Sắc mặt Vĩnh Chiêu Để dần dần dịu đi, đường pháp lệnh trở nên nhạt nhòa.
Ông ta thở dài, nói: “Bán Lệnh à, con bé Hi Bình này bị trẫm nuông chiều thành hư, quả thực đã làm việc quá lỗ mãng.
Về sau trẫm sẽ quản thúc nghiêm hơn, không để con bé tự ý làm bùa nữa.” Ý của Vĩnh Chiểu Đế là sẽ tự xử phạt công chúa Hi Bình, bể tôi như Uông Ấn không cần phải so đo chuyện này.
Uông Ấn cúi đầu, khẽ nhếch khóe môi.
Hắn nhắc lại lần nữa: “Hoàng thượng, thần hổ thẹn với hoàng thượng, thân thật sự không có cách nào tiếp tục chấp chưởng Đề Xưởng nữa.” Lúc này, Vĩnh Chiểu Đế đã xác định rõ ý của Uông Ấn: Hắn không tiếc chức đốc chủ Đề Xưởng, mục đích3chính là đòi một lời giải thích thỏa đáng.
Vì công chúa Hi Bình, hay vì ông ta chấn chỉnh và thăm dò hắn? Trong lòng Vĩnh Chiểu Để dâng lên nỗi tức giận khôn tả, sầm mặt hỏi: “Nói xem, tại sao?” Ông ta muốn nghe xem, lá gan của Uông Ấn có thể to được đến mức nào! Uông Ấn ngẩng đầu lên khẽ liếc Vĩnh Chiêu Đế, khuôn mặt tuấn tú hơi tối đi, giọng nói nhẹ nhõm: “Hoàng thượng, thần may mắn được làm đốc chủ Đề Xưởng, nay có kẻ tùy tiện xông vào phủ đệ, hiện vẫn chưa rõ danh tính.
Nhưng công chúa điện hạ...
là dòng dõi hoàng tộc, nếu công chúa có thể xông thẳng vào phủ của vị thần, vậy thì những điện hạ còn lại cũng có thể làm vậy.
Xin hoàng thượng minh giám!”2Lồng ngực Vĩnh Chiêu Để phập phồng dữ dội, sắc mặt u ám.
Ông ta đã nói sẽ quản thúc dạy bảo lại công chúa Hi Bình, nhưng Uông Ấn không chịu buông tha, rốt cuộc là dựa vào cái gì chứ! Xem ra, trước đây Uông Ấn được ưu ái quá, khiến hắn không phân biệt rõ tốt xấu rồi! Nhưng ngay sau đó Vĩnh Chiêu Để lại tự phủ nhận vấn đề.
Không đúng, không đúng...
Uông Ấn không phải là loại người cậy thế, cầu xin ân sủng.
Rốt cuộc thi ý hắn là sao? Bấy giờ, Uông Ấn nói tiếp: “Trải qua chuyện vừa rồi, oai phong của kẻ làm đốc chủ là thần đây đã mất sạch.
Thần xin từ chức, không phải cậy thế Đề Xưởng, mà vừa khéo giữ gìn uy nghiêm cho Đề Xưởng...”.
Làm việc lỗ mạng3sao? Hừ! Hẳn ngẩng đầu lên, nét mặt thoáng thất vọng, lạnh nhạt đáp: “Hoàng thượng, thẩn lấy làm lo sợ, xin hoàng thượng miễn chức vụ tổng đốc Đề Xưởng của thần đi ạ! Thần quả tình không còn mặt mũi nào để chấp chưởng Đề Xưởng
nữa!”
Uông Ấn vừa dứt lời, bầu không khí trong điện Tử Thần lập tức trở nên nặng nề.
Vĩnh Chiêu Để hơi nheo mắt nhìn Uông Ấn, thầm suy đoán xem Uông Ấn đang nói đùa hay nói thật.
Vẻ mặt Uông Ấn cực kì thờ ơ, nhưng ánh mắt bừng bừng lửa giận.
Không đúng, không đúng...
Uông Ấn không phải là loại người cậy thế, cầu xin ân sủng.
Rốt cuộc thi ý hắn là sao? Bấy giờ, Uông Ấn nói tiếp: “Trải qua chuyện vừa rồi, oai phong của kẻ làm đốc chủ là thần đây đã9mất sạch.
