Những cô nương học tại Khuê Học đều có gia thế tốt, không thiếu vòng vàng trang sức lăng la lụa là. Nhưng thứ do Hoàng hậu nương nương ban thưởng đại diện cho sự tôn vinh to lớn, điều này đương nhiên là khác biệt rồi.
Trong lúc bọn họ chuyện trò, Diệp Tuy ra khỏi sảnh Gia Hành, bạn thân của nàng là Thẩm Văn Huệ tất nhiên cũng rời đi theo.
Bọn họ đã đi xa mà vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả từ sảnh Gia Hành truyền tới. Thẩm Văn Huệ không nén nổi thở dài: “Đứng đầu Khuê Học, danh tiếng vốn đã lớn, lại còn được Hoàng hậu nương nương ban thưởng... Chẳng trách các nàng ấy lại hào hứng như vậy. Nhưng mà muốn trở thành thủ khoa, thật sự rất khó!”
Diệp Tuy gật đầu đồng ý. Đúng thế, Khuê Học có3ba cấp, thủ khoa sẽ có ba người. Người đứng đầu sẽ phải trổ hết tài năng so tài với biết bao cô nương khác trong trường, như vậy quả thực không đơn giản.
Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng trở nên ảm đạm. Thủ khoa, quá khó. Nhất là với một người như nàng, muốn trở thành người đứng đầu Khuê Học, quả thực còn khó hơn lên trời.
Song, nàng nhất định phải có được cuốn sách do Hoàng hậu nương nương ban thưởng kia. Phải làm sao bây giờ?
Thẩm Văn Huệ không để ý tới sắc mặt của Diệp Tuy, vẫn hào hứng hỏi: “A Ninh, muội nghĩ ai sẽ đứng đầu cấp này của chúng ta? Các nàng ấy đều rất lợi hại, liệu có thể là Cố Thanh Huy của viện Bích Sơn không?”
Cố Thanh Huy lớn tuổi hơn bọn họ một chút, nhưng vẫn nằm2trong cấp tam đẳng. Vả lại, nàng ta cũng xếp hạng nhất nhì ở Khuê Học, khó trách Thẩm Văn Huệ lại hỏi như thế.
Diệp Tuy chỉ mỉm cười, không tiếp lời Thẩm Văn Huệ.
Kiếp trước, người đứng đầu tam đẳng không phải Cố Thanh Huy mà là Thiệu Chân - cháu gái của thượng thư Binh Bộ Thiệu Thế Thiện. Danh tiếng của Thiệu Chân ở Khuê Học cũng làng nhàng, việc nàng ta giành được vị trí thủ khoa khiến những cô nương khác kinh ngạc rơi cả cằm.
Tất nhiên, những chuyện này đều là lời đồn mà Diệp Tuy nghe được. Mà Thiệu Chân là ai, dáng vẻ thế nào, trước đây nàng cũng không biết.
Sở dĩ nàng nhớ rõ người có tên “Thiệu Chân” là do hồi đó nhà họ Cố đã lấy trộm cuốn Tứ Nghệ này từ chỗ Thiệu Chân.
Đúng vậy, là lấy1trộm!
Nhà họ Cố - một gia tộc lớn hiển hách ở Nam Bình đã âm thầm sai người đi trộm cuốn Tứ Nghệ mà Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho Thiệu Chân. Có điều, không biết đã xảy ra biến cố gì mà cuốn sách nhà họ Cố lấy trộm lại rơi ở ngoài tường bao xung quanh khuôn viên, vừa khéo bị nhũ mẫu nhặt được rồi giao cho nàng.
Khi ấy, bìa sách đã bị xé, nàng hoàn toàn không biết cuốn sách này chính là Tứ Nghệ trong lời đồn. Vì nhìn sơ qua nội dung cũng chỉ là nói về cầm kỳ thi họa nên nàng đã giữ lại.
Về sau, lúc nàng đọc nó mới vô tình phát hiện ra bí mật bên trong, bèn hớn hở nói với Cố Chương, còn đưa cả sách cho hắn ta.
Diệp Tuy nhắm mắt lại, vẻ mặt của1Cố Chương lúc ấy thế nào, nàng đã quên từ lâu. Nhưng nàng vẫn nhớ bản thân khi đó đã hồn nhiên và tin tưởng Cố Chương ra sao. Thật là ngu xuẩn!
