Ngay cả hoàng thân quốc thích mà cũng không coi ra gì...
Nếu nhà họ Lư thật sự như vậy, trẫm tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua!” Đế vương đã nói vậy,5 tuy không tỏ rõ thái độ nhưng Ý vương cũng chẳng dám nói gì thêm, đành phải liên tục khấu đầu tạ ơn.
Sau k0hi lên ngôi, hoàng thượng đã tàn nhẫn giết chết họ hàng của mình, sở dĩ bản thân Ý vương suôn sẻ sống sót là vì hoàng thượng cần giữ lại một vài người trong hoàng tộc, và cũng bởi ông ta chưa từng tham dự vào chuyện tranh giành quyền lực trong hoàng thất.
Thế nhưng, người với năng lực ở mức bình thường như ông ta lại có một đứa cháu trai năng lực vượt trội.
Đứa cháu trai Trịnh Vạn Nghi văn võ song toàn, đã sớm bộc lộ tài năng từ khi còn nhỏ tuổi.
Năm trước, Trịnh Vạn Nghi đã thông qua kỳ thi khắc nghiệt để trở thành Đô úy của Hổ Bí Doanh thuộc Kinh Kỳ Vệ.
Trịnh Bất Ngu đặt kỳ vọng cao vào người cháu trai này, hoàn toàn không ngờ được có ngày y lại bị đánh gãy chân.
Lúc nghe được tin dữ, Trịnh Bất Ngu gần như không dám tin, trong lòng vừa đau vừa hận, chỉ muốn băm vằm con cháu họ Lư thành trăm mảnh! Nhưng nhà họ Lư là gia tộc lớn, Lư Giản lại là rường cột của dòng họ, được bảo vệ chặt chẽ.
Đáng hận hơn nữa là nhà họ Lư đã liên kết với các gia tộc khác như họ Thôi, họ Liễu và họ Lý liên minh chống lại, khiến phủ Ý vương không làm được gì.
Trịnh Bất Ngu hận đến tận xương tủy, may mà mối liên kết giữa các gia tộc lớn cũng không quá bền chắc.
Hơn nữa những gia tộc này đều gây ra nhiều chuyện phạm pháp, có người giao chứng cứ đến tay ông ta.
Phủ Ý vương không thể đối đầu trực tiếp, càng không phải là đối thủ của bọn họ.
Nhưng không phải là không có cách! Chỉ cần trình những chứng cứ phạm tội này lên hoàng thượng, hoàng thượng nhất định sẽ thay ông ta trừng trị những gia tộc kia.
Cho dù hoàng thượng không đứng ra làm chủ cho phủ Ý vương thì cũng sẽ và ổn định giang sơn xã tắc, mà không làm ngơ trước chuyện này.
Vĩnh Chiểu Để lật xem những chứng cứ do Trịnh Bất Ngu trình lên, hồi lâu sau mới nói: “Trẫm đã biết, hoàng thúc về phủ trước đi.
Trẫm nhất định sẽ cho hoàng thúc một lời câu trả lời thỏa đáng.” Trịnh Bất Ngu liên tục tạ ơn.
Chính vào lúc ông ta chuẩn bị lui khỏi điện Tử Thần, Vĩnh Chiêu Để liền gọi lại và nói: “Hoàng thúc, trẫm sẽ cử thái y đến tiếp tục chữa trị chân cho Vạn Nghi.
Dù Vạn Nghi không thể đứng được thì phủ Ý vương vẫn là của thằng bé.
Hoàng thúc cứ yên tâm.” Trong lòng Trịnh Bất Ngu đầy chua xót, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vui mừng khôn xiết.
Một đứa cháu trai không thể đứng được thì còn ích gì nữa, vẫn giao phủ Ý vương cho nó là ý gì? Trịnh Bất Ngu không thể không nghĩ nhiều, nhưng thánh thượng đã nói như vậy, cho dù ông ta có nghĩ nhiều thêm cũng vô dụng.
Sau khi Trịnh Bất Ngu rời khỏi điện Tử Thần, Vĩnh Chiểu Để bắt đầu lật xem những chứng cứ kia, rồi đột nhiên nở nụ cười, đường pháp lệnh càng hằn sâu.
Ngay sau đó, Vĩnh Chiêu Để ra lệnh: “Lập tức triệu Uông Ấn tiến cung!” Uông Ấn nhanh chóng tiến cung, sau khi nghe Vĩnh Chiêu Để hỏi thì đáp: “Hoàng thượng, Đề Xưởng đã điều tra, chuyện ở lầu Phân Cam xảy ra ngoài ý muốn, là hai người trẻ tuổi đều hiếu thắng nên mới gây thành họa như vậy...” “Vậy theo lời của Ý vương nói, nhà họ Lư và họ Thôi phạm tội, điều này có thật hay không?” Vĩnh Chiêu Để hỏi tiếp.
“Hoàng thượng, Đề Xưởng cũng đã điều tra những việc này, đều là sự thật.
Tình hình mà Đề Xưởng điều tra được còn nghiêm trọng hơn nhiều.” Uông Ấn vừa thưa lại vừa trình lên ghi chép đã được Đề Xưởng chuẩn bị.
Các gia tộc lớn vốn là trọng điểm luôn được Đề Xưởng chú ý.
Sau chuyện xảy ra ở ngõ Chi Vân, Uông Ấn liền ra lệnh cho đề kỵ thu thập mọi loại thông tin về hai nhà họ Lư, họ Thôi.
Vốn dĩ Uông Ấn chỉ định trả thù nhà họ Lư, nhưng đúng lúc ấy các gia tộc họ Thôi, họ Liễu và họ Lý cũng xảy ra bê bối, giống như đã có sự chuẩn bị từ trước vậy, khó mà xem nhẹ được.
Bọn họ liên kết lại với nhau, nhao nhao lên tiếng bảo vệ cho nhà họ Lư.
Chuyện này thật thú vị...
Đương nhiên, Uông Ấn phải dùng những chứng cứ giống như đã được cố tình chuẩn bị cho Đề Xưởng một cách hợp lý, để xem, rốt cuộc là ai đã ở sau lưng thêm dầu vào lửa.
Hắn hoàn toàn chẳng sợ việc các gia tộc lớn liên kết.
Nếu chỉ có mình nhà họ Lư thì hắn sẽ không định làm ầm ĩ đến vậy đâu.
Hiện tại thì, ha ha.
Sau khi nghe Uông Ấn trả lời, Vĩnh Chiêu Để sa sầm sắc mặt: “Thế mà trẫm lại không biết rằng thể lực của những gia tộc này lớn đến vậy.” Uông Ấn cúi đầu, nét mặt vẫn thờ ơ, đôi mắt thoáng lóe sáng.
Trịnh Vạn Nghi là người cháu Ý vương hài lòng nhất, là con cháu hoàng thất có tiền đồ vô hạn, nhưng chân gãy rồi thì sau này vẫn chẳng thể làm được gì.
Hoàng thượng đang ở độ tuổi sung mãn, điều không mong muốn nhất đương nhiên là có một người quá tài giỏi trong hoàng tộc, việc này giúp bậc đế vương ngủ thêm ngon giấc.
Có điều hoàng thượng vẫn sẽ thiên vị phủ Ý vương mà trừng phạt nhà họ Lư.
Không muốn chịu phạt...
cũng vẫn phải chịu.
Trong lúc Uông Ấn đang bẩm báo với hoàng thượng ở điện Tử Thần, thì Trịnh Bất Ngu vừa xuất cung đã bị một người ngăn lại.