Uông Xưởng Công

Chương 50: Phá hỏng

“Tháng ba năm Vĩnh Chiêu thứ mười bảy, thiếp thất là Trần thị chết bất đắc kỳ tử.”

“Tháng chín năm Vĩnh Chiêu thứ mười sáu, đổi bốn nha hoàn.”

“Tháng XXX năm Vĩnh Chiêu thứ mười lăm…”

“Tháng XXX năm Vĩnh Chiêu…”

Mỗi ghi chép đều chỉ rõ có một hoặc vài sinh mạng đã biến mất, tính sơ sơ cũng hơn trăm người. Đây là một con số khiến người ta thấy mà giật mình. Còn số người chết trên thực tế, chắc chắn chỉ có hơn chứ không kém.

Họ đều là người bên cạnh Cố Nhiễm. Sự biến mất lần lượt của họ chỉ có thể nói lên một sự thật: Cố Nhiễm vẫn là Cố Nhiễm của kiếp trước. Một Cố3Nhiễm tàn nhẫn độc ác thành tính, thích hành hạ người ta đến chết!

Diệp Tuy khép lại bản ghi chép này, không hỏi câu vô nghĩa đây là thật hay giả, chỉ hỏi: “Nếu trình ghi chép này lên Hình Bộ hoặc Đại Lý Tự thì có được thụ lý không?”

Ngô Bất Hành giao thiệp nhiều với các quan lại Kinh Triệu, hơn nữa chủ tử của y còn là thủ lĩnh xử lý án kiện lớn nhất triều Đại An triều, bởi vậy y rất hiểu cách làm việc của triều đình.

Y lắc đầu, đáp: “Hình Bộ và Đại Lý Tự có lẽ sẽ thụ lý, nhưng không có nhiều tác động. Cố Nhiễm là Nhị công tử nhà họ2Cố ở Nam Bình, những người kia cuối cùng đã đi đâu đều sẽ có “chứng cớ”, sẽ không ai tin Nhị công tử nhà họ Cố đã hành hạ họ đến chết.”

Diệp Tuy thở dài, tỏ ý đã rõ. Tính ra nàng cũng là người đã ở trong triều rất lâu, sao lại không biết quy củ của Hình Bộ và Đại Lý Tự?

Nàng hỏi như vậy chẳng qua là vì không cam lòng mà thôi. Cam lòng sao được? Tính mạng của bao nhiêu con người như vậy, hung thủ từ đầu chí cuối vẫn ung dung bên ngoài, và còn cả Cam Diệu nữa, vẫn không biết con đường phía trước ra sao.

Cam Diệu đã đính hôn với1Cố Nhiễm, nếu theo như thời gian trong kiếp trước, họ sẽ thành thân vào năm sau. Sau đó Cam Hoành Ngôn sẽ bị bệnh qua đời. Từ đó, Cam Diệu phải chịu những trận đòn ác độc của Cố Nhiễm mỗi ngày, đến cuối cùng thì chết vì phản kháng.

Diệp Tuy chỉ cần hồi tưởng lại quỹ đạo đó thì có cảm giác không thở nổi.

Bất luận thế nào nàng cũng không thể để Cam Diệu gặp phải bi kịch ấy lần nữa, nàng nhất định phải ngăn Cam Diệu gả cho nhà họ Cố.

Nàng nắm chặt bản ghi chép, ngón tay đã trở nên trắng bệch nhưng vẫn mỉm cười hỏi: “Tiểu ca, huynh nói xem, liệu dựa vào1những manh mối này có thể phá hỏng mối quan hệ thông gia giữa nhà họ Cam với nhà họ Cố không?”

Nghe nàng nói, Ngô Bất Hành không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ đáp: “Ta chưa bao giờ phá hỏng nhân duyên của người khác, nên không rõ.”

Y biết Diệp cô nương sẽ không vô duyên vô cớ điều tra về Nhị công tử nhà họ Cố. Giờ đã tra được Nhị công tử nhà họ Cố là người như thế, tất nhiên sẽ tìm mọi cách ngăn cản rồi. Nói vậy, Diệp cô nương và Cam cô nương là bạn tốt chốn khuê phòng?

Ngô Bất Hành không có hứng thú với chuyện của các cô nương này. Y còn1phải bẩm báo tình hình của nhà họ Cố ở Nam Bình cho chủ tử. Thế là y xua tay, ý bảo Diệp Tuy mau rời đi, tránh ở đây thêm chướng mắt.

***

Sau khi rời khỏi Vận Chuyển Các, Diệp Tuy đi lang thang không mục đích quanh thành Đông, nghĩ xem nên làm sao để phá hỏng hôn sự giữa hai nhà họ Cố và họ Cam.

Cầm những trang ghi chép này tới nhà họ Cam, tìm Cam Diệu nói toạc cho nàng ấy biết về con người của công tử Chu Sa? Cam Diệu chắc chắn sẽ không tin, Cam phu nhân sẽ cho rằng nàng bị điên. Quan trọng hơn là sẽ kinh động đến nhà họ Cố ở Nam Bình.

