Biểu tình Quý ma ma hơi sững lại, sau đó bà đáp với giọng điệu rất bình thản: “Cô nương, cô nghĩ kĩ chưa? Bội Ngọc theo hầu bên cô nương từ nhỏ, lão nô sợ cô không nỡ.”
Những lời này của Diệp Tuy khiến bà giật mình nhưng không quá bất ngờ. Dù sao, bà cũng đã nhìn thấy rõ thái độ của cô nương đối với Bội Ngọc trong thời gian này.
Tuy không hiểu vì sao cô nương lại xa cách nàng ta, nhưng bà thấy đó là chuyện đáng mừng.
Nha đầu Bội Ngọc kia quá nhiều tham vọng. Ỷ vào việc lớn lên bên cạnh cô nương nên luôn cho rằng cô nương không thể rời bỏ nàng ta,3dần dần lên mặt trong viện Tây Đường, còn hất hàm sai bảo các nha hoàn khác.
Nếu chỉ là vì thế thì Quý ma ma cũng không coi đó là chuyện lớn. Dù sao, đại nha hoàn bên cô nương phải trấn áp được kẻ dưới, phải có bản lĩnh chia sẻ nỗi lo và giải quyết những khó khăn cho cô nương. Bội Ngọc là người thông minh, nên xưa nay chưa từng làm những truyện đó trước mặt cô nương, vì vậy bà cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thế nhưng...
Bội Ngọc lại dám có tâm tư bất chính với Ngũ thiếu gia, không ngừng tranh thủ đủ thời cơ để chạy sang viện của thiếu gia, điều này2khiến bà không thể nào nhịn được nữa.
Bà đã từng âm thầm cảnh cáo Bội Ngọc mấy lần, cũng bóng gió nhắc nhở cô nương. Nhưng cô nương quá tin tưởng nàng ta, lại niệm tình nàng ta ở bên từ nhỏ nên không muốn xử lý nàng ta.
May thay, hiện tại cô nương đã hiểu ra
Thế là Quý ma ma khẽ gật đầu, đáp: “Bội Ngọc đã mười bảy tuổi, cũng đến lúc thích hợp để lập gia đình rồi. Xin cô nương yên tâm, lão nô sẽ lựa chọn cẩn thận cho Bội Ngọc. Lão nô cũng sẽ chọn cho cô nương một đại nha hoàn mới.”
Tuy nói các cô nương đến tuổi cập kê rồi thì không nên đổi1nha hoàn thân cận, dù sao thì cũng chỉ vài năm nữa sẽ thành thân, nếu như muốn dạy dỗ một nha hoàn từ lúc ban đầu cho đến lúc tin dùng được sẽ rất tốn thời gian. Song, Quý ma ma cho rằng, nếu đã không yên tâm, chi bằng sớm thay người, kẻo sẽ dẫn đến họa lớn.
Diệp Tuy cũng nghĩ như vậy, để yên tâm nên mới tính gả Bội Ngọc đi.
Tuy hiện tại Bội Ngọc vẫn chưa làm gì quá phận, nhưng nhớ lại những chuyện nàng ta đã làm ở kiếp trước, Diệp Tuy lại lạnh lòng, trong lòng giống như có tảng đá ngàn cân đè nặng.
Dù có bao nhiêu năm đã trôi qua, nàng vẫn1nhớ rõ hình ảnh anh trai nàng nằm liệt trên giường. Hai chân huynh ấy hoàn toàn không còn cảm giác, lại chẳng thể cử động nên nhanh chóng teo lại như thể cánh tay trẻ con, nhìn mà thấy đáng sợ.
Tận đến lúc nàng xuất giá, anh trai nàng vẫn chỉ có thể nằm liệt giường, ăn uống ngủ nghỉ đều phải nhờ vào người khác. Thậm chí, huynh ấy không còn sức để từ chối, chỉ có thể nằm đâu nằm đấy, sống không bằng chết...
Người anh trai thân cao bảy thước, võ nghệ phi phàm vốn là người tích cực hăng hái, nhưng lại phải sống khuất nhục như vậy. Cuối cùng nghẹn khuất mà chết, vĩnh viễn không1có cơ hội thể hiện chí khí của mình.
Tất cả đều là do cái bẫy Chu thị đã giăng ra khiến cho anh trai nàng đánh mất cơ hội gia nhập vào Nghi Loan Vệ, không còn cách nào khác buộc phải đến quân doanh Tây Sơn.
Chu thị là ngọn nguồn gieo mầm tai họa tạo nên thảm kịch của anh trai nàng. Thế nhưng, kẻ thúc đẩy nó phát triển khiến huynh ấy bại liệt toàn thân lại là kẻ khác.
