Uông Xưởng Công

Chương 120: Tự tìm

Nếu Cổ Chương đã nói vậy..

Diệp Tuy đột nhiên nhanh trí nghỉ ra một cách khiến hắn ta khó chịu.

Nàng khom người bế chú chó lên đưa đến trước mặt Cổ Chương, ra vẻ như chợt vỡ lẽ nói: “Đây là chó của công tử sao? Tốt quá, tìm được chủ nhân rồi, công tử mau bể nó đi.” Sắc mặt Cổ Chương cứng lại, bất giác lùi lại một bước, ánh mắt nhanh chóng ra hiệu cho gã sai vặt đang đứng bên cạnh

Gã sai vặt hiểu ý, lập tức tiến đến lại gần Cổ Chương, định đón lấy chú chó

Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Diệp Tuy lóe lên, ý cười trong mắt lại càng đậm

Người nuôi thật sự của chú chó3này, rõ ràng là tên sai vặt

Nàng biết hết tất cả những gia nhân đi theo bên cạnh Cổ Chương, sau cùng nàng còn loại bỏ từng người một

Nhưng gã sai vặt này thật sự rất lạ mặt

Có lẽ gã không phải người hầu thân cận của Cổ Chương, nếu không gã đã chẳng đi nuôi chó

Cùng lúc đó, Cổ Chương áy náy nói: “Cô nương, giao cho...” Mấy chữ “nô tài của ta” của Cổ Chương còn chưa nói hết, Diệp Tuy đã bật cười, đáp: “Được, giao trả cho công tử.” Nàng làm như không nhìn thấy đôi tay của gã sai vặt đang giơ ra, mà nhét thẳng chú chó vào lòng Cố Chương, mỉm cười nói: “Công tử, chó xin trả2về chủ nhân

Nó tên là Viên Viên phải không? Thật đáng yêu!” Cố Chương theo bản năng muốn vứt con chó đi, nhưng nghe Diệp Tuy nói vậy, hắn ta đành phải sửa động tác, ôm chặt lấy chú chó làm ra vẻ bình thản, đáp: “Đúng vậy, Viên Viên quả thực rất đáng yêu.” “Chó Tây Thi có thể hiểu tính người, thích nhất là được chủ nhân ôm vào lòng

Công tử xem nó phấn khởi chưa kìa.” Diệp Tuy nói tiếp, ánh mắt nhìn chú chó lộ rõ vẻ vui mừng thay cho nó

Khóe mắt gã sai vặt bên cạnh Cố Chương khẽ giật, khóc thầm trong lòng: Ánh mắt cô nương này làm sao thế? Không thấy con chó đang co rúm và2giãy giụa sao? Nào có phấn khởi đâu? Thế nhưng, chủ nhân không phân phó, gã đành làm như không có chuyện gì mà rút tay về

Ngay sau đó, không biết do Cổ Chương ôm không chặt, hay chú chó giãy giụa quá mạnh mà nó nhảy ra khỏi vòng tay của Cố Chương lao về phía gã sai vặt, rồi giơ chân ra khều khẩu gã sai vặt, tỏ vẻ cực kỳ thân thiết.

Kiếp trước, nhà họ Cổ ở Nam Bình chưa bao giờ nuôi chó, ngay cả ba mươi dặm xung quanh cũng không có một con nào

Nguyên nhân là vì Cố Chương

Nàng nhớ rõ, hắn ta không thể lại gần chó, nhưng hiện tại hắn ta lại dám nhận mình là chủ9nhân của chú chó này? Nàng không biết Cổ Chương rốt cuộc muốn làm gì, nhưng có thể chắc chắn một chuyện, tất cả đều là vì nhắm vào nàng

Mặc kệ hắn ta tính toán mưu đồ gì, nàng tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn mặc cho hắn ta chơi đùa

Nếu đã dám cả gan lấy chó Tây Thi ra làm mồi nhử thì phải có dũng khí nhận lấy hậu quả

Nguyên nhân là vì Cố Chương

Nàng nhớ rõ, hắn ta không thể lại gần chó, nhưng hiện tại hắn ta lại dám nhận mình là chủ nhân của chú chó này? Nàng không biết Cổ Chương rốt cuộc muốn làm gì, nhưng có thể chắc chắn một chuyện, tất cả đều là vì nhắm vào4nàng

