Ước Hẹn Thuở Ban Đầu (Đam mỹ)

Chương 2.5

Buổi chiều là tiết thực hành chuẩn đoán bệnh, Lâm Vi nghĩ Diệp Kính Văn không dở hơi đến nỗi đến nghe cả tiết thực hành đâu nhỉ. Tiết thực hành không giống với tiết lí thuyết, phải chia làm nhiều lớp nhỏ, một phòng chỉ có mười mấy người.

Vì thế, sau khi nhìn thấy Diệp Kính Văn ở tòa nhà thí nghiệm, Lâm Vi chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo đến dữ dội.

Diệp Kính Văn cậu đúng là rảnh rỗi thật đó, đúng là âm hồn bất tán mà. Tên đó mặt dày hết mức, còn cười với Lâm Vi nữa, lộ ra hàm răng trắng tinh ngay ngắn. Lâm Vi lơ đẹp cậu ta, đi thẳng vào phòng học.

Tiết thực hành hôm nay chính là kiểm tra thể trạng, điều đó có nghĩa là phải... cởi áo.

Lâm Vi chưa bao giờ oán trách cơ thể có chút gầy gò của mình, nhưng lúc này anh hy vọng mình có thể to béo như thùng phi.

Theo thường lệ, những nam sinh gầy một chút sẽ cởi áo làm mẫu. Mấy cậu to béo một chút đương nhiên là khỏe re, vì chẳng ai thích sờ một cơ thể nung núc mỡ cả.

Do đó Lâm Vi rất xui xẻo bị thầy tóm lên làm mẫu.

"Nào các em, khi kiểm tra phần đầu cần phải quan sát hình dáng sự phân bố của lông tóc..."

"Tiếp đó là mắt... tai... mũi... lợi... khoang miệng..."

Thầy giáo làm mẫu, kiểm tra một lượt phâng đầu của Lâm Vi, còn dùng que đè lưỡi để tiến hành quan sát amidan.

Lâm Vi trợn mắt nhìn cái tên Diệp Kính Văn đang cười thích thú ngoài cửa sổ.

Mặc dù đều là nam sinh, nhưng bất kì ai bị người khác nhìn bằng ánh mắt săm soi như chọn một món hàng đều sẽ cảm thấy khó chịu thôi. Huống hồ là phải cởi áo, nửa thân trên trần như nhộng.

Lâm Vi cố nén cơn giận, sau khi bị thầy giáo kiểm tra một lượt toàn bộ phần nửa trên, cuối cùng tiếng chuông giải lao cũng vang lên. Thầy giáo vừa bước ra ngoài, đám sinh viên liền rì rầm bàn.

"Lâm Vi có thân hình đẹp thật." Có nữ sinh trêu đùa, "Nửa thân trên không lấy một nốt ruồi, làn da cậu ấy mới đẹp lamd sao."

"Đúng thế khắp người không lấy một chút mỡ thừa, khác hẳn anh mình, người đâu mà như cái thùng phi, eo ngồn ngộn vài ngấn thịt, thấy mà ghê."

"Lâm Vi, tiết sau là tiết thực hành, mình với cậu một tổ được không..."

Lâm Vi hít sâu một hơi, sập cửa bước ra ngoài. Đám người trong phòng ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.

"Diệp Kính Văn!" Lâm Vi xách cổ áo Diệp Kính Văn lên, kéo cậu ta vào nhà vệ sinh, ấn mạnh vào tường, "Rốt cuộc cậu muốn gì? Tôi chưa từng đắc tội với cậu đúng không?"

Lâm Vi siết chặt nắm đấm, nếu cậu ta dám thốt ra những lời vô duyên, Lâm Vi nhất định sẽ đập thẳng vào mặt cậu ta.

"Anh có thân hình đẹp lắm, làn da cũng hoàn hảo nữa." Đây là câu trả lời của Diệp Kính Văn, mặt mày tươi cười không biết sợ là gì.

"Cậu đang khen lợn trước khi mổ thịt đấy à? Làm ơn đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không tôi không dám bảo đảm sẽ không chặt cậu nát nhừ như tương đâu."

"Nhưng tôi rất tò mò về anh." Diệp Kính Văn nhún vai, ngây thơ vô số tội.

"Vậy thì thật vinh hạnh cho tôi quá!" Lâm Vi cười nhạt một tiếng. "Đừng có khiêu khích sức nhẫn nại của tôi, nếu không tôi đích thân dùng dao đếm từng bắp thịt, khớp xương trên người cậu đấy!"

"Bịch" một tiếng, có người bị ngã trong nhà vệ sinh, nhìn thấy Lâm Vi đang bừng bừng sát khí và Diệp Kính Văn đang dịu dàng tươi cười, bèn ngượng ngùng cười trừ.

"Ha ha, các cậu, các cậu cứ tự nhiên." Dứt lời liền phóng đi như bay.

Lâm Vi buông Diệp Kính Văn ra, tức tối lừ cậu ta, rồi quay người bước về phía phòng học.

Diệp Kính Văn dựa vào tường, xoa xoa mũi, nở một nụ cười thâm sâu khó lường.

