Ước Định Vĩnh Hằng

Chương 30: Ghen tị ! (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên đường về nhà không khí quả nhiên càng trở nên trì trệ. 

Lam Đào với sự bắt ép dã man nào đó của ông anh trai đáng kính kia mà phải tập tễnh, nén đau mà lê lết trên đường, nét mặt ai oán không thể tả nổi. Đã vậy trong lòng nó tơ sầu trăm mối cứ vừa tập tễnh vừa lơ đễnh, xém vài lần lao ra đường mà không nhìn đèn tín hiệu đã chuyển sang đỏ lè.

"Ê! Lại đây!"

Lam Anh Kỳ kềm chế hết nổi với độ lơ đãng của Lam Đào vẫy tay gọi nó.

Lam Đào nghe gọi có chút ngẩn ra, sau đó mới cúi đầu tập tễnh đi lại chỗ hắn.

"Hôm nay Ngân Hà nhập mày hả? Sao lại ngơ ra một cục thế này?"

Lam Anh Kỳ lên giọng càm ràm.

"Hử!"

Ngân Hà nằm cũng trúng đạn, ngơ ngác quay sang nhìn hắn.

"Shit! Một lớn một nhỏ quả nhiên y hệt."

(Anh hai, không được dùng từ như thế!)

Thấy Lam Anh Kỳ lại bắt đầu dùng giọng anh chị mà nói chuyện, Lam Đào lên án.

"Bớt nói nhảm đi! Lại đây tao cõng mày về! Thật nhiễu sự."

Nói xong hắn ngồi xổm xuống.

Lam Đào có hơi chần chừ một chút vì hành động bất ngờ của anh trai mình nhưng vẫn tập tễnh leo lên ôm cổ Lam Anh Kỳ để hắn cõng nó.

Lúc Lam Đào chạm vào người hắn, Lam Anh Kỳ lại bất ngờ nhíu mày ghét bỏ, có chút gắt gỏng.

"Mày cùng tên ngốc kia có mùi giống hệt, có phải kiếp trước là người một nhà không thế?"

Lam Đào chẳng hiểu sao anh nó lại hỏi thế, cũng chẳng thể nói được, nó đâu có ở trước mặt Lam Anh Kỳ đâu mà có thể sử dụng thủ ngữ, thế nên chỉ có thể buồn bã âm thầm mà lắc đầu.

'Em và anh mới là người một nhà mà!'

Ngân Hà thì thảm hơn, trực tiếp bị dọa ngớ người trước cảnh phim đặc sắc này đến độ đèn tín hiệu chuyển xanh cũng không biết.

Lần này mới thấy phát hiện của Lam Anh Kỳ chuẩn không tả nổi , Ngân Hà cùng Lam Đào quả nhiên giống nhau đến khó tin.

.

Vì nhà của Lam Anh Kỳ cùng Lam Đào gần hơn nên bữa ăn này được quyết định sẽ nấu ở nhà của bọn họ.

Ngân Hà vừa đến nơi đã gửi cho Lam Nguyệt Minh một tin nhắn, để khi tan tầm cô có thể tiện đường ghé qua đây.

Đến lúc vào bếp Ngân Hà cũng chẳng thể trông mong gì vào tài bếp núc của hai anh em nhà này. Anh Trai võ đoán trực tiếp bị đuổi ra ngoài, chỉ còn lại em trai có thể tạm dùng để sai vặt.

Bận rộn xào nấu một hồi mới phát hiện ra vậy mà bản thân lại quên thái hành, Ngân Hà ngó sang thì thấy Lam Đào vẫn đang chậm rãi rửa rau nên chỉ có thể tự thân vận động. Cậu cẩn thận tắt bếp rồi mới đi lại lấy hành ra thái. Trong lúc cố nhanh tay vì không muốn đồ ăn sẽ bị đổi vị thì lại xảy ra một sự cố ngoài ý muốn. Mũi dao sắt nhọn không ngờ lại xượt vào ngón tay Ngân Hà, máu đỏ nhanh chóng loang ra kèm theo một tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

Lam Đào vừa vẫy vẫy một lá rau cho ráo nước thì bất ngờ nghe Ngân Hà rên lên một tiếng, hốt hoảng nhìn sang thấy ngón tay trắng nõn nhiễm máu của cậu thì không nói không rằng chạy sang nắm chặt lấy tay cậu ngậm vào miệng.

Mùi máu tanh cùng mùi hành cay hăng vô cùng tản ra trong miệng nó, làm nó muốn sặc, nhưng vẫn cố chấp không chịu nhả ngón tay Ngân Hà ra.

