Ưu Ái

Chương 5: Chương 5

Khi Diêu Tự và Nghê Tinh Kiều về nhà thì trời đã buông màn.

Hai người vẫy tay tạm biệt dưới lầu nhà Nghê Tinh Kiều, một mình Diêu Tự đạp xe đi tiếp về phía trước.

Nhà anh ở tòa chung cư phía sau nhà Nghê Tinh Kiều.

Nhưng Diêu Tự lại không về nhà, mà đi lướt qua đó, tiến thẳng đến cổng sau khu chung cư.

Anh không muốn về.

Ra khỏi cổng sau khu chung cư, bên kia đường có một cửa hàng tiện lợi hai tư giờ.

Diêu Tự thường lui tới đó, ngồi đến khi chẳng còn cách chi mới đành phải về nhà.

Hôm nay cũng như vậy.

Diêu Tự vào cửa hàng, mua một cái bánh mì làm bữa tối, sau đó ngồi ở góc nghỉ ngơi trong tiệm.

Anh vừa ăn bánh mì, vừa lấy sách vở ra.

Bài kiểm tra toán hôm nay có làm trầy da anh.

Thật ra anh không muốn tranh hạng nhất lắm, nhưng anh có lí do buộc mình phải đứng nhất.

Diêu Tự vùi đầu vào học, chủ cửa hàng cũng nhờn mặt anh, còn mang cho anh một cốc nước.

Anh ngồi học ở đó tới gần chín giờ, sau đấy mới thu dọn sách vở đứng dậy về nhà.

Ai cũng có không chỉ một bóng ma tâm lý.

Mà “nhà”, và người thân trong nhà, chính là những nỗi ám ảnh hằn in sâu nặng nhất trong cuộc đời anh.

Anh dong xe đến trước tòa chung cư nhà mình, khóa xe xong ngẩng lên nhìn.

Tầng bốn sáng đèn.

Diêu Tự lê những bước chân vững vàng lên lầu, nhưng trước khi móc chìa khóa mở cửa, anh vẫn phải hít thở một hơi sâu.

Vào nhà, anh cất tiếng chào như thường lệ:

– Thưa mẹ con đã về.

Thích Mỹ Linh đang giặt quần áo trong phòng vệ sinh, nghe thế ló đầu ra nhìn Diêu Tự:

– Rửa tay, uống hết sữa rồi vào phòng học đi.

– Vâng.

Diêu Tự giấu mẹ chuyện tuần này vẫn chưa bắt đầu học buổi tối.

Anh muốn trốn được bao lâu hay bấy lâu.

Nói như thế hình như nghe có vẻ bất hiếu, là con trai sao lại có thể tránh mẹ mình như tránh tà thế được?

Nhưng Diêu Tự không còn cách nào khác, cứ về đến căn nhà này, cứ nghĩ đến mẹ mình, là anh lại thấy ngộp thở.

Diêu Tự bỏ cặp xuống, ngó ly sữa trên bàn trà.

Tối nào anh cũng phải uống một ly sữa nóng, dù cho Thích Mỹ Linh có bận làm ca đêm thì cũng sẽ gọi cú điện về nhà vào lúc chín giờ rưỡi nhắc anh uống sữa.

Nhưng mà Diêu Tự không kham nổi lactose, lần nào uống xong anh cũng nôn.

Thích Mỹ Linh biết chuyện này nhưng cô cho rằng con trai mình làm gì yếu ớt tới mức ấy.

Một đứa con trai lớn già đầu uống một ly sữa mà cũng ói được ư? Cô chỉ nghĩ Diêu Tự không muốn uống nên biện bạch lí do mà thôi.

Diêu Tự bó tay, cũng chẳng buồn cãi nhau với mẹ.

Cứ mặc bà ấy, trong căn nhà này lời mẹ nói là luật lệ.

Bóp mũi uống cho xong ly sữa tươi, Diêu Tự cảm thấy bụng mình lộn trái.

Anh không chỉ không chịu nổi đường sữa mà thật ra cũng không thích vị sữa thuần.

– Con uống hết rồi.

– Diêu Tự đi rửa ly, cất vào đúng chỗ – Con về phòng học bài đây.