Anh muốn đếm từng bắp thịt, khớp xương trên người tôi ư?... Cũng không phải là không được... Có điều, đừng dùng dao phẫu thuật thì tốt hơn.

"Anh em ơi, tối nay có tiệc liên hoan đó! Là tiệc đón tân sinh viên của học viện Y!" Vừa bước vào phòng, Hàn Dương đã khua khua mấy tấm vé vào cửa trên tay. Nhìn thấy Diệp Kính Văn, cậu hơi sững người một chút, "Kính Văn, hì hì, cậu vẫn khỏe chứ?"

"Ừ, khỏe lắm." Diệp Kính Văn vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, lãnh đạm trả lời.

"Vậy tiệc liên hoan tối nay của viện mình, cậu có đi xem không?"

"Không phải mới tối qua đón tân sinh viên rồi sao? Hôm nay lại phải đón nữa?" Diệp Kính Văn cau mày hỏi.

"Tối qua là phạm vi toàn trường, tối nay chỉ dành cho học viện Y, khác nhau mà."

"Ờ"

"Cậu đi không?"

"Chán ngắc."

Hàn Dương hậm hực bỏ đi, đặt chiếc ve lên bàn học của hai người còn lại.

"Không biết bọn Tiểu Châu bao giờ mới về nhỉ, he he, mình nghĩ bọn họ kiểu gì cũng đi."

"Lúc nào cậu cũng cần có người đi cùng à?" Diệp Kính Văn vẫn không dời mắt khỏi màn hình máy tính, lạnh lùng hỏi, "Đi vệ sinh cũng cần có người đi cùng à?"

Hàn Dương ngây người: "Mình... mình không có ý đó, hì hì, chit là mình thấy đông người vui hơn thôi."

"Ồ, thì ra cậu thích NP."

"Hả...?!"

Đúng lúc Hàn Dương đang ngây ngốc, thì một cậu bạn cùng phòng trở về, Hàn Dương bèn sán lại gần cậu bạn như tìm được cứu tinh.

"Tiểu Châu, chú đi xem buổi liên hoan chào mừng sinh viên mới với anh đi! Đây là buổi biểu diễn của học viện chúng mình mà, nói không chừng còn có thể diễn ra cuộc gặp gỡ bất ngờ gì đó nữa."

"Ừ ừ, cậu buông mình ra cái đã, ống tay mình khi nãy bị dính tương cà chua." Tiểu Châu vừa lau vết nước dính trên quân phục vừa thờ ơ hỏi: "Đêm nay có tiết mục gì? Có giá trị thưởng thức không."

"Hình như đội văn nghệ có tiết mục nhảy."

"Lại nhảy nhót, nếu xem nhảy nhót thì xem Kính Văn nhà mình còn hơn, cần phải đi đâu xa, bọn ho còn chả nhảy đẹp bằng Kính Văn nữa. Tối nay mình định ở nhà đọc hết cuốn tiểu thuyết hôm qua."

Diệp Kính Văn ném cho cậu ta một ánh mắt lạnh lùng, Tiểu Châu vẫn tươi cười chẳng hiểu mô tê gì.

"Kính Văn này cậu khỏe hẳn chưa? Mình nghe nói cậu xinh phép không tham gia tập quân sự.

"Vẫn chưa chết."

"Ồ chưa chết là được rồi, ha ha, chưa chết là được rồi." Tiểu Châu lấy tay lau mồ hôi trên trán, quay lưng nháy mắt với Hàn Dương, "Hàn Dương, mình đổi ý rồi, mình sẽ đi xem buổi biểu diễn với cậu."

"Ừ mình đang háo hức nhìn thấy tổ hợp Lâm Đình đây."

"Tổ hợp Lâm Đình?" Diệp Kính Văn đột nhiên quay qua hỏi.

"Chính là Lâm Vi và Ôn Đình, đêm nay hai người họ cùng dẫn chương trình."

"Ồ"

"Kính Văn nếu cậu không đi, mình đưa vé cho phòng bên cạnh..."

"Ai nói tôi không đi?" Diệp Kính Văn nhanh tay giật lấy tấm vé. "Tôi chỉ bảo nó chán ngắc, đúng lúc tôi đang rỗi rãi, tiện đường đi xem xem thế nào."

Sau vài phút nghỉ ngơi, đoàn người tiến vào hội trường lớn.

Bên ngoài hội trường giăng đầy bóng bay màu hồng, chiếc cỗng cũng quấn bóng bay thành hình cánh cung, trông rất giống cổng cưới.

Diệp Kính Văn chọn chỗ ngồi gần sân khấu, đưa mắt mắt lướt bốn phía.

Lâm Vi và Ôn Đình đứng cạnh nhau, không biết đang nói gì, hai người đều cười rất vui vẻ."

Thật chướng mắt.

Diệp Kính Văn hừ lạnh một tiếng, Hàn Dương ngồi cạnh giật mình đánh thót.

"Cậu hừ cái gì vậy?"

"Ngứa mũi."

"Ồ."