Quý Xán còn chưa kịp phát tác, Hà Kính Phong lập tức thay đổi biểu tình, vẻ mặt lấy lòng nói: "Xán ca, giảng giúp một chút bài cuối cùng đi."
Quý Xán vẫn còn đang mang thù, hừ một tiếng, giọng lạnh như băng nói: "Tín vật đính ước?"
Hà Kính Phong không hề có nguyên tắc lập tức sửa lại: "Xán ca tui sai rồi, về sau tui sẽ không bao giờ nói nữa!"
Quý Xán lúc này mới vừa lòng, đang chuẩn bị mở bài thi ra, liền nghe thấy Cố Giang Hành tới một câu: "Sợ cái gì, cậu ấy không giảng thì tôi giảng cho cậu."
Quý Xán cứng đờ quay đầu lại, mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn Cố Giang Hành: "??"
Lông mi nam sinh rũ xuống, chậm rì rì nói: "Nhìn tôi làm gì? Cậu vẫn cho rằng có mình cậu mới có thể giảng bài cho người khác à?"
"Vậy anh đi mà giảng", Quý Xán dựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn về phía Hà Kính Phong: "Về sau cũng đừng tìm đến tôi."
Hà Kính Phong: "......"
Mẹ nhà nó, vợ chồng các cậu cãi nhau, sao còn muốn kéo tôi ra làm bia hả??
Cùng lắm thì hắn không hỏi không được sao?
Tình thế khó xử hết sức, Hà Kính Phong vẫn quyết định xuống tay từ Quý Xán bên này.
Hắn nói chuyện yêu đương lâu như vậy, nếu có người chọc giận hắn cùng bạn gái hắn, thì lấy lòng bạn gái hắn chắc chắn hiệu quả gấp trăm lần so với lấy lòng hắn.
Nghĩ như vậy, Hà Kính Phong nói với Quý Xán: "Xán ca, tui sai rồi."
Quý Xán cầm một bài thi giọng khét lẹt nói: "Thấy buồn nôn không hả, đừng có dẩu mỏ với tôi."
Hà Kính Phong: "......"
Hắn gian nan cầm bài thi xuống, nghiêm túc nghe đại lão giảng bải.
Trên thực tế, tuy rằng ngồi phía sau hắn là hai vị đại thần, nhưng Hà Kính Phong xưa giờ chỉ dám làm phiền Quý Xán.
Cố Giang Hành thoạt nhìn hay cười tủm tỉm, bộ dáng có vẻ như rất dễ chung, nhưng Hà Kính Phong lại sợ anh vô cùng.
Lúc trước hắn mới trở thành bàn trước Cố thần, khi còn chưa hiểu chuyện cũng cầm bài thi tới tìm Cố Giang Hành hỏi.
"Cậu hỏi tôi?" Cố Giang Hành nhìn ra ngoài cửa phát ngốc, nghe vậy tròng mắt liền xoay sang bên này.
Hà Kính Phong bị anh liếc mắt như đang nhìn một đứa ngốc, nuốt nuốt nước miếng, căng da đầu nói: "Bài này tôi không hiểu, Cố thần cậu có thể giảng giúp tôi một chút được không?"
Cố Giang Hành lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, Hà Kính Phong nhìn theo, Quý Xán, Chu Duệ Sâm cùng Lý Nặc đang ở trên sân thể dục, có người đi nhanh quá đụng phải Quý Xán, Chu Duệ Sâm hùng hổ muốn đánh người, bị Quý Xán ngăn lại.
Hà Kính Phong nhìn đến xuất thần, đột nhiên nghe được hai tiếng gõ xuống bàn, giọng Cố Giang Hành không nhanh không chậm vang lên: "Đưa bài thi cho tôi."
"A, được được." Hà Kính Phong bừng tỉnh đại ngộ đưa bài thi qua, liền thấy đại lão nhìn lướt qua, hỏi hắn: "Không hiểu chỗ nào?"
Hà Kính Phong: "......"
"Chỗ nào cũng không hiểu."
Cố Giang Hành nheo nheo mắt, trong nháy mắt kia, Hà Kính Phong quả thực hận chính mình không thể từ sân thượng nhảy xuống.
A a a, bình thường cậu ăn cái gì vậy!
Loại này đề cũng không hiểu!
Cậu còn xứng ngồi phía trước học thần sao!
Ngay khi Hà Kính Phong cho rằng đại lão muốn phát giận, mắng hắn ngu ngốc, nhưng đối phương chỉ giảng bài một lần, sau đó còn hỏi một câu: "Hiểu chưa?"
