Uông Xưởng Công

Chương 273: Hoảng sợ đan xen tức giận

Sau khi nghe Triệu Tam Nương bẩm báo, Diệp Tuy liền trầm ngâm, trong lòng thảng thốt.

Sao Di Sơ lại biết Đại phu nhân nhà họ Lư? Nàng mang máng nhớ ra, sau khi Đại phu nhân nhà họ Lư bị bệnh nặng thì về sau không còn xuất hiện ở Kinh Triệu nữa.

Chẳng ngờ sau đó bà ta lại trở nên sa sút như vậy.

Nàng thoáng ngẫm nghĩ rồi ra lệnh cho Triệu Tam Nương: “Tiếp tục điều tra! Ta cần biết tình hình chi tiết hơn về Đại phòng nhà họ Lư, nhất là bên cạnh Lư đại nhân có người nào từ chỗ bọn buôn người Dương Châu không.

Trên đường đến ngõ Chi Vân, những chuyện ở kiếp trước lướt qua trong đầu Diệp Tuy khiến tâm trạng nàng phập phồng khôn nguôi.

Lúc đến3nơi, nàng không khỏi có phần căng thẳng.

Vừa nghe được tin tức về Di Sơ đã hấp tấp chạy đến đây như vậy, có thể thuận lợi gặp được người muốn gặp không? Không biết Di Sơ bây giờ trông thể nào, không biết liệu nàng ấy có giống như kiếp trước không? Lúc Diệp Tuy còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chân rảo bước tới địa chỉ mà Triệu Tam Nương điều tra được thì thấy cổng lớn đã mở toang, từng hồi kêu rên đau đớn từ bên trong truyền ra.

Chuyện gì vậy? Không phải là sai địa chỉ chứ? Nàng nhìn Triệu Tam nương, nàng ấy lập tức trả lời: “Phu nhân, không sai, chính là ở đây.” Triệu Tam nương vừa dứt lời, những tiếng kêu đau đớn chói tai lại vang2lên lần nữa, ngay cả Triệu Tam Nương nghe thấy cũng nhíu mày.

Tim của Diệp Tuy đập mạnh, không buồn nghĩ nhiều, nàng lệnh cho Triệu Tam Nương và Bội Thanh đẩy cổng ra, không hề do dự bước ngay vào bên trong.

Nếu có, tập trung điều tra người đó, dung mạo và quá khứ tra hết ra.” Diệp Tuy chỉ biết Di Sơ bị bọn lái buôn Dương Châu bán làm thiệp cho người khác, cộng với thông tin mà Triệu Tam Nương vừa báo, khả năng cao nhất là người cần tìm liên quan tới Lư đại nhân.

Triệu Tam Nương không chậm trễ, tận dụng các mối quan hệ của tiêu cục Bất Thất, tiến hành điều tra theo hướng Diệp Tuy đã chỉ, ngay buổi trưa ngày hôm sau đã có kết quả.

Vợ bé mà3Lư đại nhân Lư Hoàng nuôi ở ngõ Chi Vân, đúng là xuất thân từ đám buôn người Dương Châu.

Nghe tin báo, tim Diệp Tuy thắt lại, vội hỏi: “Người vợ bé này tầm bao nhiêu tuổi? Vẻ ngoài thế nào?” “Người này dung mạo xinh đẹp, trên cằm có một nốt ruồi mỹ nhân.” Triệu Tam Nương đáp.

Tức thì, nàng ấy thấy sắc mặt phu nhân liền thay đổi, vừa như vui mừng đến tột độ, nhưng vành mắt lại đỏ hoe.

Phu nhân sao vậy? Diệp Tuy vừa mừng vừa hoảng khi cuối cùng cũng đạt được điều mong mỏi bấy lâu.

Về sau Di Sơ đã xóa nốt ruồi đi, nhưng lúc còn trẻ nhất định là có nốt ruồi mỹ nhân trên cằm.

Vợ bé của Lư Hoàng là Di Sơ, đúng là Di Sơ rồi! Nàng9liền nói: “Nhanh lên! Ta muốn rời phủ, Tam Nương, Bội Thanh và Bội Mặc theo ta đến ngõ Chi Vân!” Dứt lời, nàng đứng ngay dậy, không thể chờ thêm một giây phút nào nữa, muốn đi tìm Di Sơ, muốn nhìn nàng ấy ngay lập tức.

Ngõ Chi Vân là một con ngõ nhỏ gần đường Trường Long, nằm ở vị trí trung tâm mà yên tĩnh, khu vực này phần lớn là những hộ thương nhân cực kì giàu có, thứ họ không thiếu nhất chính là tiền tài.

Ông lớn của Đại phòng nhà họ Lư bố trí cho vợ bé ở nơi này thật khiến người khác bất ngờ.

Lúc đến nơi, nàng không khỏi có phần căng thẳng.

Vừa nghe được tin tức về Di Sơ đã hấp tấp chạy đến đây như vậy, có thể thuận3lợi gặp được người muốn gặp không? Không biết Di Sơ bây giờ trông thể nào, không biết liệu nàng ấy có giống như kiếp trước không? Lúc Diệp Tuy còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chân rảo bước tới địa chỉ mà Triệu Tam Nương điều tra được thì thấy cổng lớn đã mở toang, từng hồi kêu rên đau đớn từ bên trong truyền ra.

Chuyện gì vậy? Không phải là sai địa chỉ chứ? Nàng nhìn Triệu Tam nương, nàng ấy lập tức trả lời: “Phu nhân, không sai, chính là ở đây.” Triệu Tam nương vừa dứt lời, những tiếng kêu đau đớn chói tai lại vang lên lần nữa, ngay cả Triệu Tam Nương nghe thấy cũng nhíu mày.

Tim của Diệp Tuy đập mạnh, không buồn nghĩ nhiều, nàng lệnh cho Triệu Tam Nương và Bội Thanh đẩy cổng ra, không hề do dự bước ngay vào bên trong.

Điều kỳ lạ là sau khi bước vào, họ không thấy ai, vòng qua bức bình phong mới nhìn thấy một đám người tụ tập lại như đang vây xem chuyện gì đó.

Tiếng kêu rên cũng phát ra từ phía ấy.

Diệp Tuy cau mày đi thẳng tới chỗ đám đông, liền thấy Thôi thì đang ra sức vung roi ngựa quất liên tục lên một thân hình mảnh khảnh.

Người bị đánh hẳn là một cô nương hoặc một phụ nữ, đầu tóc rối tung, tấm lưng bị roi vọt đầy vết máu, đang lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn.

Ngay sau đó, thân hình mảnh mai dường như không thể chịu nổi nữa, ngẩng đầu kêu lên thành tiếng, nước mắt đầm đìa.

Trong khoảnh khắc thấy rõ khuôn mặt người này, Diệp Tuy như bị sét đánh trúng.

Di Sơ, đó là Di Sơ! Nàng tuyệt đối không nhận nhầm Di Sơ!