*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nụ cười vừa phấn khởi, kiêu căng, vừa thoáng chút mỉa mai..
Đúng vậy, là mỉa mai.
Cho dù Thuần tần bám được vào Uông đốc chủ thì đã sao, hiện tại cũng vẫn chỉ ở chức phi tần, đấu giống như nàng ta, có ông nội là Thái thường khanh chống lưng, thoắt cái đã trở thành quý tần.
Lương quý tần vô cùng hả hê, sự khó chịu khi Thuần tần hoài thai đã bị quét sạch.
Có điều cành khô không xanh tốt, ra quả hơn phân nữa cũng là dưa vẹo táo nứt, đâu bì được với rễ chính mầm khỏe chứ? Nương nương không cần phải lo lắng!” Trong triều Đại An to lớn này, người duy nhất có thể được coi là rễ chính mầm khỏe, chẳng phải chỉ3có Thập Bát hoàng tử sao? Những kẻ khác không là gì hết! Vi hoàng hậu đổi tư thế, day day hai đầu lông mày, hồi lâu mới nói: “Cái thai của Thuần tần là con so, e rằng kinh nghiệm của Khâu thái y còn non, người truyền lệnh của bản cung, bảo Lưu thái y, Phùng thái ý đến điện Lâm Hoa nghe lệnh, hỗ trợ cho Khâu thái y”
Nghe xong, Lục Cấm dừng động tác xoa bóp cho Vi hoàng hậu, dè dặt đáp: “Nương nương, mấy ngày này Lưu thái y và Phùng thái y đều có chuyện quan trọng, không túc trực trong cung.” Vi hoàng hậu liền sầm mặt, trong mắt ánh lên ác ý: “Cả hai người đều không ở trong cung?” Lưu thái y và2Phùng thái y là tâm phúc được việc nhất từ trước đến nay của bà ta, thời khắc mấu chốt sao lại vừa khéo không ở trong cung? “Lưu thái y được Thái hậu nương nương gọi đi, mấy ngày này đều ở bên chỗ thái hậu nương nương.
Còn Phùng thái y...
thì bị Uống đốc chủ gọi ra ngoài cung ạ.” Lục Cầm cúi đầu đáp.
Thái hậu nương nương và Uông đốc chủ đã có lệnh, cho dù hai người đó là tâm phúc của hoàng hậu thì cũng không thể không nghe theo.
Thuần tần Diệp Tự đỡ bụng mình, thái độ khiêm tốn, khuôn mặt tươi cười, cố gắng khom người chúc mừng: “Chúc mừng Quý tân nương nương, chúc mừng Quý tân nương nương! Sau này cung Khánh Xương còn2phải làm phiền Quý tân nương nương nhọc lòng rồi!” Lương quý tần lạnh nhạt liếc nhìn nàng rồi đáp: “Bản cũng biết rồi.
Thuần tần đã sắp lâm bồn, nên nghỉ ngơi mới phải.” Nàng ta còn không biết rõ phi tần trong cung sao? Bề ngoài vui vẻ chúc mừng, bên trong lại ngấm ngầm nguyền rủa nàng ta chết đi ấy chứ! Nhìn sắc mặt Lương quý tần thay đổi, Diệp Tự trước sau chỉ mỉm cười.
Nếu nàng biết trong lòng Lương quý tần đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ nói một câu: Quý tần nương nương đã nghĩ nhiều rồi, thiếp thật sự rất vui mừng.
Việc Lương quý tần hoài thai vào lúc này sẽ kéo đi quá nửa những ánh mắt đang bí mật để ý cung Xương Khánh,9cũng kéo đi hơn nữa những nguy hiểm lẩn khuất.
Nàng vui mừng cảm kích còn không kịp, sao lại phải giả vờ? Những kẻ còn lại...
Cung Xương Khánh đang được bao ánh mắt dõi theo, những kẻ muốn động tay động chân làm gì đó cũng phải cân nhắc cẩn thận.
