Bội Thanh đang định lên tiếng thì nghe thấy cô nương nhà mình nói: “Đi thôi, chúng ta đến trạm giao dịch Tứ Phương.”
Bội Thanh càng thêm khó hiểu. Đó là nơi đủ hạng người lui tới, mà đám môi giới thì tốt xấu lẫn lộn. Trước đây, trong phủ có chuyện cần đều gọi thẳng nha bà* tới phân phó, cô nương đâu cần đích thân đi đến những chỗ như thế chứ?
(*) Nha bà là chỉ những người phụ nữ làm công việc buôn bán, môi giới, chuyên làm chân chạy việc cho các gia đình quan lại, nhà giàu quyền quý.
Thế là Bội Thanh liền ngăn cản: “Cô nương, cô có việc gì cứ sai nô tỳ đi làm là được. Nếu3Tam phu nhân biết cô đến những chỗ như thế này, chắc chắn sẽ trách phạt nô tỳ mất.”
Diệp Tuy mỉm cười, nói: “Em yên tâm, ta sẽ không vào đó đâu. Ta quả thật có chuyện cần em đi làm đây.”
Trạm giao dịch Tứ Phương không phải là nơi hỗn loạn như tưởng tượng. Huống hồ, nàng cũng không định tiếp xúc nhiều với người môi giới mà chỉ muốn đi hỏi giá cả mà thôi. Bội Thanh lo lắng quá rồi.
Bội Thanh vẫn cảm thấy không ổn, chỉ là nhất thời không biết nên nói gì. Nếu cô nương đã không vào trạm giao dịch thì thôi cũng được, nhưng rốt cuộc sao cô nương lại muốn nàng đến đó hỏi han nhỉ?
Trạm2giao dịch Tứ Phương là trạm giao dịch lớn nhất của Kinh Triệu, là nơi thu nộp thuế khóa, mua bán nô bộc, giao dịch nhà cửa… đủ các loại nghiệp vụ. Danh tiếng của nó ở Kinh Triệu rất tốt. Gần như tất cả đám sai vặt, nha hoàn của nhiều gia đình quyền quý ở Kinh Triệu đều được chọn lựa từ đây.
Trạm giao dịch Tứ Phương nằm tại thành Đông, cách phủ Kinh Triệu không xa, ngoài cửa trạm có đề một chữ “Nha*” to và rõ ràng, là một nơi rất dễ tìm.
(*) Nha trong “Nha hàng” là nơi hỗ giới thiệu việc mua bán, nơi làm trung gian mua bán của người Trung Quốc xưa, có thể tạm hiểu là1trạm giao dịch.
Diệp Tuy gọi Bội Thanh lại gần dặn dò tỉ mỉ, sau đó mới bảo nàng ta vào trạm giao dịch, còn dặn thêm rằng nửa khắc sau phải quay ra.
Sau khi Bội Thanh đi vào trạm giao dịch, Diệp Tuy vẫn giữ động tác vén rèm xe, nhìn về hướng trạm giao dịch Tứ Phương.
Nếu để ý kĩ, ánh mắt nàng không dừng ở trạm giao dịch Tứ Phương mà là cửa hàng bên cạnh trạm.
Bên ngoài cửa hàng này bày rất nhiều giấy và bút mực, trông có vẻ như là nơi bán vật dụng thư phòng. Nhưng kỳ lạ ở chỗ là chẳng có sĩ tử nào ra vào nơi đó. Hơn nữa trên cửa lại chỉ treo ba chữ1“Vận Chuyển Các”.
Diệp Tuy nheo mắt nhìn Vận Chuyển Các… Hóa ra thời điểm này Vận Chuyển Các đã xuất hiện rồi!
Sau đó, nàng khẽ cười. Nàng nghĩ, nàng đã tìm ra cách kiếm được thật nhiều thật nhiều bạc rồi.
Kiếp trước, sau khi trở thành lão thái quân của nhà họ Cố, Diệp Tuy mới biết đến cái tên Vận Chuyển Các này.
Bề ngoài, nó là cửa hàng buôn bán vật dụng thư phòng không mấy bắt mắt ở Kinh Triệu. Nhưng thực tế, đây là nơi thu thập buôn bán đủ loại tin tức của triều Đại An. Sự tồn tại của nó đều được giới quyền quý Đại An ngầm hiểu trong lòng.
Người có tin tức sẽ nắm được tiên cơ, mà1Vận Chuyển Các lại chính là nơi nắm giữ nó. Chỉ cần trả đủ thù lao, ai cũng có thể có được tiên cơ từ nơi này.