Mắt nàng ánh lên vẻ mỉa mai, không biết là cười nhạo bản thân lúc đó, hay là vì bí mật trong cuốn sách kia.
Thấy nàng như vậy, Thẩm Văn Huệ cảm thấy có gì đó không ổn, bèn hỏi: “A Ninh, muội sao thế? Không cần căng thẳng, dù sao thì so tài Khuê Học cũng đâu liên quan mấy đến chúng ta. Muội đừng lo.”
Không ngờ câu trả lời của Diệp Tuy lại khiến Thẩm Văn Huệ choáng váng đến loạng choạng, suýt nữa ngã xuống đất.
A Ninh vừa nói gì? Nàng không nghe nhầm chứ? Điều này sao có thể, chắc chắn là nàng đã nghe nhầm rồi!
Chỉ nghe thấy Diệp Tuy đáp lại1thế này: “Huệ tỷ, muội muốn giành vị trí đứng đầu trong cuộc so tài lần này, tỷ thấy muội có bao nhiêu cơ hội?”
Thẩm Văn Huệ mở to hai mắt, khó khăn lắm mới giữ vững bước chân, phản ứng đầu tiên là nghĩ nàng nghe nhầm. Nếu không tại sao A Ninh lại muốn trở thành thủ khoa? A Ninh nhất định là đang nói đùa.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết, nghiêm túc của Diệp Tuy, Thẩm Văn Huệ biết mình không nghe nhầm: A Ninh nói thật, muội ấy thật sự muốn giành được vị trí đứng đầu!
Thế nhưng... Thẩm Văn Huệ thà rằng bản thân đã nghe nhầm. Với tài năng kỹ nghệ của A Ninh, muốn giành được vị trí thủ khoa thật sự là chuyện ngoài khả năng.
Thẩm Văn Huệ lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc hỏi: “A Ninh, muội nói thật? Nhưng vì sao chứ?”
Nàng thực sự không hiểu, tại sao A Ninh lại nảy ra suy nghĩ này? Tuy nàng lờ mờ cảm nhận được A Ninh có phần khác trước, nhưng thành tích “chói lọi” của A Ninh ở Khuê Học vẫn rành rành ra đó, luôn đứng gần cuối trong mỗi kỳ thi, mấy năm liên tiếp không thay đổi.
Thành tích như thế, đừng nói trở thành thủ khoa, thậm chí còn khó so được với người có thứ hạng bình thường.
Có bao nhiêu cơ hội? Thẩm Văn Huệ cảm thấy không hề có chút cơ hội nào hết.
Hơn nữa, A Ninh xưa nay luôn cho rằng các kỳ thi của Khuê Học không mấy quan trọng, sao đột nhiên lại muốn tranh vị trí thủ khoa? Chuyện này thật khó để tưởng tượng!
Diệp Tuy cố ý xem nhẹ sự kinh ngạc của Thẩm Văn Huệ, chỉ gật mạnh đầu.
Thẩm Văn Huệ cảm thấy tim mình như lỡ mất mấy nhịp, sau đó hỏi lại với vẻ mờ mịt: “A Ninh, muội ở viện Bích Sơn đã có tiến bộ về tài đánh đàn rồi sao?”
Có lẽ ở viện Bích Sơn, A Ninh đã được hai vị cô nương kia khích lệ nên mới nhất thời nổi hứng, mới xuất hiện suy nghĩ không thực tế này.
“Muội vẫn chưa gặp Bích Sơn Quân, thời gian này muội còn chẳng chạm đến đàn. Muội đến viện Bích Sơn là để nghe hai vị tỷ tỷ kia đánh đàn.” Diệp Tuy lắc đầu đáp.
Thẩm Văn Huệ lập tức choáng váng bởi câu trả lời tỉnh bơ này của Diệp Tuy, thậm chí không thốt nổi nên lời.
Nàng thật sự muốn quỳ! Ngay cả đàn cũng không chạm vào, nói vậy, tiếng đàn của A Ninh vẫn khó nghe như trước. Còn sáu kỹ nghệ kia A Ninh xưa nay cũng thể hiện rất bình thường, A Ninh lấy đâu ra tự tin để tranh vị trí thủ khoa?
Làm người không thể hồ đồ như thế được, chuyện này là chuyện quái quỷ gì đây?