Danh gia vọng tộc có căn cơ, có danh vọng, chỉ một dòng họ thôi đã không thể xem nhẹ rồi, nay bọn họ còn liên kết lại với nhau, th3ế lực lớn mạnh như vậy khó có thể xem thường.
Nếu chỉ để giúp đỡ nhà họ Lư, cứu vãn danh dự của bản thân mỗi dòng họ thì 2còn đỡ.
Nhưng nếu bọn họ có hành động khác thì Đại An tất sẽ vì thế mà nổi mưa gió.
Là trọng thần rường cột, đươn5g nhiên Tạ Giới không hi vọng điều này.
Biết con cháu nhà họ Lư gặp rắc rối, nàng liền hiểu ngay, đại nhân đang hành động rồi.
Diệp Tuy từng quản lý nhà họ Cố, quả thực quá rõ tình hình bên trong cái gọi là danh gia vọng tộc.
Gia tộc lớn vốn là quả trứng có vết nứt, điều tra sơ qua là sẽ ít nhiều phát hiện ra những bí mật.
Chỉ là trước kia Đề Xưởng không đối đầu với gia tộc lớn mà bây giờ lại động đến...
Đại nhân...
Khi biết trưởng tộc hoặc trưởng lão của các gia tộc lớn đang tới Kinh Triệu, sắc 4mặt Tạ Giới càng thêm khó coi.
Những tin tức về hành động của các danh gia vọng tộc cũng đến tai Diệp Tuy.
Bấy gi0ờ, Di Sơ đã được chôn cất xong xuôi, nàng cũng dần lấy lại tinh thần từ nỗi đau buồn mờ mịt và hoang mang.
Nàng không có thời gian, cũng không cần thiết phải đắm chìm trong nỗi buồn mãi.
Di Sơ đã chết, nhưng vẫn chưa được báo thù.
đang ra mặt vì nàng! Cái chết của Di Sơ khiến lòng nàng đau đớn, nhất định phải đòi lại công bằng cho nàng ấy, phải trả thù nhà họ Lư và Thôi thị.
Tuy nhiên, sau khi biết đến cả các gia tộc nhà họ Thôi, nhà họ Liễu cũng có chuyện thì trong lòng Diệp Tuy lại thấy bất ổn.
Chỉ một nhà họ Cố thôi đã khiến nàng phải tốn hết công hết sức ở kiếp trước, đủ thấy gốc rễ của gia tộc lớn cắm sâu thế nào.
Chuyện các gia tộc liên kết với nhau thực sự không phải chuyện đùa.
Nàng tin Uông Ấn và Đề Xưởng không sợ bọn họ, nhưng nếu vì chuyện của Di Sơ mà tạo nên tình thế này thì nàng cảm thấy rất khó chịu.
Tuy nhiên, sau khi biết đến cả các gia tộc nhà họ Thôi, nhà họ Liễu cũng có chuyện thì trong lòng Diệp Tuy lại thấy bất ổn.
Chỉ một nhà họ Cố thôi đã khiến nàng phải tốn hết công hết sức ở kiếp trước, đủ thấy gốc rễ của gia tộc lớn cắm sâu thế nào.
Chuyện các gia tộc liên kết với nhau thực sự không phải chuyện đùa.
Nàng tin Uông Ấn và Đề Xưởng không sợ bọn họ, nhưng nếu vì chuyện của Di Sơ mà tạo nên tình thế này thì nàng cảm thấy rất khó chịu.
Cái chết của Di Sơ là chuyện riêng của nàng, nàng cảm kích sự bảo vệ của đại nhân.
Nhưng nàng không muốn chuyện riêng trở thành việc lớn của Đại An, càng không muốn mang tới phiền toái cho đại nhân và Đề Xưởng.
Lúc dùng bữa, Diệp Tuy liếc nhìn Uông Ấn mấy lần, cuối cùng nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú kia rồi lên tiếng: “Đại nhân, thiếp nghe nói các gia tộc lớn đã liên kết lại, gây ra động tĩnh rất lớn.
Liệu việc này có phiền phức lắm không?” Uông Ấn đặt đũa xuống, thản nhiên đáp: “Phiền phức gì chứ?”
“...
Danh gia vọng tộc không dễ đối phó, huống hồ nhà họ Lư chắc chắn sẽ cho rằng toàn bộ đều do Đề Xưởng làm.
Bọn họ sẽ ra sức thuyết phục các gia tộc lớn khác đoàn kết lại để đối phó với đại nhân.
Danh gia vọng tộc không dễ chơi, đến lúc đó thì chuyện sẽ trở nên phiền phức.” Diệp Tuy trả lời theo đúng tình hình thực tế.
Uông Ấn cười, nét mặt dịu đi: “Bổn tọa sợ phiền phức sao?” Diệp Tuy khựng lại một lát rồi mới lắc đầu đáp: “Đương nhiên là đại nhân không sợ phiền phức, chỉ là...
thiếp lo cho đại nhân mà thôi.” “Lo bổn tọa không đối phó được với thể lực ấy? Hay là lo nàng sẽ mang đến phiền phức cho bổn tọa?” Uông Ấn hỏi lại với giọng điệu thản nhiên, nhưng về mặt có phần không vui.
Hắn liếc nhìn Diệp Tuy một cái thật lâu, sau đó vuốt lọn tóc lòa xòa bên trán nàng và nói: “Cô gái nhỏ, nàng là phu nhân của bổn tọa, hãy tin tưởng ở bổn tọa.” Diệp Tuy ngây ra, nàng không ngờ Uông Ấn lại đột nhiên có động tác như vậy, càng không ngờ hắn sẽ nói những lời đó.
