Ước Hẹn Thuở Ban Đầu (Đam mỹ)

Chương 2.3

Ngày hôm sau sinh viên năm nhất chính thức bắt đầu đợt tập huấn quân sự, hội trường thường ngày vốn vắng vẻ, hôm nay bỗng chìm trong sắc xanh của quân phục.

Diệp Kính Văn được phân đến liên đội thứ hai mươi mốt của hàng đầu tiên, cùng một đội với Hàn Dương. Diệp Kính Văn mặc quân phục trông đẹp trai vô cùng, thu hút bao nhiêu ánh mắt của cả hai phái, nhưng cậu cứ cúi đầu mãi, chẳng buồn để ý đến những ánh mắt kia.

"Diệp Kính Văn!" Giáo viên quân sự điểm danh.

"Có" Giọng nói biếng nhác.'

"Cậu lên làm lớp trưởng."

"Thưa thầy đây là giấy chứng nhận của bác sĩ còn có dấu xác nhận của nhà trường nữa, bởi vì em có bệnh nên không thể tham gia tập huấn quân sự được ạ." Diệp Kính Văn rút ra một mảnh giấy gấp thành hình vuông từ trong lồng ngực, mở ra chìa trước mặt thầy giáo.

Cậu nói câu "bởi vì em có bệnh" một cách bình thản, mặt mày thậm chí không biến sắc, tronh khoản khắc đó liền chiếm được sự đồng cảm và hiếu kì của đám sinh viên đứng xung quanh.

Có bệnh à... chẳng trách lúc nào cũng lủi thủi một mình, không tiếp xúc với ai cả.

Một anh chàng đẹp trai thế này cơ mà, thật tiếc quá đi!

"Tập huấn quân sự là một trải nghiệm quý báu trong cuộc sống đại học của các em, em không thể tham gia được cũng hơi đáng tiếc. Có điều sức khỏe của em không được tốt, thì cần phải nghỉ ngơi cho tốt, sức khỏe là vốn liếng của cách mạng! Em còn trẻ phải chăm sóc sức khỏe cho tốt!" Dứt lời thầy giáo còn thân mật vỗ vai Diệp Kính Văn.

Diệp Kính Văn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó quay người vòng qua sân vận động, chậm rãi bước ra ngoài. Thực ra cậu chỉ là ghét mấy trò huấn luyện giả tạo này thôi, thử hỏi chỉ với một tháng thì luyện tập được gì chứ? Trừ việc làn da bị cháy đen, chắc chẳng học thêm được gì cả. Nhìn đống súng trường tàn tạ, Diệp Kính Văn chỉ cảm thấy bực mình, lại còn phải khoác lên vai chạy quanh khắp sân vận động y như lũ ngốc vậy.

Diệp Kính Văn khinh khỉnh liếc xéo, tôi bước đều nói không chừng còn chuẩn hơn liên đội trưởng mấy người đấy.

Diệp Kính Văn vốn định về ký túc thu dọn đồ đạc để hôm khác tiện chuyển đi, nhưng đi đến cửa vào sân vận động, cậu chợt gặp người mà cậu không muốn gặp chút nào _ Ôn Đình.

"Diệp Kính Văn?" Ôn Đình mặc chiếc váy màu trắng, tôn lên thân hình gợi cảm, đi đôi giày xăng đan cao gót trong rất thời trang, khuôn mặt tươi cười toát lên vẻ lãnh đạm, dịu dàng tiến đến trước mặt Diệp Kính Văn, cười nói: "Tôi đang định đi tìm cậu đây."

Chắc định hỏi tội tối qua suýt nữa cậu đánh bài chuồn chứ gì?

Diệp Kính Văn khẽ mỉm cười, lễ phép hỏi: "Chị có chuyện gì không?"

"À tôi định mời cậu tham gia Câu lạc bộ khiêu vũ của trường không biết cậu có hứng thú không?"

"Không."

Ôn Đình sững người, không ngờ Diệp Kính Văn lại từ chối thẳng thừng như thế.

Ôn Đình bật cười nói: "Cậu quả nhiên là một người thẳng tính, tôi thích điệu nhảy của cậu lắm, không nể mặt chút nào sao?"

"Nếu chị thích tôi chứ không phải điệu nhảy của tôi, thì có lẽ tôi sẽ nể mặt đàn chị đó."

"Thôi được rồi." Ôn Đình hít sâu một hơi, "Tôi đã cố gắng thích thử nhưng tiếc là thất bại rồi."

Diệp Kính Văn cười nói: "Thật vinh hạnh quá."

"Cậu mới vào trường, tôi khuyên cậu nên khiêm nhường một chút thì tốt hơn, vênh váo quá mức sẽ trở thành đối tượng công kích của mọi người đó."

"Ha ha, tôi chỉ là không thích nói chuyện với người mà tôi không thích thôi."

"Đã không hợp chuyện thì nửa câu cũng là thừa, chúc đàn em may mắn vậy."

Ôn Đình quay lưng bỏ đi, tiếng giày cao gót nện trên nền đất "cộc cộc cộc" nghe rất đều đặn.

Chắc cô nàng đang coi nền đất là đầu mình đây mà? Diệp Kính Văn khẽ mỉm cười.

Đối tượng công kích của mọi người à? Nếu như có thể thu hút được ánh mắt của người đó, thì dù có phải là bia ngắm cũng không đến nổi nào.