Uông Xưởng Công

Chương 182: Say rượu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Con có thể vào không?” Diệp An Thể mơ màng nhìn về phía cửa, nghe ra là giọng con trai Diệp Hướng Ngu, bèn đáp lời theo bản năng: “Đừng...

đừng vào.” Ông muốn bản thân một mình yên tĩnh, suy nghĩ kĩ về những lời Tuy nhi đã nói, xem nên làm gì tiếp theo.

Song, không biết do ông nói không rõ ràng nên hắn không nghe thấy hay do không quan tâm, Diệp Hướng Ngu liền đẩy cửa bước vào.

Nhìn thấy vẻ say rượu thảm hại và chán nản của cha mình, Diệp Hướng Ngu không hề tỏ ra kinh ngạc.

Có lẽ ông đã say đến cực điểm, nên càng uống đầu óc lại càng tỉnh táo, từng câu từng lời của con gái cứ nảy lên trong đầu ông, vô cùng rõ ràng, không sao xua đi nổi.

Ông là người nghiêm túc biết tự kiểm soát, cho3dù lúc say dữ dội nhất cũng sẽ không ăn nói lung tung, cùng lắm chỉ dám lẩm bẩm trút nỗi niềm với anh trai Diệp An Cố.

“Tự nhi...

Tuy nhi...

Là cha có lỗi với các con...

có lỗi với các con...” Diệp An Thể lèm bèm, tay liên tục vừa rót vừa uống.

Ông đã quên mất con trai mình vẫn đang ở đây, mặc kệ uy nghiêm của một người cha, giọng nói miễn cưỡng áy náy.

Cuối cùng, ông nhớ đến người có vẻ ngoài đẹp như thần tiên kia...

“Uống Ấn! Tên hoạn quan nhà ngươi! Ta nhất định sẽ không...

nhất định sẽ không để Tuy nhi gả cho ngươi! Đáng hận! Thật đáng hận...” Hai mắt Diệp An Thể đỏ ngầu, hung dữ gằn giọng.

Hắn chỉ tiến lên, cầm lấy bầu rượu và ly rượu rồi nói: “Cha, con uống cùng người một ly nhé.” Hắn biết rõ trong2lòng cha mình bây giờ phức tạp khó xử ra sao.

Đúng lúc, hắn cũng muốn say một trận, cha con hai người vừa hay bầu bạn cùng nhau.

Hắn rót rượu cho Diệp An Thể, cung kính đưa đến trước mặt ông, sau đó rót đầy cho chính mình, rồi uống một hơi cạn sạch.

Thấy vậy, Diệp An Thể không đuổi Diệp Hướng Ngu ra ngoài nữa, ông nhận lấy ly rượu Diệp Hướng Ngu đưa cho, cũng dốc một hơi uống cạn.

Rượu lạnh nhưng không thể làm nỗi lòng đang cuộn trào của Diệp An Thể dịu đi được chút nào.

Ông đã quên mất con trai mình vẫn đang ở đây, mặc kệ uy nghiêm của một người cha, giọng nói miễn cưỡng áy náy.

Cuối cùng, ông nhớ đến người có vẻ ngoài đẹp như thần tiên kia...

“Uống Ấn! Tên hoạn quan nhà ngươi! Ta nhất định sẽ không...

nhất định sẽ2không để Tuy nhi gả cho ngươi! Đáng hận! Thật đáng hận...” Hai mắt Diệp An Thể đỏ ngầu, hung dữ gằn giọng.

Diệp Hướng Ngu trút rượu vào cổ họng, thoáng nhìn cha mình rồi lên tiếng: “Cha, cha nói sai rồi, người thật sự nên bị mắng không phải là Uông đốc chủ, mà chính là chúng ta.” Diệp An Thể ở một tiếng, vô thức lặp lại lời Diệp Hướng Ngu: “Thật sự nên bị mắng là chúng ta.” Ngay sau đó, ông liền gật đầu: “Không sai, người thật sự nên bị mắng chính là chúng ta, là chúng ta vô dụng!” Nhìn vẻ mặt của cha, Diệp Hướng Ngu đoán ông chắc hẳn đã hiểu rõ, tinh thể tiến thoái lưỡng nan này bắt nguồn từ đâu? Hắn dâng ly rượu cho cha mình và nói: “Cha, kì thực con đã đi tìm Uông đốc chủ, xin9ngài ấy buông tha cho em gái con.” Bàn tay giơ ra cầm lấy chén rượu của Diệp An Thể cứng đờ, ly rượu liền rơi luôn xuống đất, lăn mấy vòng, rượu văng khắp nơi.

“Ngu nhi, con đã đi tìm Uông đốc chủ? Cầu xin hắn?” Diệp An Thể không mang đến chén rượu vừa rơi mà quay sang nhìn Diệp Hướng Ngu.

“Vâng, con đã nhờ phó tướng quân giới thiệu và gặp được Uống đốc chủ ngoài cửa cung.

Con dâng những ghi chép luận bàn về binh lược lên, bày tỏ sẵn lòng dốc sức vì Uông đốc chủ...” Diệp Hướng Ngu bình thản kể hết sự tình, cầm chén rượu ngửa đầu uống cạn.

Có lẽ là do tác dụng của hơi men, có lẽ là đã nghe được tâm sự của em gái mình, nên Diệp Hướng Ngu mới quyết định nói với cha những lời này.

Ban đầu,4hắn định chôn sâu việc này dưới đáy lòng, vĩnh viễn không để ai biết.

Bởi lẽ đi cầu xin thế này không khác gì giáng thẳng mấy cái bạt tai vào mặt cha mình, hắn lo ông sẽ không chịu nổi.

Nhưng hiện giờ, hắn lại nghĩ khác.

Hắn cần phải nói ra để cho hắn biết, cũng như chị em của mình, hắn cũng có con đường riêng.

“Vâng, thưa cha.

Con biết ông nội rất coi trọng quyền thế của Uông đốc chủ, tuyệt đối không chấp nhận từ bỏ cơ hội này.

Cách duy nhất chính là Uông đốc chủ chủ động buông tay, cho nên con đã đi cầu xin ngài ấy.” Diệp Hướng Ngu đáp.

Hắn rót tiếp rượu cho mình, khóe môi hơi nhếch lên: “Cha, Uông đốc chủ ra hạn cho con năm năm, chỉ cần sau năm năm con trở thành phố tướng quân của Nghị Loan Vệ, thì con có thể đến chủ nhà họ Uông đón em gái ra!” Mắt Diệp An Thể hơi nheo lại, ông nắm lấy bả vai Diệp Hướng Ngu: “Năm năm? Có thể đón Tuy nhi ra? Hắn thật sự nói vậy sao?”