Uy Lực Chiến Thần

Chương 16: 16 Chúng Ta Cái Gì

Nghiêm Mộ Hải nhìn bóng lưng Lâm Hữu Triết, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao không quan tâm mày có thân phận gì, giết con trai tao thì chắc chắn phải đền mạng!”

“Không sai, thiếu nợ phải trả, giết người phải đền mạng, đây là lẽ đương nhiên!”

Đột nhiên, một giọng nói bông đùa 0 phía sau Nghiêm Mộ

Hải vang lên.

Ông ta quay đầu nhìn, phát hiện là Lâm Thiên Kiếm.

“Cậu chủ Kiếm, khiến cậu chê cười rồi”.

Cho dù con trai đã mất, Nghiêm Mộ Hải cũng không dám tỏ thái độ với người nhà họ Lâm.

Lâm Thiên Kiếm xua tay: “Chú Nghiêm mất con trai xin bớt đau lòng, còn phải mặc niệm nên tôi không làm phiền nữa”.

Dứt lời, hắn ta cũng rời đi,

quay về nhà họ Lâm.

“Cháu nói gì cơ, tên súc sinh Lâm Hữu Triết đánh chết Nghiêm Hoa ở trước mặt tất cả mọi người chỉ bằng một cú đấm thật sao?”, Lâm Kiến Sơn trợn mắt kinh ngạc hỏi.

Lâm Thiên Kiếm gật đầu: “Hơn nữa sau khi đội trưởng đội chấp pháp La Lâm nhìn thấy chứng nhận của Lâm Hữu Triết cũng không dám bắt người, dường như Lâm Hữu Triết đã thay đổi rất nhiều, bác cả, vậy chúng ta…”

“Chúng ta cái gì?”

Lâm Kiến Sơn tức giận hừ một tiếng: “Cho dù bây giờ Lâm Hữu Triết có thân phận gì thì nó cũng đừng hòng nghĩ tới việc chúng ta sẽ đồng ý ba điều kiện kia, bác lại muốn xem thử nó có bản lĩnh gì để khiến nhà họ Lâm biến mất”.

“Ba ngày sau, vừa khéo là ngày chúng ta mở tiệc mời người kia ở khách sạn Đông Hoa, nếu nó có bản lĩnh thì cứ đến thử xem!”

Lâm Thiên Kiếm nghe thấy vậy cũng thấy yên tâm hơn.

Hắn vốn lo lắng Lâm Hữu Triết quá điên cuồng, làm việc

không nghĩ tới hậu quả, nhưng vừa nghĩ tới thân phận của người kia, nỗi bất an trong lòng cũng tan biến.

ở trước mặt quyền lực tuyệt đối, sự điên cuồng cũng chỉ là trò cười.

ở một nơi khác, Lâm Hữu Triết quay về phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn Đông Hoa.

“Long Diệu, có manh mối gì liên quan đến em gái tôi không?”, Lâm Hữu Triết đứng ở cửa sổ sát đất, hệt như quân vương đưa mắt nhìn xuống chủng sinh dưới tầng lầu.

Long Diệu chắp tay đáp: “Thưa anh, trước mắt vẫn không có manh mối gì, chúng tôi chỉ điều tra được vào tối ngày bố anh qua đời, em gái anh đã túc trực bên giường”.

“Nhưng đến sáng ngày hôm sau thì không thấy đâu nữa, bệnh viện và tất cả những camera giám sát các con đường xung quanh đều không tra ra được bóng dáng của cô ấy”.

“Tiếp tục điều tra”, Lâm Hữu Triết hờ hững nói.

Năm đó anh chỉ là người bình thường, không tìm được em gái là chuyện bình thường,

nhưng bây giờ anh đã là chủ của Thiên Cung mà vẫn không thể tìm được, điều này thật khiến người ta phải suy nghĩ.

Long Diệu đáp lời, rồi chắp tay rời đi.

Lúc này, điện thoại của Lâm Hữu Triết rung lên, là tin nhắn của Sở Hạ Vũ gửi tới.

“Hữu Triết, anh biết chuyện gì chưa, Nghiêm Hoa chết rồi! Vào đúng ngày sinh nhật của bố anh ta!”

“Nghe nói là có một đám liều lĩnh nhìn thấy các vị khách được mời tới đây rầm rộ sôi nổi,

muốn cướp tiền nên Nghiêm Hoa và đối phương xảy ra xung đột nên đã bị giết”.

Khóe miệng Lâm Hữu Triết khẽ nhếch lên, anh hiểu nhà họ Nghiêm muốn giữ chút thể diện cuối cùng nên mới nói như vậy.

Nếu không thì cả Giang Thành sớm muộn gì cũng biết tin này.

Đường đường là cậu cả của nhà họ Nghiêm – gia tộc hạng nhất, lại bị người ta đánh vỡ đầu ở ngay trong bữa tiệc sinh nhật của bố, hung thủ lại nghênh ngang rời đi, thì sao nhà họ Nghiêm có thế đứng vững ở

Giang Thành được nữa đây?

Mà những người đã chứng kiến cảnh tượng này, nếu không muốn rước họa vào thân, chắc chắn cũng sẽ không nhiều chuyện.

Sở Hạ Vũ không biết được chân tướng cũng là chuyện bình thường.

Sau khi nói chuyện với sở Hạ Vũ vài câu, Lâm Hữu Triết bước ra khỏi cửa.

Không biết tại sao, tin tức anh trở về lại bị tiết lộ ra ngoài, trước khi trò chuyện với sở Hạ Vũ, anh đã nhận được một cuộc

điện thoại.

Là lớp trưởng cấp ba của anh gọi tới, nói rằng buổi chiều có buổi họp lớp, muốn anh tham gia.

Vốn dĩ Lâm Hữu Triết định từ chối, nhưng nghe nói chủ nhiệm cũng muốn anh tới nên anh mới đồng ý.

Cả thời đi học, chủ nhiệm Ngô Vân là một trong số ít người đối xử tốt với anh.

Lúc đó anh bị người ta bắt nạt, cơm trưa bị đổ vào bồn cầu, cũng là Ngô Vân đã đưa phần cơm của cô ấy cho anh ăn, mới

giúp anh có sức lực tiếp tục lên lớp.

.