Trong cung Khôn Ninh, Vi hoàng hậu đang được Lục Cầm cô cô bóp tay, cất tiếng hỏi: “Cái thai của Lương quý tần là thật chứ?” “Bấm nương nương, là thật ạ! Thái ý nói mạch tượng còn yếu, hẳn là mới hoài thai.” Lục Cầm đáp.
Vi hoàng hậu mỉm cười, biếng nhác dựa vào gối mềm và nói: “Cái thai này của nàng ta đến rất kịp thời.
Hoa trong cung quá nhiều, luôn có thời điểm kết quả.” Giọng điệu4của bà ta dường như chẳng mảy may bận tâm tới chuyện đó, nhưng hai chữ “kết quả” lại được nhấn mạnh, khiến Lục Cầm thót tim.
Động tác của Lục Cầm càng nhẹ nhàng hơn, nàng ta nói hùa theo: “Nương nương nói rất phải.
Nghe xong, Lục Cấm dừng động tác xoa bóp cho Vi hoàng hậu, dè dặt đáp: “Nương nương, mấy ngày này Lưu thái y và Phùng thái y đều có chuyện quan trọng, không túc trực trong cung.” Vi hoàng hậu liền sầm mặt, trong mắt ánh lên ác ý: “Cả hai người đều không ở trong cung?” Lưu thái y và Phùng thái y là tâm phúc được việc nhất từ trước đến nay của bà ta, thời khắc mấu chốt sao lại vừa khéo không ở trong cung? “Lưu thái y được Thái hậu nương nương gọi đi, mấy ngày này đều ở bên chỗ thái hậu nương nương.
Còn Phùng thái y...
thì bị Uống đốc chủ gọi ra ngoài cung ạ.” Lục Cầm cúi đầu đáp.
Thái hậu nương nương và Uông đốc chủ đã có lệnh, cho dù hai người đó là tâm phúc của hoàng hậu thì cũng không thể không nghe theo.
Lục Cẩm biết rõ điều này, Vi hoàng hậu lại càng rõ hơn.
Một lúc lâu sau, khuôn mặt đoan trang hiền thục của Vi hoàng hậu cũng hiện lên nụ cười, bà ta gật đầu nói: “Không ngờ Thuần tần lại có phúc như vậy.
Nếu họ đã có việc quan trọng quần thân thì bạn cũng không sai bảo họ trong thời gian này nữa.” Không ngờ Thái hậu nương nương và Uông đốc chủ đều muốn bảo vệ cho cái thai của Thuần tân nương nương, bà ta muốn đối phó thì cũng cần suy tính cho kĩ.
Lục Cẩm nhỏ giọng nói tiếp: “Nương nương, sau khi biết Lương quý tần mang thai, nghe nói tử cung Từ Ninh, Thái hậu nương nương nói...
nói rằng...” Lục Cầm căng thẳng, nàng ta nghe tin từ sáng nay, có điều vẫn không dám nói cho Hoàng hậu nương nương, bây giờ sẵn lúc nương nương có tâm tư nên liền nhắc đến.
Vi hoàng hậu khẽ hé mắt, liếc nhìn Lục Cẩm: “Thái hậu nương nương đã nói gì, kể ra để bản cung nghe xem!” Lục Cẩm cúi người thật thấp, trả lời: “Thái hậu nương nương đã nói: “Hơn ba năm qua, trong cung không nghe thấy tiếng trẻ con khóc, ai gia vẫn thấy tốt nhất là được nghe cả tiếng khóc tiếng cười”.
Còn ra lệnh truyền những lời này ra ngoài.” Vi hoàng hậu im lặng một lúc, hộ giáp cắm vào trong gối mềm, lúc rút ra còn mang theo cả sợi bông.
Bà ta nheo mắt: “Thái hậu nương nương nhân từ, khóc cười đều được, đây là chuyện tốt.” Những lời này dành cho ai, Vi hoàng hậu đương nhiên hiểu rõ.