– Giỏi lắm! – Hôm nay tâm trạng Thích Mỹ Linh khá vui vẻ, có lẽ là vì nghe nói con trai được vào lớp giỏi.

Diêu Tự cố gắng đè nén hơi thở, xách cặp lên về phòng mình.

Lên cấp ba rồi mà khi Diêu Tự ở một mình trong phòng cũng không được đóng cửa, Thích Mỹ Linh bắt buộc phải trông chừng động thái của con trai từng giờ từng phút một.

Diêu Tự ngồi trước bàn, lại nghĩ tới bài kiểm tra 83 điểm hôm nay.

Anh quay đầu lấy cuốn sách chương trình học cả năm lớp 11 đã mua từ trước.

Trước khi khai giảng anh đã bắt đầu gặm sách rồi.

*

– Bố con đi công tác mua vải cho con này.

Chín giờ bốn mươi tối, Nghê Tinh Kiều đang ngồi gà gật trên bàn.

Kỳ nghỉ hè vừa mới trôi qua, cậu vẫn chưa thể bứt mình khỏi cơn biếng nhác.

Buổi sáng không dậy được, tối những lúc không học thì bừng bừng sức sống, mà cứ hễ ngồi vào bàn là y như rằng lại buồn ngủ.

Mẹ cậu đem một đĩa vải tới:

– Ăn thử đi, tươi ngon lắm!

Nghê Tinh Kiều đang ngáp dài lập tức hứng chí, tỉnh như sáo.

– Con thích ăn vải nhất đó!

– Cái gì mà con chả thích.

– Mẹ cậu mỉa mai – Chỉ không thích học thôi!

– Không hề nha.

– Nghê Tinh Kiều cười nũng nịu – Tại vì mới khai giảng, cũng chẳng có gì để học.

Cậu bóc một quả vải:

– Ưm! Ngon hết sảy!

Vừa nói, cậu vừa ngước lên nhìn mẹ:

– Bố mua bao nhiêu thế ạ?

– Nhiều lắm, con dư sức ăn.

Mẹ vừa nói xong thì Nghê Tinh Kiều lập tức chạy biến ra khỏi phòng.

Cậu tìm thấy vải, lấy ra non nửa túi, xỏ giày vào rồi phóng ra ngoài.

– Đêm hôm khuya khoắt thế này còn đi đâu?

– Con mang cho Diêu Tự một ít.

– Nghê Tinh Kiều nói – Hôm nay cậu ấy khao con sữa hai lớp rồi.

Thật ra là chủ tiệm người ta mời.

– Chạy từ từ thôi! – Nhìn con trai chạy đi xồng xộc, bố mẹ cũng ngán ngẩm.

Nghê Tinh Kiều là người như thế, có đồ gì hay ho là cũng nhớ tới Diêu Tự.

Bên ngoài trời tối thui tối mò, khu chung cư kiểu cũ nên hệ thống đèn chẳng tốt mấy.

Nghê Tinh Kiều hơi sợ ma, nhưng vẫn chạy nhanh chân, dù có bất chấp nguy hiểm đụng phải ma cũng phải mang vải cho Diêu Tự ngay lúc này.

Thật ra sáng mai đưa cũng được, nhưng Nghê Tinh Kiều nghĩ buổi tối Diêu Tự học bài có thể nhấm nháp một chút cho có tinh thần.

Cậu chạy đến nỗi thở hồng hộc, sau đó gõ “cộc cộc cộc” cửa nhà Diêu Tự.

Thích Mỹ Linh giặt quần áo xong thì kéo ghế tới ngồi chỗ bàn ăn, từ phía này cô có thể quan sát được Diêu Tự.

Tiếng gọi cửa vang lên, Thích Mỹ Linh và Diêu Tự đồng thời dồn mắt sang.

Thích Mỹ Linh:

– Đừng quan tâm, con học bài của con đi.

Cô đứng dậy, đi tới trước cửa:

– Ai đó?

– Cô Thích ơi! Là con đây! Nghê Tinh Kiều!

Vừa nghe thấy là Nghê Tinh Kiều thì Thích Mỹ Linh nhíu mày ngay tức khắc.

