú không? Sau này tốt nghiệp thì đầu quân vào công ty chị nhé! Chị nhất định sẽ tận tình đào tạo em."

Với tài năng thiên phú của Ngân Hà cô tin là chỉ cần vài năm nhất định có thể trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng tài hoa nở rộ, nhân tài thế này không sớm lôi kéo về công ty của cô thì thật sự là đồ ngốc rồi.

"Em... em thật sự vẫn chưa suy nghĩ đến vấn đề này. Em từ trước đến giờ chỉ xem nó là sở thích, em vẫn là muốn tìm một công việc an nhàn mà kiếm sống." 

"Ngốc quá đi, đã là con người thì phải biết ước mơ chứ! Em nha! Chị phát hiện em rất không tự tin vào bản thân mình, có phải hiện tại chỉ muốn trốn vào chiếc vỏ ốc nhỏ của bản thân, êm đềm mà hưởng thụ không?"

"Em..."

"Haizzz! Thế này, nhóc con, chị hỏi em một số vấn đề nhá! Thành thật trả lời cho chị biết."

"Có phải em rất thích may quần áo cho búp bê?"

"Vâng, rất thích."

"Vậy nó có phải là sở thích của em không?"

"Vâng ạ!"

"Vậy bây giờ chị hỏi nhé! Nếu đến một ngày nào đó, vì một nào đó xảy ra mà em vĩnh viễn không bao giờ có thể may thêm một bộ quần áo nào cho búp bê của em thì em sẽ cảm thấy ra sao?"

"Em...em..."

Cậu nhóc lắp bắp, có vẻ đang đấu tranh tư tưởng rất gay gắt.

"Sẽ rất thống khổ đúng không?"

"Vâng."

Giọng Ngân Hà ỉu xìu.

"Nếu em đã cảm thấy thống khổ vì điều đó thì chúng mừng em, em đã tìm ra được đam mê của mình rồi. Đam mê chính là nếu không còn được làm việc mình yêu thích nữa, nhất định sẽ cảm thấy mông lung rời rạc, dù có làm bất cứ việc nào khác cũng không ngừng nghĩ về nó, trong tâm chỉ có nó mà thôi. Em có không?"

"Em.... Có ạ!"

 "Vậy chị hỏi tiếp, em đã bao giờ suy nghĩ, những bộ y phục em may cho những cô búp bê của mình một ngày nào đó sẽ được mặc lên thân thể của một con người thật thụ chưa."

"Chưa bao giờ ạ!"

Ngân Hà rũ mắt, không chút tự tin mà cuối đầu.

"Vậy em có hi vọng không? Có từng thử tưởng tượng không? Một ngày nào đó y phục của em may cho búp bê sẽ được chính những con người thật thụ mặc lên, ở trên sàn diễn dưới ánh đèn rực rỡ, mà đi từng bước catwalk, bên dưới biết bao nhiêu người chiêm ngưỡng mà trầm trồ cảm thán, không dừng lại ở đó, trang phục em thiết kế sẽ trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống của rất nhiều con người, họ yêu thích chúng, khoát chúng lên người, nó giúp họ phô diễn cá tính, họ cũng vì vậy mà trân trọng nó. Em thật sự không muốn như vậy sao?"

Lam Nguyệt Minh chấp tay phía sau lưng, từng bước, từng bước mà diễn giải. Giọng Lam Nguyệt Minh trầm ấm mà du dương, lúc nói chuyện ánh mắt có phần hướng lên như đang tưởng tượng ra một viễn cảnh tươi đẹp nào nó mà nở một nụ cười như chứa đựng cả hào quang. Ngân Hà vốn ngồi trước giường, cô từ từ đi đến bên cạnh cậu, cuối cùng cuối người xuống, nhìn thẳng vào trong mắt cậu mà hỏi.

"Ngân Hà! Tham vọng đi, ước mơ đi, đừng bạc đãi bản thân mình, bạc đãi tài hoa của em, vì em là một viên ngọc chứ không phải một hòn đá cuội ven sông."

Ngân Hà cũng chậm rãi phát hiện, khi Lam Nguyệt Minh muốn thuyết phục một ai đó về vấn đề nào đó cô vẫn thường hay nhìn thẳng vào mắt người đó, đôi mắt đào hoa như hồ thu đọng nước, lại có thêm một nốt ruồi lệ chí nơi đuôi mắt đáng lẽ là điềm báo của sự bi thương nhưng không biết vì cớ gì lại trở nên phi thường diễm lệ như có ma lực hấp dẫn người khác khi nhìn vào sẽ nhanh chóng lạc lối trong đôi mắt ấy, khóe mắt cong cong như vầng trăng nhỏ trêu đùa dụ hoặc, khiến bạn muốn tin ngay những gì cô gái trước mặt nói ra bất kể thật hay đùa.

Ngân Hà nghe những gì Lam Nguyệt Minh nói, lại phối hợp nhìn vào đôi mắt cô, thoáng chốc mặt liền đần ra như đang lạc lối, cậu vốn đang sốt, hiện tại còn phải suy nghĩ, đầu đau như muốn vỡ ra, lông mày nhíu lại, miệng nhỏ lại chu chu, chẳng mấy chốc đã biến thành một tiểu bánh bao nhăn nhó ngốc nghếch.

