Ước Hẹn Thuở Ban Đầu (Đam mỹ)

Chương 2.1: Lời tỏ tình trên diễn đàn

Lúc Diệp Kính Văn về đến kí túc xá đã là mười một giờ rưỡi đêm, ba người bạn cùng phòng đang tụ tập bàn tán gì đó. Thấy cậu bước vào bèn vồn vã kéo lại.

Diệp Kính Văn ngáp dài thờ ơ, nhưng cái tên Hàn Dương lại chẳng tinh ý chút nào, còn hồ hởi giới thiệu toàn bộ quá trình sự việc cho cậu nghe.

"Kính Văn, cậu không biết bài viết này khủng bố đến mức nào đâu, chưa đầy một tiếng mà đã có vài trăm lượt hồi âm, trung bình vài giây đã có thêm một bình luận, thật là khoa trương mà."

"Ờ" Diệp Kính Văn đáp.

"Thực ra là lời tỏ tình sâu nặng của một nữ sinh trên diễn đàn, cậu xem đi này, quả là một màn tỏ tình cá tính."

"Ờ." Diệp Kính Văn dựa vào thành giường, tiện tay với lấy chiếc khăn mặt."

"Tôi muốn tìm một người bạn trai, anh ấy không nên cao quá cũng không nên thấp quá, tốt nhất là khoảng một mét tám mươi lăm. Không nên béo quá cũng không nên gầy quá, tốt nhất là khoảng sáu mươi lăm cân. Không nên đen quá cũng không nên..."

"Tôi đi tắm đây." Sau khi ném lại một câu, Diệp Kính Văn đi thẳng vào phòng vệ sinh.

"Ừ cậu mau tắm đi, mười hai giờ là cắt nước đó." Hàn Dương xoa xoa gáy hét về phía phonhgf vệ sinh. Chẳng có tiếng đáp lại nào cả.

"Này cậu Diệp Kính Văn này có phải đầu óc có vấn đề không?" Một người khác hỏi.

"Không đâu, điểm thi đại học cậu ta cao như thế, sao đầu óc lại có vấn đề được."

"Vậy tại sao cậu ta chẳng bao giờ thèm để ý đến người khác? Suốt ngày lủi thủi một mình với cái tai nghe?"

Hai người đang thì thầm bàn tán, Hàn Dương chợt hiểu ra vấn đề chen vào một câu: "Đầu óc cậu ta chẳng sao cả, là tính cách cậu ta có vấn đề!"

"Khác quái gì nhau...?"

"Khác xa chứ! Đầu óc có vấn đề gọi là thiểu năng, tính cách có vấn đề gọi là biến thái, hiểu không hả?"

"Ồ."

"Mình đoán lúc cậu ta còn nhỏ tâm hồn non nớt đã bị tổn thương trầm trọng, chắc đã xảy ra chuyện bất hạnh gì đó, nên mới thu mình khép kín như bây giờ..."

"Các cậu đang nói giừ thế?" Giọng nói của Diệp Kính Văn bỗng lướt qua tai như oan hồn lảng vảng.

Ba người đồng loạt há mồm trợn mắt, Hàn Dương người đầu tiên hoàn hồn, cậu mỉm cười ngượng nghịu:" Cậu... không phải đi tắm sao?"

"Ừ tắm xong rồi." Dứt lời Diệp Kính Văn còn lấy khăn lau mái tóc đen tuyền ướt sũng nước như để chứng minh lời cậu nói.

"Nhanh quá vậy, ha ha." Nụ cười của ba người có chút không được tự nhiên, nhìn bộ dạng chẳng hề bận tâm của Diệp Kính Văn, có lẽ cậu ta không nghe thấy cuộc trò chuyện khi nãy đi.

"Đầu óc tôi hoàn toàn bình thường, các cậu không cần lo lắng." Diệp Kính Văn vừa lau tóc vừa nói, "Cũng chưa từng gặp pahir tổn thương gì."

"..." Ba người đưa mắt nhìn nhau.

"Sắp tới tôi sẽ dọn ra ngoài." Diệp Kính Văn nói tiếp, "Thói quen sinh hoạt của tôi không hợp với các cậu, tôi không muốn gây khó khăn cho các cậu."

"Kính Văn, bọn mình không có ý đó đâu, vừa khai giảng mọi người chưa quen lắm cũng là chuyện đượng nhiên mà. Chúng ta được phân vào cùng một phòng, cũng nên nhường nhịn thông cảm cho nhau.." Hàn Dương cười toe toét, "Không cần lo lắng đâu, dần dần sẽ quen thôi."

"Tôi không biết nhường nhịn thông cảm cho người khác, chỉ có người khác nhường nhịn thông cảm cho tôi thôi." Diệp Kính Văn lạnh lùng liếc ba người một cái, "Các cậu không thích ứng nổi đâu, nên tôi mới dọn ra ngoài."

Hàn Dương xấu hổ rút tay về, cái tên này có chút lập dị, được thôi dọn đi càng tốt, càng rộng chỗ.

Diệp Kính Văn chạy ra ban công để sấy tóc, ba người còn lại sau khi nhìn nhau chán chê, cuối cùng lại hướng mắt về màn hình vi tính. Hàn Dương tiếp tục đọc bài viết "Hot" nhất ngày.