Chỉ một câu nói vô cùng đơn giản, với giọng điệu bình thản như thường, nhưng không hiểu sao, nàng lại nghe ra tiếng thở dài trong đó, trái tim không khỏi thắt lại.
Câu nói ấy không ngừng vang vọng trong đầu nàng, xen lẫn với những hình ảnh, những sự việc đã xảy ra sau khi nàng đến phủ họ Uông.
Một khắc sau, đầu óc nàng trống rỗng, chỉ còn vẻ tuấn tú của Đức chủ đại nhân hằn sâu trong ánh mắt.
Diệp Tuy chăm chú nhìn hắn, trái tim đập thình thịch, bỗng hiểu ra.
Đối với hắn, nếu đã là vợ chồng thì chính là người thân thiết nhất trên đời, tất cả mọi chuyện liên quan đến nàng sẽ chỉ là trách nhiệm của hắn chứ không phải là phiền phức.
Phiền phức, hai chữ này quá xa lạ, kì thực cũng là hạ thấp chính bản thân nàng, làm nhục hắn.
Tin tưởng hắn, tin tưởng mỗi việc hắn làm, tin rằng bất luận thể lực của các gia tộc lớn liên kết lại có to lớn đến nhường nào thì hắn vẫn có thể đối phó như thường.
Trán nàng toát mồ hôi, lấy làm xấu hổ vì lời nói trước đó của mình, cũng thẹn thùng vì suy nghĩ hạn hẹp của mình.
Nàng là người hiểu rõ nhất đại nhân là người như thế nào, sao nàng có thể nói ra câu “phiền phức” được chứ? Diệp Tuy lau mồ hôi, sau đó liền nở nụ cười, đôi mắt phượng xinh đẹp lấp lánh rạng rỡ, nói: “Ha ha.
Đại nhân, thiếp đã nghĩ sai rồi.
Thiếp đã gả cho đại nhân, chẳng lẽ còn khách sáo với đại nhân như thế? Đáng đánh đòn, đánh đánh đòn!” Nàng cười tít mắt, nói thêm: “Đại nhân, việc các gia tộc lớn liên kết không phải do đại nhân làm nhưng lại là chuyện đại nhân muốn thấy, đúng không ạ?” Uông Ấn khẽ gật đầu, ngoài mặt hắn không thể hiện điều gì nhưng ánh mắt lại ánh lên chút vui mừng.
Rất tốt, nàng đã nghĩ thông rồi.
Bởi vậy, tâm trạng của Đốc chủ đại nhân phấn chấn lạ lùng, không giấu giếm mà tận tình kể rõ: “Tay của các gia tộc lớn vườn quá xa, hoàng thượng đã bất mãn từ lâu rồi, phải chặt bớt đi mới được.
Việc gia tộc lớn sinh xung đột với dòng dõi hoàng thân quốc thích chính là thời cơ tốt nhất.” Hắn đã quyết định phải ra mặt vì nàng thì tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nhà họ Lư và Thôi thị, nhưng thân là đốc chủ, chuyện cần suy xét đương nhiên không chỉ có như thế.
Qua lời nói và hành động của Thôi thị, hắn đoán nhà họ Lư và những gia tộc lớn hoàn toàn không sợ Đề Xưởng.
Sau đó, qua điều tra, hắn lại phát hiện chuyện bọn họ bí mật bắt tay liên kết với nhau, dường như đang có người dẫn dắt bọn họ làm gì đó.
Bứt dây đồng rừng, nếu không có tranh chấp giữa nhà họ Lư và phủ Ý vương thì sao có thể thấy được toan tính ngấm ngầm của các gia tộc lớn? Huống hồ, hoàng thượng cũng ngầm đồng ý rồi, bằng không sao để kỵ có thể lựa chọn quyết định đối đầu với phủ Ý vương và nhà họ Lư chứ? Cái chết của cô gái mà cô gái nhỏ quan tâm kia chỉ là nguyên nhân phát sinh, điều thúc đẩy hết thảy những chuyện này lại là cục diện kỳ quái phức tạp trong triều.
Sau khi nghe Uông Ấn giải thích, Diệp Tuy mới thực sự bừng tỉnh.
Đúng rồi, mở đầu của một chuyện có thể là ngẫu nhiên, song, diễn biến phát triển của nó lại không phải vậy.
Di Sơ bất ngờ bỏ mạng nhưng lại dẫn tới việc phát hiện các gia tộc lớn liên kết.
Thôi thì dám tùy ý giết chết Di Sơ, dám không coi Đề Xưởng ra gì vì cậy thế lực lớn chống lưng, dẫn đến sự nghi kị của “vị đó”, mới khiến “vị đó” hạ lệnh tiêu diệt.
Diệp Tuy trầm lặng hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Đại nhân, hoàng thượng định ra tay đến mức độ nào?” Suy đoán tâm tư của hoàng thượng là tài nghệ điêu luyện mà không ai sánh bằng Uông Ấn.
Hắn lập tức đáp: “Lung lay nền móng, không để cho lớn.” Diệp Tuy cười nói: “Các đại tộc tự khoe là rễ ăn sâu, cành lá sum suê, căn cơ vững chắc nhưng lại không biết rằng thật ra gốc rễ của bọn họ rất dễ bị lung lay.
Đại nhân, thiếp có một cách có thể giúp đại nhân...”