"Đã hiểu đã hiểu, cảm ơn Cố thần."
Hà Kính Phong ôm bài thi mang ơn đội nghĩa lăn khỏi, trên thực tế đầu óc trống trơn, căn bản một chút cũng không nghe vào.
Từ kia về sau hắn cũng không dám hỏi lại Cố Giang Hành giảng bài nữa.
Nhưng Quý Xán không giống như thế, cậu nhìn bên ngoài lạnh lùng không dễ chọc, nhưng trên thực tế căn bản không dọa người. Nếu nói một lần nghe không hiểu, cậu sẽ lại giảng tiếp, đến khi nào ngươi nghe hiểu mới thôi.
Lần này Quý Xán cũng nói hai lần, thậm chí còn thay đổi thành hai loại ý nghĩ cho hắn.
Hà Kính Phong mang ơn đội nghĩa, đi đến quầy bán đồ ăn vặt mua một đống đồ ăn làm quà báo đáp.
Lại không ngờ Quý Xán cũng không ngẩng đầu lên, đã nhàn nhạt nói: "Tôi không cần."
Hà Kính Phong ngây ra một lúc, lại hỏi: "Vậy Xán ca cậu muốn ăn gì?"
Quý Xán: "Gì cũng không ăn, tôi không ăn đồ ăn vặt."
Nghe thấy nói vậy, Hà Kính Phong còn tiếc nuối một trận, chính hắn đã rất dụng tâm lựa chọn những đồ ăn vặt mình cảm thấy ngon rồi muốn chia sẻ mà.
Thẳng đến giữa trưa, Cố Giang Hành cầm theo một chiếc bánh kem nhỏ đặt trên bàn Quý Xán, người sau cầm tờ giấy bên trên nhìn thoáng qua, đột nhiên xì cười một tiếng.
Sau đó đem toàn bộ chiếc bánh kem ăn hết, đến cái thìa cũng liếm sạch sẽ.
Hà Kính Phong: "?"
Đồ ăn vặt tôi đưa cậu không nhận, Cố thần đưa bánh kem lại cười vui đến vậy?
Sau khi ăn bánh kem xong, Quý Xán đem tờ giấy kia dán trên kệ sách, trên mặt giấy viết một ký hiệu toán học: Σ.
Cho đến giờ cơm trưa, Hà Kính Phong vẫn còn đang oán giận chuyện này với bạn gái: "Đây rõ ràng là phân biệt đối xử!"
Diệp Hàm Tiếu trừng hắn một cái: "Anh là ai mà người ta phải đối xử đặc thù với anh hả?"
Hà Kính Phong lại nói: "Hơn nữa không chỉ vui vẻ lúc nhận bánh kem, cậu ấy ăn xong còn giữ lại tờ giấy nhỏ đi kèm! Nhưng lần trước anh đưa em thiệp chúc mừng đẹp như vậy, kết quả chớp mắt em liền vứt đâu không thấy."
Diệp Hàm Tiếu dựng thẳng lỗ tai: "Tờ giấy nhỏ gì?"
"À, cái này, đang dán trên kệ sách." Hà Kính Phong nhìn không hiểu: "Không phải viết Sigma sao? Ai chẳng biết đây là cầu hòa? Đến anh còn biết, cái này thì có gì hay mà lưu lại?"
Diệp Hàm Tiếu: "Đợi chút, anh nói lúc trước bọn họ cãi nhau?"
Hà Kính Phong: "Đúng vậy!"
Diệp Hàm Tiếu trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên vỗ đùi, đôi mắt đều sáng lên: "Cho nên Cố thần đưa Sigma cho Xán ca! Đây mẹ nó không phải là để dỗ dành sao!"
"Hự, em nói thì nói, vỗ đùi anh làm gì?" Hà Kính Phong kêu khổ không ngừng.
"Đây mới chính là tình yêu! Anh làm em tức giận, nên mới muốn dỗ dành em trở về." Diệp Hàm Tiếu lấy tay che mặt, trên mặt đều là biểu tình hâm hộ: "Thật tốt, em nếu cũng được nhận một lời thổ lộ như vậy thì quá tuyệt rồi."
Hà Kính Phong: "......"
"Cậu muốn một lời thổ lộ lãng mạn bằng ký hiệu?" Quý Xán đang làm bài ngẩng đầu lên, không hiểu vì sao Hà Kính Phong lại muốn cái này.
"Cũng không nhất định là ký hiệu, công thức toán học linh tinh gì cũng được." Hà Kính Phong gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: "Sinh nhật Hàm Tiếu sắp tới rồi, tôi muốn cho cô ấy một kinh hỉ."