Nó nghĩ làm như vậy máu sẽ không chảy nữa, nó cũng không biết tại sao nó đối với máu trước sau đều rối rắm như vậy. Cứ nhất quyết muốn bịt kính những chỗ máu chảy ra, hoặc phải lau ngay đi vết tương cà tương ớt đổ ra... Nếu không, tinh thần sẽ trở nên rối rắm.

"Đào Đào bỏ ngón tay anh ra đi! Chúng ta dùng nước rữa sạch là được rồi, không cần ngậm như vậy, tay anh bẩn lắm."

Lam Đào ngước mắt lên nhìn cậu, nhẹ lắc đầu trong mắt đầy vẻ cố chấp.

Trong lúc Ngân Hà đang không biết phải xử lý ra sao với tình huống này thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Chị về rồi nè! Có cơm chưa nào?"

Lam Nguyệt Minh vừa từ công ty về trên người vẫn còn nguyên trang phục công sở chưa được thay ra, nhìn có vẻ thanh lịch trưởng thành lại pha chút phong trần mệt mỏi. Theo sau cô là Lam Anh Kỳ đợi cơm đến độ chán muốn chết.

Cả hai vừa mới lú đầu vào kiếm cơm thì đã bị cảnh trước mắt làm đứng hình trong vài giây.

Ngân Hà nâng đôi mắt tội nghiệp đầy vẻ cầu cứu, còn Lam Đào thì ngậm khư khư ngón tay cậu trong miệng.

Người đầu tiên phản ứng lại vậy mà lại là Lam Anh Kỳ, hắn tức giận lao đến kéo Lam Đào khỏi Ngân Ha. Lúc ngón tay của cậu tuột ra khỏi miệng Lam Đào thì đã ngấm nước đến rộp da lên rồi, cả vết thương nhỏ cũng chẳng còn máu chảy ra nữa chỉ để lại vết đứt da trắng toát.

Lam Anh kỳ giữ đầu Lam Đào, dùng khăn tay lau loạn lên miệng nhỏ nhây nhép nước bọt của nó, vừa lau vừa mắng.

"Khùng rồi hả? Ngậm tay nó làm gì?"

(Anh lại chảy máu rồi!)

Lam Đào dùng thủ ngữ nói.

"Anh không sao đâu! Lần sau không cần làm như thế nữa."

Ngân Hà đem tay đến vòi nước đang chảy rữa sạch, rồi mới đi tìm băng keo dán lại.

Chỉ thấy Lam Đào nhẹ gật đầu tỏ vẻ hối lỗi. Lam Anh Kỳ thì vẫn còn tức giận, lôi thằng bé xềnh xệch lên phòng.

Lúc này bếp chỉ còn lại Ngân Hà cùng lam Nguyệt Minh. Cô đi đến giúp cậu dán lại băng keo trên tay, đầy vẻ đùa giởn quen thuộc.

"Đại đầu bếp sao hôm nay lại bất cẩn vậy?"

"Em quên cắt hành nên muốn nhanh tay một chút."

Ngân Hà ủ rũ nói.

"Ngốc! Có ai muốn em phải nhanh đâu nào."

Cô búng nhẹ lên trán cậu, tuy giọng đầy vẻ trách cứ nhưng động tác trên tay lại dị thường ôn nhu.

"Lần sau không được bất cẩn nữa, chị sẽ lo đấy!"

Dịu dàng vuốt lên tóc cậu, cô nói tiếp.

Ngân Hà nhìn cô đầy vẻ săn sóc như vậy, tim như cũng nhẹ hẫng đi một nhịp rồi. Người con gái vừa bá đạo lại vừa ôn nhu như vậy, thật sự làm cậu chẳng thể thoát ra. 

Ngân Hà rất muốn nhào vào lòng cô mà ôm ấp, để sự ấm áp này lan tỏa hết tâm hồn giá lạnh cằn cỗi của cậu, sưởi ấm nó.

Nhưng Ngân Hà vẫn chưa kịp làm điều mà cậu nghĩ thì Lam Nguyệt Minh đã thực hiện điều đó thay cậu. Cô kéo cậu lại, nhẹ nhàng ôm ấp, một cái ôm đơn thuần chứa đầy nhiệt độ cùng ôn nhu.

Cô cũng không biết bản thân mình hiện tại nghĩ như thế nào, tại sao lại muốn ôm một đứa con trai chẳng phải em mình nhiều lần như thế? Nhưng cô vẫn là không cưỡng lại được sức hấp dẫn này! Cứ mỗi lần như vậy ôm lấy cậu nhóc mềm mại này mệt mỏi hằng ngày khi phải đối chọi gay gắt với những áp lực trên thương trường gần như mất hết, cô như thể một cái cây héo úa được tiếp thêm năng lượng từ ánh mặt trời. Nên cứ như vậy mà mặc kệ bản thân mình trầm mê vô định.

