Có lẽ ông trời nghe thấy lời khẩn cầu, thật sự cho y đợi được cơ hội này
Nếu Tam phòng bị đuổi ra khỏi gia tộc, đến lúc đó Diệp Hướng Ngu sẽ mất đi sự che chở của nhà họ Diệp, chắc chắn còn bi thảm hơn y hiện tại
Ý tưởng tượng ra đủ loại viễn cảnh, tâm tình trở nên thoải mái hơn rất nhiều, khuôn mặt gầy gò dần dần đầy đặn lên, cứ vậy mà khôi phục lại phong thái trước kia
Y vẫn âm thầm chuẩn bị, chuẩn bị sẵn sàng chào đón thời điểm sa sút nhất của Diệp Hướng Ngu
Người đứng đầu Thiếu Phủ Giám - Lô Nghiên Đường còn cho phu nhân Phạm thị đích thân đến tận nhà để thăm hỏi Đào3thị, để thể hiện rõ sự coi trọng mối giao hảo này
“Trong họa có phúc” chính là như vậy, tuy Diệp An Thế phải chịu khổ trong nhà lao, nhưng lại nhận được rất nhiều sự ca ngợi từ các quan viên trong triều.
Thực ra, có lẽ chẳng phải ai cũng có thể làm được những việc chính trực lương thiện dũng cảm như vậy
Nên nếu có ai đó không sợ khó khăn nguy hiểm, thật sự dám đứng lên bảo vệ lẽ phải, tự khắc sẽ nhận được lòng tôn trọng kính phục từ rất nhiều người
Tuy không trực tiếp thực hiện, nhưng thâm tâm vẫn luôn ủng hộ, đây là chuyện hết sức bình thường ở đời
Sau đó, y bật cười lớn, nỗi căm hận ấy trở nên vô2cùng điên cuồng
Bởi vì, y vừa nghĩ ra một cách hay để chơi xấu Diệp Hướng Ngu...
Hành động đứng ra bênh vực Khúc Công Độ của Diệp An Thể lần này được bá quan văn võ trong triều coi trọng
Dù rằng trước kia bởi vì khiếp sợ Đề Xưởng nên họ không dám lên tiếng, nhưng qua chuyện đó, họ đều có nhận định rõ ràng về tính tình và phẩm hạnh của Diệp An Thể
Chuyện của Khúc Công Độ hạ màn, Diệp An Thế cũng ra khỏi đại lao của Đề Xưởng, có rất nhiều quan viên gửi những món quà quý giá đến bày tỏ ý chúc mừng
Đến lúc đó, y có thể giẫm đạp Diệp Hướng Ngu như giẫm lên một vũng bùn, ha ha
Ai ngờ..
Ai ngờ điều2mày đợi được, chẳng phải là tin Tam phòng bị khai trừ khỏi dòng họ, mà là tin tức Diệp An Thể bình yên vô sự
Hết rồi, chẳng còn gì nữa, về sau Diệp Hướng Ngu vẫn sẽ lấn áp y, người khác vẫn sẽ cho rằng y là kẻ vô dụng
“Diệp! Hướng! Ngu!” Diệp Hướng Chinh nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng, trong mắt là nỗi căm hờn khắc cốt ghi xương
“Trong họa có phúc” chính là như vậy, tuy Diệp An Thế phải chịu khổ trong nhà lao, nhưng lại nhận được rất nhiều sự ca ngợi từ các quan viên trong triều.