Diêu Tự thì ngược lại, anh lập tức buông bút chạy ra cửa.

Thích Mỹ Linh không được vui, cô không thích người khác quấy rầy Diêu Tự học bài.

– Để con mở cửa cho cậu ấy.

– Diêu Tự đứng đó, nói như thể đang xin phép cô.

Thích Mỹ Linh im lặng nhìn chằm chặp anh hai giây, sau đó bảo:

– Có chuyện gì thì nói cho nhanh.

Diêu Tự gật đầu, nhìn cô trở gót đi vào.

Sau đó anh vội vàng mở cửa cho Nghê Tinh Kiều.

Người đứng bên ngoài đang cuống lắm rồi:

– Làm gì mà mở cửa lâu thế? Suýt nữa mình bị ma bắt rồi đấy!

Diêu Tự phì cười:

– Ma ở đâu ra? Cậu chỉ mình coi.

– Đừng coi nữa mà.

– Nghê Tinh Kiều sợ muốn són ra quần, cậu đẩy Diêu Tự vào trong nhà, không cho anh nhìn ra sau lưng mình nữa.

– Mẹ cậu đâu? – Nghê Tinh Kiều khẽ hỏi.

Mới nãy rõ ràng là giọng của Thích Mỹ Linh, sao giờ không thấy đâu nữa nhỉ?

– Trong bếp.

Diêu Tự nói xong thì Thích Mỹ Linh giả bộ như vừa lu bu xong, từ trong bếp đi ra:

– Tiểu Kiều đến đấy à, muộn thế này sao con không ở nhà học bài, chạy sang đây làm gì?

Tuy hơi giả tạo, cũng có vẻ hơi khó chịu, nhưng chí ít thì dòm bề ngoài, thái độ của Thích Mỹ Linh với Nghê Tinh Kiều cũng gọi là ổn.

Ngặt nỗi Nghê Tinh Kiều không phải đứa khờ, cậu có thể cảm nhận được Thích Mỹ Linh không chào đón mình cho lắm.

– Bố con đi công tác đem về ít vải tươi.

– Nghê Tinh Kiều đưa sang – Bảo con đem sang nhà cô ạ.

Diêu Tự không thích thái độ của mẹ mình đối xử với Nghê Tinh Kiều, thấy Thích Mỹ Linh không có ý định nhận vải, anh bèn đưa tay ra cầm.

– Đêm hôm cậu chạy sang đây chỉ vì cái này thôi à? – Diêu Tự hỏi.

– Ừ.

– Nghê Tinh Kiều đáp – Vậy… vậy mình không làm phiền cậu nữa, mình về nhà trước đây.

– Để mình tiễn cậu.

– Diêu Tự chưa nghĩ gì đã buột miệng luôn.

– Tiểu Kiều người ta cũng đâu phải con nít nữa, cần con tiễn à?

Nghê Tinh Kiều thấy bầu không khí khó xử quá, bắt đầu hối hận vì ban nãy xốc nổi chạy qua đây.

– Cậu ấy sợ ma.

– Diêu Tự đặt vải xuống, xỏ giày vào rồi kéo Nghê Tinh Kiều đi.

Tiêu rồi riêu rồi.

Khi ra khỏi cửa, Nghê Tinh Kiều nói:

– Mình dám chắc mẹ cậu lại càng ghét mình hơn rồi.

Diêu Tự đi đằng sau cậu, giẫm chân thật mạnh để đèn cảm ứng “xi cà que” sáng lên:

– Không đâu mà.

– Không gì mà không, về chuyện này thì mình tinh mắt lắm đấy nhé.

Nghê Tinh Kiều luôn cảm thấy mẹ Diêu Tự không mấy ưa mình, cũng không biết là tại vì lí do gì.

– Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khi mình nói mình tiễn cậu, thế mà cậu cũng không từ chối luôn à?

Nghê Tinh Kiều hừ giọng:

– Mắc gì phải từ chối? Mình sợ ma thật mà.

Hai người ra khỏi tòa chung cư, bên ngoài tối đen như mực.