Hiện tại, trong tay nàng không có quyền cũng chẳng có tiền. Đối với nàng bây giờ mà nói, nhà họ Cố ở Nam Bình vẫn là thế lực to lớn, nàng vẫn chưa thể đối chọi trực tiếp với bọn họ.

Chỉ có thể lên kế hoạch từ từ, dù nói thế nào đi nữa cũng phải mau chóng cảnh báo cho Cam phu nhân biết chuyện của Cố Nhiễm.

Cam phu nhân là phu nhân nhà quan viên, muốn tiếp cận Cam phu nhân, vậy thì chỉ có thể tìm mẹ nàng thôi. Vì vậy, Diệp Tuy lập tức trở về ngõ Thái Bình, vội vàng đi đến viện Ánh Tú.

Tiếc là mẹ nàng và Cam phu nhân không qua lại. Nếu gửi thiếp mời đến nhà họ Cam thì xác suất Cam phu nhân nhận lời là cực kỳ thấp. Xem tình hình hội thi thơ Minh Chiếu lần trước thì Chu thị rất thân thiết với Cam phu nhân.

Song, con đường thông qua Chu thị, đã bị chặn từ lâu rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng đành mặt dày gửi bái thiếp cho Cam Diệu. Thế nhưng, người gác cổng nhà họ Cam lại nói cô nương nhà họ gần đây rất bận, không thể nhận bái thiếp, mong thông cảm.

Xong rồi! Con đường này cũng đã bị chặt đứt.

Còn làm như truyền tay truyền miệng, nhờ dân lưu lạc trên đường mang những ghi chép này đến nhà họ Cam lại càng là chuyện không thể. Ngay cả nàng đã nghĩ hết mọi cách mà vẫn không gặp được Cam phu nhân hay Cam Diệu lấy một lần, thì đám dân lưu lạc ấy còn có cách gì chứ?

Rơi vào đường cùng, nàng đành đến Khuê Học nghe ngóng, xem có ai có quan hệ thân thiết với Cam Diệu hay không. Hoặc nhờ hai vị sáng ngời như trăng ở viện Bích Sơn kia dẫn đi gặp nàng ấy.

Đáng tiếc là Cam Diệu trước đây sống ở phủ Thái Nguyên, chưa từng vào Khuê Học Kinh Triệu. Chưa kể, với danh tiếng của Diệp Tuy ở Khuê Học, các cô nương đều tự động tránh né chuyện này.

Còn hai vị như trăng sáng kia, nghe đâu trong nhà hai người họ có việc quan trọng, tạm thời sẽ vắng mặt ở viện Bích Sơn. Diệp Tuy lại vấp phải trắc trở, ủ rũ ra về.

Sao lại khó tiếp xúc với nhà họ Cam như vậy chứ? Nàng biết đây là do căn cơ nhà họ Cam chủ yếu nằm ở phủ Thái Nguyên, rất ít khi xuất hiện ở phủ Kinh Triệu. Trước đây, Diệp Thân có thể mời được Cam Diệu tới tham gia hội thi thơ Minh Chiếu, chủ yếu là dựa vào thể diện của nhà mẹ đẻ Chu thị là phủ Trường Hưng hầu.

Lúc này, Diệp Tuy nghĩ, cho dù nàng đi nhờ Diệp Thân thì nàng ta cũng sẽ chẳng giới thiệu cho nàng và Cam Diệu gặp mặt. Có khi, chính Diệp Thân cũng không gặp được Cam Diệu.

Hiện tại, Diệp Tuy thấy mình giống như con ruồi mất đầu, đụng tới đụng lui vẫn không tìm thấy đường ra. Có lẽ là bản thân nàng đã quá nóng vội nên mới mất đi sự bình tĩnh trước nay và tự mình chui vào ngõ cụt.

Mấu chốt, vẫn nằm ở Cam Diệu!

Sau khi tan học ở Khuê Học, Diệp Tuy liền dẫn Bội Thanh đi đến trước cửa nhà họ Cam, gửi bái thiếp lần nữa. Tuy nhiên, hai người không rời đi luôn mà dạo bước loanh quanh nhà họ Cam, dáng vẻ như đang đi dạo, nhưng kì thực là nhìn chằm chằm về hướng cửa ra vào.

Mỗi khi có người từ nhà họ Cam đi ra, nàng liền ngẩng đầu nhìn. Thấy không phải Cam phu nhân hay Cam Diệu, nàng lại tiếp tục việc đi dạo của mình.

Không sai, Diệp Tuy đành dùng cách trực tiếp nhất, nguyên thủy nhất, đó là “ôm cây đợi thỏ”. Nhất định phải đích thân giao những ghi chép trong tay cho Cam phu nhân. Còn Cam phu nhân có tin hay không… thì tính sau.

Nàng không phát hiện ra, trong quán trà cách nhà họ Cam không xa, có một người với làn da tuyết trắng, vẻ mặt lãnh đạm đang ngồi bên cửa sổ, vừa khéo đã trông thấy hết những hành động của nàng, còn quan sát được một lúc lâu.