Kẻ đó chính là Bội Ngọc!
Khi chuyện xảy ra, Bội Ngọc đang là nha hoàn làm việc nặng. Nàng ta đã quỳ trước mặt Diệp Tuy, đau khổ cầu xin được đi chăm sóc anh trai nàng, còn nói rằng đã có tình nghĩa sâu nặng với huynh ấy từ lâu, chỉ mong được hầu hạ bên cạnh huynh ấy.
Tiếc thương cho tấm chân tình của Bội Ngọc, nàng đã tác thành cho nàng ta, cầu xin mẹ mình cho nàng ta đến chăm sóc anh trai. Mẹ nàng bất đắc dĩ mà đồng ý.
Từ đó, Bội Ngọc ở bên anh trai nàng. Bưng canh bón thuốc, lau rửa xoa bóp cho huynh ấy còn chu đáo hơn cả thiếp thất và gã sai vặt.
Nhìn thấy tình cảnh khi đó, nàng vừa cảm thấy chua xót vừa được an ủi. Tuy anh trai nàng phải chịu bất hạnh, nhưng may sao còn có Bội Ngọc ở bên không rời không bỏ, đây là chút phúc ít ỏi trong họa của huynh ấy.
Nhưng nàng ngàn lần không ngờ, Bội Ngọc chẳng phải là phúc, mà là một con đỉa đòi mạng của huynh ấy.
Khi đó huynh ấy bị ngã gãy chân, cũng giống như tình trạng của Diệp Hướng Chinh bây giờ, y nhờ có Trần Thủ Diệu chữa trị nên vẫn có thể từ từ đứng lên. Nhưng anh trai nàng không những không đỡ mà trái lại bị liệt cả người.
Đó là bởi vì… bởi vì Bội Ngọc vẫn luôn hạ độc anh trai nàng, còn lấy kim châm vào huyệt đạo của huynh ấy, khiến huynh ấy mãi mãi không khỏe lại được.
Vì nàng ta sợ huynh ấy khỏe lại rồi, nàng ta sẽ không thể tiếp tục hầu hạ huynh ấy nữa nên mới dùng thủ đoạn hiểm độc như vậy.
Chấp niệm của Bội Ngọc dành cho anh trai nàng thế mà lại biến thành thuốc độc với huynh ấy.
Sau này khi biết tất cả những chuyện này, nàng kinh hoàng không thốt nên lời, chỉ hận giá như Bội Ngọc chưa bao giờ từng xuất hiện bên cạnh nàng. Nhưng, thực tế nàng lại càng hận chính bản mình hơn.
Hận bản thân đã khiến anh trai không thể vào Nghi Loan Vệ, hận bản thân đã để Bội Ngọc âm thầm hại huynh ấy, hận bản thân vô tri và ngu xuẩn.
Trời cao có đức đã cho nàng cơ hội làm lại lần nữa, có cơ hội bù đắp tất cả sai lầm năm đó, có cơ hội đẩy Bội Ngọc ra xa, để nàng ta không thể làm hại anh trai nàng nữa.
Dù bây giờ Bội Ngọc vẫn chưa làm ra những chuyện độc ác đó, nhưng nàng không dám xem nhẹ, không dám mạo hiểm. Tiểu nhân thì có chuyện gì tày trời mà không dám làm. Bội Ngọc đã ấp ủ tình ý với anh trai nàng, giữ nàng ta ở lại nhà họ Diệp trước sau luôn là một mối họa.
Nàng đã sống hai kiếp người, không thể tiếp tục giữ mối họa ấy bên người!
Lúc trước, bởi vì bị đủ thứ chuyện quấn lấy nên nàng chưa dứt ra được mà sắp xếp cho Bội Ngọc, bây giờ không thể trì hoãn thêm nữa.
Diệp Tuy hít sâu một hơi, kiên định nói: “Nhũ mẫu, nhũ mẫu chọn cho nàng ấy một người thích hợp đi ạ. Đến lúc đó, con sẽ chuẩn bị của hồi môn, tiễn nàng ấy vinh quang về nhà chồng. Chuyện này, không thể chậm trễ nữa!”
Quý ma ma gật đầu, trong lòng thầm nghĩ xem có người nào phù hợp với Bội Ngọc. Dù sao thì nàng ta cũng là đại nha hoàn bên cạnh cô nương, đã ở viện Tây Đường nhiều năm như vậy, cũng nên chọn cho nàng ta một đám tử tế mới được.
Quý ma ma làm việc rất nhanh, mấy ngày sau đã chọn được người thích hợp với Bội Ngọc.