"Như vậy à" Quý Xán gật gật đầu: "Đợi chút để tôi làm cho cậu một cái."
Hà Kính Phong: "Muốn kiểu lãng mạn ấy!"
Quý Xán: "Được."
Hà Kính Phong: "Cái loại mà có thể làm bùng nổ tâm tư thiếu nữ ấy!"
Quý Xán: "Biết rồi."
Hà Kính Phong: "Muốn......"
"Nói thêm mấy câu vô nghĩa tôi không làm nữa." Quý Xán lạnh lùng đánh gãy lời hắn nói.
"Biết biết, đảm bảo không nói." Hà Kính Phong cao hứng đến điên rồi, đứng tại chỗ cúi người chào, lẩm bẩm nói: "Cảm ơn Xán ca! Xin cảm ơn!"
Đến khi có người nói chủ nhiệm lớp đang tìm hắn, lúc này mới lôi thần trí hắn trở lại.
"Đã biết, tôi đây liền tới!"
Hà Kính Phong nhảy nhót đi ra ngoài.
Loại chuyện này cũng không khó, trong toán học có rất nhiều hàm nghĩa định nghĩa hoặc là phương trình có chứa điều lãng mạn, Quý Xán rút ra một tờ giấy nháp, tự hỏi muốn lựa chọn cái nào.
Với cậu mà nói, hai con số 01 này cũng đã đủ lãng mạn rồi.
Nhưng ở trong mắt đại đa số mọi người, hệ nhị phân chỉ là một hệ đếm dùng hai ký tự 0 và 1 để biểu đạt một giá trị số mà thôi.
Quý Xán xoay bút hai vòng, cuối cùng viết một phương trình trên giấy nháp: ( x^2+y^2-1) ^3=x^2y^3
Vừa đơn giản lại đủ rõ ràng.
Hà Kính Phong không có ở đây, Quý Xán liền đặt tờ giấy trên bàn mình, đi toilet một chuyến.
Cậu không nghĩ tới, chính là sau khi cậu rời đi, Chu Duệ Sâm ở phía sau cãi nhau ầm ĩ với các bạn, không cẩn thận đụng vào cái bàn, đem tờ giấy nháp đẩy sang bàn Cố Giang Hành.
Đến khi Cố Giang Hành trở lại chỗ ngồi, liền nhìn thấy trên bàn mình có tờ giấy viết một phương trình, là chữ của Quý Xán.
Anh trầm mặc trong chốc lát, sau đó cất tờ giấy vào trong ngăn kéo.
Quý Xán đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì.
Sau khi cậu trở lại thì không thấy tờ giấy phương trình mình viết đâu, lại thuận tay viết thêm một cái để trên bàn Hà Kính Phong.
Hà Kính Phong phát xong bài tập trở về thì chuông vào học vang lên, sau đó hắn nhìn thấy phương trình trên bàn, trong nháy mắt có chút mê mang, quay đầu nhỏ giọng hỏi Quý Xán: "Đại lão, đây là có ý gì?"
Cậu đã viết rõ ràng như thế rồi, cũng không muốn giải thích dư thừa, nhàn nhạt nói: "Tự nghĩ đi."
Ngồi hơn nửa tiết, Hà Kính Phong vẫn không nghĩ ra được đáp án, ngược lại Cố Giang Hành lại đẩy tờ giấy qua đây, Quý Xán mở nhìn thoáng qua, sau đó gấp tờ giấy lại rồi đẩy sang bàn Cố Giang Hành.
Cố Giang Hành không tiếp, lại ném qua cho cậu.
Hai người như đang chơi né bóng ném qua ném lại, thầy dạy văn trên bục giảng rốt cuộc nhìn không nổi, rống một tiếng: "Quý Xán, Cố Giang Hành, đứng lên!"
Quý Xán ngoan ngoãn đứng lên, còn trừng mắt nhìn Cố Giang Hành một cái.
"Làm cái gì đấy?" Thầy dạy văn tóc lại thưa thớt không ít đi xuống bục giảng: "Ngồi cùng bàn còn muốn chuyền giấy? Đồ đâu, đưa ra đây."
Tờ giấy còn ở trên bàn, thầy dạy văn cầm lên, mở ra sau đó mặt lúc trắng lúc đỏ, tức giận nói: "Các cậu cứ đứng như vậy cho tôi, tan học đến gặp tôi ở văn phòng!"
Các bạn học đều tò mò, duỗi dài cổ hỏi: "Gì thế? Gì thế?"
Lý Phi Dũng lạnh mặt, tức giận nói: "Hỏi cái gì mà hỏi? Các cô các cậu nhìn thì có thể thi được hạng nhất à?"
