Uy Lực Chiến Thần

Chương 31: 31 Nhìn Gì Chứ Tôi Nói Sai Sao

Long Diệu đáp, sau đó lấy điện thoại ra dặn dò cấp dưới.

Lúc trước anh không ở Giang Thành, mộ của bố mẹ không có ai đến dọn dẹp mới khiến người ta có ý nghĩ muốn chiếm đất, bây giờ anh đã về thì tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa.

Sau khi rời đi, Lâm Hữu Triết và Long Diệu lái xe đến núi Long Đằng.

Hai người nhàn nhã muốn đi bộ lên núi, vừa lúc có thể thưởng thức phong cảnh dọc đường đi.

Bỗng dưng phía sau vang lên tiếng bóp còi chói tai.

Lâm Hữu Triết nhíu mày.

Đường núi rộng thênh thang, anh và Long Diệu đi sát vào ven đường hiển nhiên sẽ không cản trở người khác đi lại, sao còi xe cứ vang mãi thế?

Họ quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc BMW Z4, một đôi nam nữ trẻ đang ngồi trên xe ngạo nghễ cười khẩy với anh.

“Hai kẻ nghèo hèn kia, mau cút sang một bên, đừng cản đường bọn tôi thế chứ”.

Cô gái ở ghế phó lái hùng hổ hét lên với anh.

Long Diệu vốn muốn dạy dỗ hai người kia một trận nhưng bị

Lâm Hữu Triết ngăn lại.

Hai con chó hoang sủa bậy thôi mà, cần gì phải tranh chấp với chúng.

Chiếc BMW Z4 phóng đi để lại một làn khói phía sau.

Hai người Lâm Hữu Triết không tốn nhiều thời gian đã lên đến văn phòng bất động sản trên đỉnh núi.

Thủ tục biệt thự vẫn còn một vài thứ cuối cùng chưa hoàn thành, Lâm Hữu Triết và Long Diệu đi thẳng đến quầy phục vụ.

Khi đi ngang qua một khu mô hình biệt thự, Lâm Hữu

Triết dừng bước.

Mô hình ở đây đều tái hiện lại quang cảnh bên ngoài biệt thự núi Long Đằng, có thể xem trước một chút.

Khu vực núi Long Đằng này quả thật là khu vực tốt nhất Giang Thành, không chỉ môi trường trong lành, khí hậu dễ chịu mà phong cảnh cũng cực kỳ đẹp.

Người có thể sống ở đây cũng đều là những người giàu có nhất Giang Thành.

“Anh Lâm, căn này là căn tôi chọn cho anh”.

Lúc này Long Diệu chỉ vào một căn biệt thự duy nhất trên đỉnh núi nhỏ giọng nói.

Lâm Hữu Triết nhìn theo, hài lòng gật đầu.

Anh đang định lên tiếng thì đột nhiên vang lên một giọng nói đầy vẻ khinh thường ở phía sau.

“Giả vờ cũng phải để ý chừng mực chứ, căn biệt thự đó là căn đắt nhất ở núi Long Đằng này, người giàu nhất Giang Thành cũng không mua nổi đâu, các anh lấy gì mà mua?”

Hai người quay đầu lại thì

thấy là đôi nam nữ trên chiếc BMW Z4 lúc nãy.

Cô gái tỏ ra chán ghét khi thấy Lâm Hữu Triết nhìn mình.

“Hóa ra là hai người, thật là, làm hỏng tâm trạng của bà đây quá, văn phòng bất động sản này làm ăn thế nào đấy, sao lại cho loại dân thường như các anh vào đây à?”

n

Năm lần bảy lượt bị khiêu khích, Long Diệu đã cực kỳ phẫn nộ.

Lâm Hữu Triết ra hiêu anh

ta đừng bốc đồng, sau đó quan sát vẻ ngoài của cô gái.

Cô ta là một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng.

Lúc này, cô ta đang khoác tay một người đàn ông khôi ngô, động tác của hai người thân

mật, lộ rõ vé ân ái tình tứ.

“Nhìn gì chứ, tôi nói sai sao?”

Giọng điệu của cô gái rõ ràng rất khó chịu.

Lâm Hữu Triết không nói gì, lặng lẽ chuyển dời tầm mắt.

Anh không thấy cô gái này xinh đẹp chỗ nào, chỉ cảm thấy cô ta hơi quen mắt, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu nên mới nhìn lâu hơn một chút.

“Hừ, hai kẻ vừa nghèo vừa quê mùa các anh mau nhường đường cho tôi, nếu không tôi sẽ

bảo chồng tôi dạy dỗ các anh một trận!”

Cô gái hung hăng bước tới trước mặt Lâm Hữu Triết, lớn tiếng hét toáng lên.

Sắc mặt Lâm Hữu Triết trở nên u ám: “Đường rộng như vậy, tại sao lại bắt chúng tôi nhường đường, cô cũng không biết điều thật đấy”.

“Biết điều ư?”

Cô gái lạnh lùng bật cười.