"Gần đây thật bận rộn!"

Cô than thở.

"Chị lại gầy rồi!"

"Biết chị gầy thì phải vỗ béo chị đi! Cũng tại em chiều hư chị! Nấu ăn quá ngon, khiến chị ngay cả cơm nhà cũng thấy trở nên nhạt nhẽo."

"Được! Sau này ngày nào cũng nấu cơm cho chị ăn!"

"Không được nuốt lời đấy!"

"Vâng!"

"Được rồi! Tha cho em, mau dọn cơm thôi."

Nói rồi, Lam Nguyệt Minh luyến tiếc buông Ngân Hà ra, nhận mệnh đi dọn chén bát.

Lại nói đến Lam Anh Kỳ cùng Lam Đào lúc này trang trên gác. 

Sau khi vào phòng, Lam Anh Kỳ bắt Lam Đào ngồi lên giường, còn bản thân thì lui cui đi tìm kiếm thuốc xịt giảm đau tan máu bầm.

Hắn đi đến chân giường ngồi xuống vén ống quần Lam Đào lên để lộ một mảng xanh tím. Nhìn thấy thế, bản thân hắn cũng có chút trầm mặc khó có thể nhìn thấy.

Lam Đào thấy anh hai nó cầm lên chai thuốc chuẩn bị xịt lên chân nó, cứ ngỡ sẽ đau lắm, cứ ngỡ lại sắp bị ăn chửi rồi, ai ngờ tên kia lại chỉ im lặng nhẹ nhàng xoa thuốc.

Chẳng lẽ lại giận rồi nên không muốn nói chuyện với nó?

Lam Đào trong lòng hốt hoảng, khẽ nắm vai áo anh hai mình giật giật. Đợi đến khi Lam Anh Kỳ ngẩng đầu nhìn nó mới làm ra hàng loạt động tác thủ ngữ quen thuộc.

(Em xin lỗi! Anh hai đừng giận em.)

"Mày thật sự thích Ngân Hà như vậy à?"

Lam Anh Kỳ đột nhiên lại nói ra một câu chẳng liên quan gì.

Lam Đào tuy có chút khó theo kịp nhưng vẫn gật đầu.

"Anh Ngân Hà rất tốt."

Nó nói xong lại cười tươi một cái nhìn hắn.

Lam Anh Kỳ tuy đã đoán trước được Lam Đào sẽ nói như vậy nhưng trong lòng không hiểu vì sao vẫn cảm thấy khó chịu.

Tuy rằng tiếp xúc cùng Ngân hà lâu như vậy, cũng hiểu cậu không xấu hơn nữa tính cách hiền lành rất dễ khiến người ta nảy sinh hảo cảm. Kể cả một tên võ đoán như hắn cũng không phải không cảm nhận được. Nhưng chính là tận tai nghe được Lam Đào nói thích Ngân Hà trong lòng lại nổi lên một cảm giác tức giận không muốn.

"Tốt! Vậy về sao đi mà gọi nó là anh."

Lam Anh Kỳ nói lẫy, rồi dùng dằng bỏ đi.

Mặc kệ Lam Đào phía sau nhìn theo hắn không biết làm sao.

Bữa cơm diễn ra trong không khí trầm mặc, đương nhiên cũng chỉ có ở Lam Đào cũng Lam Anh Kỳ. Còn phía bên kia có hai vị ngọt ngào sớt chia đồ ăn cho nhau chọc mù mắt cún.

"Ha ha! Riết rồi không biết ai mới là em trai chị nữa."

Lam Anh Kỳ chọt chọt đũa vào bát cơm chẳng vơi đi bao nhiêu của mình, cất giọng lên án.

"Là ai cũng được! Chỉ trừ cậu ra."

Lam Nguyệt Minh đáp trả.

"Tốt! Chiều hư nhau cả rồi! Càng ngày càng giống nhau, chị có biết con cún cưng ngoan ngoãn trước mặt chị ở trước mặt em toàn phản pháo thôi không?"

Ngân Hà nghe mà có chút chột dạ, quay sang nhìn Lam Nguyệt Minh hi vọng cô sẽ không nghĩ xấu về mình. Nhưng Lam Nguyệt Minh chỉ phì cười xoa đầu cậu.

"Làm tốt lắm!"

Câu này khiến Ngân Hà cưới tươi như được quà còn Lam Anh Kỳ thì tức tối muốn phun luôn búng cơm đang nhai ra ngoài.

'Quá đáng! Sao tất cả mọi người đều quá dáng với tôi thế này? Ngân Hà, Ngân Hà, Ngân Hà thì có gì hay nào?'

Nội tâm Lam Anh Kỳ kịch liệt gào thét.