Hai thằng con trai sóng vai nhau đón gió đêm ngày hè, tản mạn bước về trước.

Cả hai đều mặc áo ngắn tay, đi sát rạt, thi thoảng khuỷu tay còn chạm nhẹ vào nhau.

Mỗi khi gặp dịp này, Diêu Tự đều cảm thấy nửa thân người mình tê dại, là cảm giác ngứa ngáy khi có nhành liễu mơn man da thịt.

Đêm tối tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

Diêu Tự cảm thấy giây phút này lãng mạn biết mấy, mọi tâm tư của anh có làn gió ven đường biết, có hoa cỏ mọc dại biết, có bóng trăng trên đỉnh đầu biết, chỉ duy người bên cạnh đây là mù tịt.

Không biết cũng tốt, lỡ như biết rồi, chẳng tưởng tượng nổi cậu ấy sẽ có phản ứng như thế nào.

– Cần mình đưa cậu lên lầu không? – Chẳng mấy chốc đã tới trước tòa chung cư nhà Nghê Tinh Kiều rồi, hiếm khi Diêu Tự lại có suy nghĩ hai đứa ở gần nhau quá cũng không phải chuyện gì hay.

Thật ra Nghê Tinh Kiều muốn nói không cần, như vậy thì ít nhất trông mình cũng không quá nhút nhát.

Nhưng ngẫm một hồi cậu vẫn bảo:

– Mấy hôm trước mình có đọc một câu chuyện ma, xảy ra ở trong hành lang chung cư đấy.

Diêu Tự cười bất đắc dĩ:

– Đã sợ sao còn đọc?

– Thì kích thích.

– Nghê Tinh Kiều nói – Cậu không hiểu đâu, người trẻ chúng ta khoái theo đuổi những điều kích thích.

Diêu Tự híp mắt nhìn cậu như có điều suy nghĩ.

– Cậu lại có âm mưu gì đấy? – Nghê Tinh Kiều hơi căng thẳng – Đừng có hù mình! Hù mình lăn đùng ra chết cậu chẳng được lợi gì đâu!

– Ai thèm hù cậu! – Diêu Tự quàng vai Nghê Tinh Kiều, y như ngày bé vậy – Mau đi thôi, mình đưa cậu lên nhà, về muộn bố mẹ cậu lại lo.

– Biết mình đi với cậu thì họ không lo đâu.

Hai người đi lên lầu, vẫn là Diêu Tự bọc hậu.

Anh ngước lên nhìn Nghê Tinh Kiều đi phía trước, thầm nhủ, bố mẹ cậu mà biết mình có ý đồ gì với cậu chắc lo sốt vó luôn ấy chứ.

Diêu Tự sắm vai một chàng kỵ sĩ trung thành đầy trách nhiệm, tiễn hoàng tử bé sợ ma về đến “lâu đài” của cậu.

Khi Nghê Tinh Kiều nói tạm biệt còn nhắc anh về nhớ ăn vải.

Diêu Tự nhướn mày với cậu, ý bảo mình nghe rồi, sau đó một mình xuống lầu, nhanh chân quay về.

Khi về đến nhà, sắc mặt Thích Mỹ Linh xám xịt.

Diêu Tự cố gắng né tránh tiếp xúc ánh mắt với cô, về tới nơi là chui ngay vào phòng học bài.

Diêu Tự ngồi vào bàn, thất thần ngây ra.

Thích Mỹ Linh lấy vải mà Nghê Tinh Kiều cho bỏ vào đĩa, xối qua nước, rồi đem tới đặt trên bàn học Diêu Tự.

Cô không nói lời nào, Diêu Tự cũng chẳng ngẩng đầu lên.

Sau đó, cô lại nhón gót rời khỏi phòng, tiếp tục ngồi xuống cái ghế cách đó mấy mét nhìn Diêu Tự, trông chừng anh học.

Ánh mắt Diêu Tự đậu xuống đĩa vải, tưởng tượng ra dáng hình trơn mịn của nó sau khi lột vỏ.

Anh kịp thời phanh lại ngay trước phút đắm mình trong suy tưởng, hít sâu một hơi, dời sự chú ý vào lại quyển sách..