Các bạn học: "......"
Sau khi tan học, Quý Xán cùng Cố Giang Hành đi theo Lý Phi Dũng vào văn phòng.
Ở trên đường đụng phải Vương Anh Hạo vừa mới tan học trở về, người sau theo lại đây, có chút tò mò: "Thầy Lý, bọn chúng lại làm sao thế?"
Lý Phi Dũng liếc xéo ông một cái, sắc mặt không có gì tốt: "Thầy làm chủ nhiệm lớp còn không phát hiện?"
Vương Anh Hạo: "Sao lại nói thế được, thầy còn chưa nói là chuyện gì, làm sao biết tôi phát hiện được hay không?"
Lý Phi Dũng hừ một tiếng: "Thầy không thể vì thành tích của chúng tốt mà liền mở một mắt nhắm một mắt được, nếu tôi nhớ không nhầm, trường học chúng ta không cho phép yêu sớm."
Vương Anh Hạo hỏi Quý Xán cùng Cố Giang Hành: "Hai em đang yêu nhau?"
"Không có."
"Không có."
Hai thanh âm đồng thời vang lên.
Lý Phi Dũng: "Không yêu đương thì vì cái gì mà khắp nơi đều truyền tai câu chuyện tình yêu của hai cậu?"
"Thầy à, thầy hẳn là biết", các loại sự thật đều chứng minh, hẳn là sáng suốt mà cho rằng lời chứng cực quần thể không đáng tin." Quý Xán rũ mắt nhìn ông, thần sắc bình tĩnh nói: "Em hy vọng thầy hiểu rõ, kia chỉ là mọi người tung tin vịt mà thôi."
Thằng nhóc này thế nhưng còn dùng 《 Đám ô hợp 》 hàm ý nói ông.
Lý Phi Dũng tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên nhìn thấy trên mu bàn tay bọn họ có cùng hình ảnh con dấu, ngay sau đó cười lạnh một tiếng, chất vấn nói: "Các cậu không yêu đương sao trên tay còn ấn thứ này?"
"Đây chỉ là biểu đạt tình thương mến thương giữa các bạn học với nhau mà thôi", Quý Xán mặt không đổi sắc từ trong túi móc ra một cục tẩy con dấu Cậu Bé Bọt Biển, hỏi: "Thầy muốn không? Em cũng có thể cho thầy một cái, biểu đạt tình yêu thương của em dành cho thầy."
Lý Phi Dũng kém chút nữa bị cậu làm cho tức chết.
Vương Anh Hạo đưa lưng về phía bọn họ, bả vai run run, giống như ngay sau đó sẽ không nhịn được mà ôm bụng cười to.
Qua một hồi lâu, Vương Anh Hạo rốt cuộc điều chỉnh tốt cảm xúc, ngược lại nhìn về phía Lý Phi Dũng: "Khụ, thầy Lý, bọn chúng đều nói không phải."
"Bọn chúng nói không phải thì là không phải à?" Lý Phi Dũng cảm thấy chính mình bị lừa dối, hỏi ngược lại: "Thầy có thấy có học sinh nào đang yêu đương mà chịu thừa nhận không hả?"
Vương Anh Hạo còn chưa kịp mở miệng, Cố Giang Hành không nhanh không chậm tới một câu: "Em."
Lý Phi Dũng nhíu mày: "Em cái gì mà em?"
Cố Giang Hành: "Nếu em yêu đương thì em sẽ thừa nhận."
Lý Phi Dũng: "......"
Quý Xán: "Em cũng sẽ thừa nhận."
Lý Phi Dũng chán nản: "...... Các cậu là muốn tôi tức chết phải không?"
Vương Anh Hạo tiếp tục ba phải: "Hai học sinh đều nói không phải rồi, không biết vì sao thầy Lý lại không tin?"
"Còn không phải vì tôi thu được cái này sao." Lý Phi Dũng ném tờ giấy kia ra, ghét bỏ không được: "Nếu các cậu không phải đang nói chuyện yêu đương, thế còn truyền tình yêu cái gì hả?"
Quý Xán nhìn về phía Cố Giang Hành, cậu cũng rất muốn biết, người này tự nhiên phát điên cái gì mà đang học lại vẽ hình trái tim đưa cho cậu.
Sau đó cậu thấy Cố Giang Hành nhìn cậu một cái, trên mặt lộ ra biểu tình thẹn thùng, nói: "Vì trước đó Quý Xán ám chỉ em."
Quý Xán:???
Ê này! Tôi ám chỉ anh lúc nào hả?!