Mặc kệ hắn ta tính toán mưu đồ gì, nàng tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn mặc cho hắn ta chơi đùa

Nếu đã dám cả gan lấy chó Tây Thi ra làm mồi nhử thì phải có dũng khí nhận lấy hậu quả

Bây giờ, tuy nàng không động được vào nhân vật lớn nhà họ Cố này, nhưng nếu hắn cứ cố tình chạm mặt trước thì đừng trách nàng

Cố Chương lúc này chắc hẳn đang cực kỳ khó chịu nhỉ? Chốc nữa, có lẽ hắn ta còn khó chịu hơn

Quả nhiên, tuy Cổ Chương luôn tỏ vẻ ung dung trấn tĩnh, thế nhưng sắc mặt hắn lại rất khó coi

Hắn gượng cười, nói với nàng: “Ta là Cố Chương của nhà họ Cố ở Nam Bình, Thú cưng nghịch ngợm, may được cô nương giúp đỡ, xin mạo muội hỏi quý danh của cô nương, hôm khác nhất định ta sẽ báo đáp.” Hắn ta nói rất thẳng thắn phóng khoáng, vẫn giữ vững phong độ của người quân tử nhưng lại không biết, hỏi tên một cô nương như thể là một điều cực kỳ thất lễ

Đổi lại là cô nương khác, có lẽ sẽ nhìn vào địa vị của nhà họ Cố ở Nam Bình mà xưng danh

Song, Diệp Tuy lại không phải

Nhà họ Cổ là kẻ thù đã gây nên cảnh nhà tan cửa nát cho nàng ở kiếp trước, cũng là tai họa mà kiếp này nàng muốn tránh chẳng kịp

Nàng vẫn còn chưa nguôi nỗi thù kiếp trước, kiếp này Cổ Chương lại cố ý tìm đến gài bẫy nàng

Tiếc là, kiếp này không dễ dàng như vậy đâu

Cổ Chương tự biên tự diễn vở kịch này, chẳng lẽ còn không biết nàng là ai sao? Thấy chó đã cách xa Cố Chương, Diệp Tuy cũng lười phải tiếp tục giả là, nàng lùi ra xa nói: “Công tử, không còn sớm nữa, xe ngựa trong nhà đang đợi ở bên ngoài, ta xin cáo từ trước.” Nói xong, nàng nhìn thoáng qua chú chó trong ngực tên sai vặt, không chờ Cố Chương đáp lại đã dẫn Bội Thanh rời đi

Thái độ này của nàng dường như không đặt Cố Chương ở trong lòng, thậm chí có thể nói là không để tâm tới nhà họ Cổ ở Nam Bình

Cố Chương vốn dĩ nên cảm thấy tức giận, nhưng lúc này, hắn ta không tức giận nổi, cũng không đoái hoài đến kế hoạch ban đầu nữa

Hắn ta không ngờ lại xảy ra sai lầm như vậy

Hắn ta bị buộc phải ôm một con chó, chuyện này xảy ra bất ngờ đến nỗi khiến hắn ta không kịp xoay xở

Hắn ta cảm thấy khắp cơ thể đều khó chịu, ngực, cánh tay, hai chân, thậm chí cả mặt cũng có cảm giác ngứa ngáy..

“Đáng chết! Mang con chó này cút xa ra! Mau, mau!” Cố Chương đè giọng quát

Mặt hắn ta lúc này đỏ gay, không còn phong thái thong dong ban nãy nữa, vừa gãi vừa đi ra khỏi cửa thùy hoa.

Còn Diệp Tuy thì trái ngược hoàn toàn với hắn ta, nàng cảm thấy vô cùng khoan khoái và dễ chịu, khóe môi lộ ra nụ cười

Thấy nàng cười, Bội Thanh không khỏi tò mò, hỏi: “Cô nương, cô rất thích chú chó kia sao? Nếu cô nương thích...” Bội Thanh lập tức ngừng lời, bởi nàng sực nhớ ra chó Tây Thi cực kỳ quý hiếm

Cho dù cô nương thích cũng khó mà tìm được.