Thần xin từ chức, không phải cậy thế Đề Xưởng, mà vừa khéo giữ gìn uy nghiêm cho Đề Xưởng...”.
“Hoàng thượng, Đề Xưởng không phải là nha môn bình thường trong triều, mà là tổ chức đặc biệt chuyến đi truy bắt và giam giữ, có hình phạt riêng.
Bởi vì không có kẻ nào đụng được đến Đề Xưởng nên nó mới uy nghiêm đáng sợ,
mới có thể làm những việc bình thường không thể làm.” “Nếu Đề Xưởng thiếu đi uy nghiêm thì lấy đâu ra kinh sợ? Một khi Đề Xưởng không khiến người ta kinh sợ nữa thì Đề Xưởng có khác gì các nha môn Hình Bộ?” Hắn nói một mạch, không đợi Vĩnh Chiêu Để phản ứng lại: “Hoàng thượng, sau khi thần từ chức, Giản đại tướng quân của Tả Dực Vệ có thể kiêm3nhiệm chức độc chủ Đề Xưởng.
Thần là hoạn quan, quản lý Điện Trung Tỉnh là được rồi ạ.” Nói xong, hắn lặng lẽ đứng chờ trong điện, vừa như đợi chỉ thị của Vĩnh Chiêu Đề, lại vừa như mong được giải thoát.
Lồng ngực phập phồng của Vĩnh Chiểu Để dần bình lặng trở lại, nhưng mặt mày vẫn không dãn ra, ông ta rơi vào trạng thái trầm tư kéo dài.
Lời nói ra ắt gây ảnh hưởng.
Nghe câu cuối của Uông Ấn, điều đầu tiên mà Vĩnh Chiểu Đế nghĩ tới chính là đại tướng quân Giản Tĩnh An của Tả Dực Vệ.
Trong số các đại tướng quân Đại An, người được ông ta tín nhiệm và coi trọng nhất không phải đại tướng quân Tưởng Truyền Tư của Kinh Kỳ Vệ trấn thủ bảo vệ kinh đô, mà là Giản Tỉnh An của Tả Dực Vệ.
Nếu không, ông ta đã không để Giản Tỉnh An phụng mật lệnh đến Lương Châu.
Song, việc Giản Tỉnh An thất bại hoàn toàn ở Lương Châu quả thực khiến ông ta thất vọng và vô cùng tức giận.
Trong lúc Tả Dực Vệ đang sứt đầu mẻ trán thì đề kỵ đã khiến thi thể con cháu nhà họ Khúc xuất hiện ở sườn núi Tấc Vuống.
So sánh là thấy được khả năng của Giản Tĩnh An và Uông Ấn ai cao ai thấp.
Nếu không nhờ chuyện này thì Vĩnh Chiểu Đệ nhất thời còn chưa nhận ra đề kỵ dưới sự quản lý của Uông Ấn lại lợi hại đến thế.
Nếu giao Đề Xưởng cho Giản Tĩnh An thì sao? Có còn là thanh kiếm sắc bén khiến tất cả mọi người sợ hãi không?
Ông ta sẽ vẫn hài lòng vừa ý khi dùng Để Xưởng chứ?
Đại An nay đã ổn định, ông ta không cần phải đối diện với loạn trong giặc ngoài nữa, nhưng vẫn còn quá quá nhiều sự tình không thể phơi ra ngoài ánh sáng, cần đến Đề Xưởng giải quyết.
Chính ở thời điểm này, Vĩnh Chiêu Đệ đột nhiên nhận ra rằng: Trước mắt, không ai có thể thay thế Uông Ấn làm đốc chủ Đề Xưởng, và cũng không có nha môn nào có thể thay thế Đề Xưởng, trở thành tai mắt đáng tin cậy nhất của ông ta được cả.
Đúng vậy, với quyền lực dưới một người trên vạn người như vậy mà vẫn có kẻ xông thẳng vào phủ đệ, khác nào khiêu chiến với quyền lực và uy thể của Uông Ấn, thách thức giới hạn uy quyền để vương của ông ta? Không chỉ riêng Uông Ấn, đổi lại là bất kì người ngang quyền với hắn, e rằng cũng sẽ muốn đòi một lời giải thích thỏa đáng.