Nhưng với điều kiện tiên quyết là, bạn phải biết có một chỗ như thế này, và còn phải biết được con đường chính xác để tiếp cận nó.
Diệp Tuy tin rằng rất nhiều người giống nàng, đều đã nghe qua cái tên Vận Chuyển Các, nhưng lại không biết nó thật sự làm gì. Kiếp trước, nếu chẳng phải cơ duyên trùng hợp, nghe được người đứng đầu nội thị - Cầu Ân nhắc tới thì nàng cũng không biết được nhiều như vậy.
Vận Chuyển Các bắt đầu tồn tại từ thời Vĩnh Chiêu, đến thời Thái Ninh vẫn trụ vững. Người quản lý phía sau Vận Chuyển Các có thể nói là kẻ có bản lĩnh phi thường. Sau khi đăng cơ, Thái Ninh Đế từng cho điều tra lai lịch chủ nhân của Vận Chuyển Các, nhưng lại chẳng hề tra ra được thông tin gì hữu ích.
Về sau, Vận Chuyển Các thông qua tả bộc xạ Thượng Thư* là Tôn Trường Uẩn, chuyển lời đến trước ngự tiền, nói rằng Vận Chuyển Các mãi mãi tôn kính Ngô hoàng, chỉ là vì có quá nhiều kẻ thù nên không thể không ẩn mình, mong Ngô hoàng thứ tội.
(*) Bộc xạ Thượng Thư: một chế độ quan lại thời phong kiến, trong đó bộc xạ Thượng Thư là chức phó của Thượng Thư lệnh/tỉnh. Tùy vào từng thời kì mà có các quyền lực khác nhau.
Kèm theo lời thưa lên ngự tiền này là một vài tin tức bí mật khác, vừa hay giải quyết được một số khẩn cấp cho Thái Ninh Đế, vì vậy Thái Ninh Đế chấp nhận sự trung thành của Vận Chuyển Các.
Đây là chuyện của năm Thái Ninh thứ năm, số phận về sau của Vận Chuyển Các ra sao thì nàng không biết.
Một khắc trôi qua rất nhanh, Bội Thanh cũng trở lại xe ngựa, vừa vào trong xe liền bẩm báo: “Cô nương, nô tỳ hỏi rõ rồi. Mấy địa điểm cô hỏi đều đã có người mua. Nhưng trên đường Dương Gia vẫn còn không ít cửa hàng trống, tính cả khế ước mua bán, giá của mỗi gian khoảng bốn mươi đến sáu mươi lượng.”
Bội Thanh không rõ giá cả thị trường cửa hàng ở Kinh Triệu, nên vừa nghe cần nhiều tiền đến vậy trong lòng vô cùng khiếp sợ. Còn Diệp Tuy thì biết, cái giá này thật sự đã là rất rẻ.
Nàng từng nghe mẹ mình nói, cửa hàng trên đường Trường Long còn có giá mấy nghìn lượng. Nếu đường Dương Gia thật sự phát triển như kiếp trước, thì bảy mươi lượng… cũng chẳng mua nổi cái bậc cửa!
Tuy nhiên, điều Diệp Tuy để ý hơn cả lại không phải là chuyện mua được với cái giá quá hời này, mà là mấy địa điểm đã bị người ta mua mất kia… Đó là những chỗ đông người qua lại nhất trên đường Dương Gia ở kiếp trước, ấy vậy mà đã bị người ta mua mất rồi.
Một thoáng suy nghĩ sâu xa lóe lên trong mắt Diệp Tuy, nàng thầm tự hỏi: Chẳng lẽ, có người đã biết được phủ Kinh Triệu có khả năng sẽ dời đến đường Dương Gia giống nàng? Người đã mua những chỗ này liệu là ai đây?
Tuy nghĩ như thế nhưng nàng cũng không có cách nào kiểm chứng được. Hiện tại, nàng chưa đủ khả năng tra được tường tận việc mua bán giữa trạm giao dịch và phủ Kinh Triệu.
Nàng vừa thay đổi hướng nhìn nhận thì trở nên nhẹ lòng hơn. Là ai mua những cửa hàng đó cũng không quan trọng. Điều quan trọng bây giờ là trong tay nàng chỉ có bảy mươi lượng bạc. Muốn mua những chỗ này cũng chưa đủ tiền!
Nàng vén màn xe lên nhìn về phía cửa hàng cạnh trạm giao dịch lần nữa, trong lòng dần dần có chủ ý.