Thực ra, có lẽ chẳng phải ai cũng có thể làm được những việc chính trực lương thiện dũng cảm như vậy
Nên nếu có ai đó không9sợ khó khăn nguy hiểm, thật sự dám đứng lên bảo vệ lẽ phải, tự khắc sẽ nhận được lòng tôn trọng kính phục từ rất nhiều người
Tuy không trực tiếp thực hiện, nhưng thâm tâm vẫn luôn ủng hộ, đây là chuyện hết sức bình thường ở đời
Diệp An Thế vốn cũng không nắm bắt được tâm tư của các quan viên trong triều
Dù sao ông cũng bị thương khi ở trong đại lao của Đề Xưởng, cho nên đã xin nghỉ ở Thiếu Phủ Giám, hiện giờ đang ở nhà dưỡng thương
Thương tích của Diệp An Thể trông thì rất đáng sợ, nhưng kì thực đều là vết thương nhẹ, không tổn hại đến gân cốt
Vì vậy chẳng cần đại phu tới thăm khám chữa trị, chỉ cần chú trọng4điều dưỡng cẩn thận và tẩm bổ hợp lý là ổn
Chuyện này, dù phu nhân Chu thị có không vui đi chăng nữa thì cũng không dám làm gì
Những loại dược liệu được đưa đến Tam phòng đều thuộc loại thượng hạng
Ngoài ra, Diệp An Cố cũng đưa đến cho Tam phòng không ít đồ bổ, trong đó rất nhiều món còn tốt hơn cả trong cung cung cấp
Những thứ này đều có lợi cho việc dưỡng thương của Diệp An Thể
Đúng vào thời điểm này, nhà họ Diệp đột nhiên xuất hiện mấy lời đồn
Thoạt đầu chỉ có đám gia nhân lén truyền tai nhau, nhưng không biết thế nào lại truyền cả tới viện Ánh Tú, đến tai Đào thị
Đào thị hết sức tức giận, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm khắc nói: “Không ai được nói những lời như thế này nữa! Tuyệt đối không để truyền đến tai Tam gia
Nếu như có kẻ nào lắm mồm, đừng trách ta không nể tình, chắc chắn sẽ xử phạt thật nghiêm! Các người cứ cẩn thận cho ta!” Tính tình Đào thị dịu dàng, rất ít khi nghiêm khắc nặng lời như vậy
Vì vậy, đám gia nhân đều biết, lần này Tam phu nhân thật sự nổi giận, dĩ nhiên những lời đồn kia cũng không nên nhắc tới nữa
Sau khi phất tay cho người làm lui xuống, Đào thị cau mày, mệt mỏi nói với Hải ma ma: “Ma ma nói xem, sao lại có loại tin tức như vậy? Ma ma nói..
chuyện này là thật hay giả” Không có lửa sao có khói, lời đồn đại này quả thực quá nghiêm trọng, Đào thị không dám tin và cũng không muốn tin
Thế nhưng, tim bà lại đập dữ dội, không thể bình tĩnh lại được
Trong lòng luôn cảm thấy nếu nghĩ kĩ thì chẳng phải không có căn cứ..
Hải ma ma nhìn xung quanh một lượt, sau đó thấp giọng thận trọng trả lời: “Phu nhân, lão nô đã âm thầm điều tra, nhưng không biết những lời này được truyền ra từ đầu
Còn về chuyện các vị trưởng bối trong tộc..
tin tức trong viện của lão thái gia xưa nay đều rất kín kẽ.” Vừa nghe lời đồn đại này, Hải ma ma đã tìm cách điều tra ngọn nguồn nhưng chẳng tra ra được gì
Đào thị cau chặt lông mày, bất đắc dĩ nói: “Thôi vậy, ma ma nhớ quản lý bọn họ thật cẩn thận, làm cho bọn họ ngậm kín miệng, tuyệt đối không thể để Tam gia biết chuyện này.” Bất kể là thật hay giả, đúng trong lúc Tam gia đang dưỡng thương lại xuất hiện những lời đồn như vậy, chắc chắn là có kẻ bụng dạ hẹp hòi âm thầm giở trò
Những lời đồn vô căn cứ chính là những lời nói làm tổn thương con người ta nhất, Đào thị nhất định sẽ không cho phép những lời đồn này ảnh hưởng đến sức khỏe và tâm trạng của chồng mình
Song, Đào thị có thể quản được miệng của đám gia nhân của viện Ánh Tú, nhưng lại không thể quản được miệng những người ngoài viện
Cuối cùng, Diệp An Thể vẫn biết được chuyện này
Khi đang nhàn nhã đi dạo bên hồ Minh Chiểu, ông đã vô tình nghe thấy đám gia nhân xì xào bàn tán
“Bà đã nghe nói gì chưa? Lão thái gia vốn định khai trừ Tam gia khỏi dòng họ đấy, chẳng qua bởi vì Tam gia bình an trở về, nên mới không làm như vậy nữa.” Một bà già nói
“Tất nhiên là nghe rồi, bây giờ trong phủ ai ai cũng biết
Chậc chậc, gia tộc lớn đúng là chuyện gì cũng có
Đáng tiếc không có kịch hay để xem.” Một bà già khác lập tức đáp
“Nói cũng phải tiếc quá, nếu vậy thì có kịch vui rồi...” Mấy bà già nói chuyện rất vui vẻ, hoàn toàn không phát hiện ra Diệp An Thể đang đứng ở chỗ rẽ của hành lang chín khúc, nghe không sót một chữ nào
Đợi sau khi hai bà già kia rời đi, Diệp An Thế liền nhìn Hà Thường bên cạnh, hờ hững hỏi: “Nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao?” Hà Thường thầm oán trách hai bà già lắm mồm kia, biết không giấu được việc này nữa, ông nghĩ một lát rồi nói hết sự thật: “Tam gia, chuyện là thế này ạ
Gần đây, trong phủ có mấy lời đồn linh tinh, nói rằng lão thái gia...”