"Sao? Đần mặt ra như vậy là vẫn chưa tưởng tượng ra được đúng không? Không sao, cứ từ từ mà nghĩ về nó, biết đâu dần dần nó sẽ trở thành khao khát trong em, biến thành ước mơ mà em muốn đạt được thì sao? Bé con à! Em vẫn còn nhỏ mà."

Lam Nguyệt Minh nhìn Ngân Hà tội nghiệp như vậy cũng không nỡ ép buộc cậu nhóc phải suy nghĩ về tương lai của bản thân nữa, thôi thì cứ chậm thuyết phục cậu nhóc là được.

"Thôi, muộn rồi, nhanh chóng đi tắm đi, vừa rồi đã uống thuốc chưa đấy?"

"Em uống rồi ạ! À, quên mất, để em đi tìm đồ cho chị nhá! Chị có muốn tắm trước không?"

"Không sao đâu, em tắm trước đi, em đang bệnh mà."

Lam Nguyệt Minh cũng thấy thật may là tên nhóc này không sợ uống thuốc như đi tiêm lúc này, không thì cô cũng chẳng biết dụ dỗ đường nào đâu. Nhìn thấy Ngân Hà mang quần áo xuống lầu chuẩn bị đi tắm, Lam Nguyệt Minh bước đến giường cậu ngồi xuống, buồn chán chậm rãi đánh giá căn phòng.

'Sao lại giống phòng con gái thế này?' 

Lam Nguyệt Minh buồn cười nghĩ. Phòng của cô trưng toàn mô hình xe, với lại bừa bộn lắm chẳng được gọn gàng sạch sẽ thế này đâu, căn phòng của Ngân Hà thật sự làm nữ giới chân chính như cô phải nhục chí.

Cả căn phòng phủ một màu tím nhạt cùng màu trắng xem kẻ, đôi lúc sẽ bắt gặp một số vật dụng màu hồng, nhìn là biết vừa sơn lại gần đây, màu tường còn rất mới. Trên tường còn treo những lá cờ nhỏ hình tam giác bé nhỏ, gấu bông đủ mọi kích cỡ trưng ra ở khắp nơi, trong cực kỳ đáng yêu.

Ga giường cùng gối cũng đều là hai màu tím và hồng kết hợp, trên giường còn có một em thỏ bông cũng tím nốt, xem ra chủ nhân rất yêu thích màu tím đi. Ngoài ra tủ gỗ và những vật dụng bằng gỗ khác đều là màu trắng, nói lên phần nào sự mộng mơ cùng nét ngây ngô trong con người chủ nhân nơi này. Thảm lông mềm mại, dép bông heo nhỏ, poster phim hoạt hình... Ngoài quần áo trong tủ cùng máy chơi game thì nơi này có chỗ nào giống căn phòng của một cậu con trai đang trong giai đoạn trưởng thành chứ? Rõ ràng là phòng của một cô công chúa nhỏ!

Lam Nguyệt Minh cuối gập người cười ra tiếng khi liên tưởng đến bộ dạng Ngân Hà mặc một chiếc đầm tím, đầu đội vương miện tóc dài bay bay triệt để trở thành một cô công chúa nhỏ, lúc này mà có ai đi vào nhất định sẽ nghĩ cô ả này điên rồi, thật quái dị, lại đi cười một mình.

Cười đã đời rồi, rốt cuộc Lam Nguyệt Minh cũng trấn định lại, ánh mắt cô một lần nữa dừng lại trên một khuôn ảnh. Khuôn ảnh bằng gỗ đã khá cũ, phía trên đính vài chiếc vỏ ốc, vỏ sò. Lúc Lam Nguyệt Minh đi đến sờ vào thử thì mới phát hiện là vỏ sò thật, không có qua xử lý, màu sắc là nguyên bản. Mà bức ảnh trong là ảnh hai bà cháu, người bà mái tóc bạc trắng, gương mặt hiền từ, phúc hậu ôm trong lòng đứa cháu nhỏ, cậu bé trong bức ảnh khoảng chừng 7, 8 tuổi gì đấy, là một đứa nhỏ tinh xảo vô cùng, da rất trắng, mắt rất to. Nhìn vào đường nét có thể dễ dàng liên tưởng đến hình dáng hiện tại của cậu nhóc vẫn không thay đổi mấy, chắc chắc là hình ảnh hồi nhỏ của nhóc con Ngân Hà.

Nhưng bất ngờ, gương mặt lúc nhỏ này của Ngân Hà lại khiến Lam Nguyệt Minh đăm chiêu đôi chút, như có một thứ gì đó lóe lên trong đầu, rất nhanh rồi vụt tắt, nhanh đến độ cô không không tài nào nhớ nổi thứ vừa lóe lên đó là gì. Lam Nguyệt Minh nhíu nhíu mày, bất giác đưa tay lên miết miết khuôn ảnh, ngón tay thon dài dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ.