Edit + Beta: Tiểu Sư Muội.
---------------
---------------
Cố Giang Hành sau khi nói xong, vừa rụt rè vừa chờ mong nâng cằm lên, như kiểu anh chủ động tỏ tình đã là một việc ban ơn vô cùng lớn lao.
Quý Xán đột nhiên nhớ đến một khoảng thời gian trước, Cố Giang Hành đều dùng loại ánh mắt này nhìn mình.
Cho nên lúc đấy không phải để ám chỉ muốn làm bài cùng mình, mà để ám chỉ mình tỏ tình với đối phương?
Quý Xán: "......"
Nhưng mẹ nó anh nhìn thấy tôi biểu hiện thích anh lúc nào thế?!
Quý Xán nhìn về phía Cố Giang Hành, đối phương cũng không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí cực kỳ yên tĩnh.
Sau một khoảng yên tĩnh, Cố Giang Hành nhận thấy có chút khác thường.
Thái độ tràn đầy tự tin lúc đầu bây giờ lại hơi chần chờ, không chắc chắn lắm: "Em, sao em không nói gì....."
Quý Xán trầm mặc một lúc liền ngẩng đầu, cậu nhìn thẳng vào mắt Cố Giang Hành, chậm rãi nói: "Xin lỗi, tôi không hề có một chút cảm giác yêu thích gì với anh cả, nếu khiến anh hiểu lầm thì cho tôi xin lỗi, tôi chỉ nghĩ muốn học tập với anh mà thôi."
Dường như không đoán trước được đáp án mình sẽ nhận được là như thế này.
Cố Giang Hành vẫn nghĩ Quý Xán đang thẹn thùng, anh cong lưng nhìn thẳng vào mắt Quý Xán, vừa ôn nhu lại vừa cường thế hỏi: "Nếu em không thích anh, vậy vì sao lại tặng anh thuốc mọc tóc giống em?"
Quý Xán: "Mua hai tặng một, cha tôi một chai, tôi một chai, còn một chai nên cho anh."
Cố Giang Hành: "......"
Cố Giang Hành nhíu mày, lại hỏi: "Nếu em không thích anh, thế sao lại dùng phương trình tình yêu kia để ám chỉ?"
Quý Xán nhắm lại mắt, trong lúc nhất thời có chút khó có thể mở miệng.
Đến khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy vẻ mong chờ trong mắt Cố Giang Hành.
Quý Xán cắn chặt răng, nói thẳng: "Cái kia vốn dĩ là Hà Kính Phong nhờ tôi viết hộ, cậu ta muốn viết một phương trình lãng mạn để làm quà tặng sinh nhật cho bạn gái, nhưng không hiểu sao nó lại rơi vào tay anh.
Lúc ở văn phòng tôi cũng đã giải thích qua rồi, tôi còn tưởng rằng anh nghe hiểu rồi chứ."
Đồng tử Cố Giang Hành gắt gao co lại, phảng phất như núi tuyết ầm ầm sụt lở.
Anh há miệng thở dốc, nhưng mà không thốt ra nổi từ nào.
Thân thể nóng lên, ngực khó chịu giống như bị ai bóp chặt.
Cố Giang Hành chậm rãi nhắm mắt lại, cực lực che giấu lại cảm xúc đang cuồn cuộn trong nội tâm.
Sau một thời gian yên tĩnh vô cùng xấu hổ, anh ngẩng đầu lên, giọng nói có chút khàn: "Em thật sự không thích anh một chút nào sao?"
Quý Xán không dám nhìn vào mắt đối phương, chỉ nhìn chằm chằm vào góc chăn, chậm rãi nói: "Xin lỗi."
"Anh..Tôi biết rồi."
Cố Giang Hành luống cuống tay chân đứng lên, lại không cẩn thận đụng phải ly nước trên bàn, làm quần bị ướt một mảng lớn.
Anh lại như không nhìn thấy gì hướng về phía cửa ra vào, rồi lại đá phải một cái ghế.
Trước nay Quý Xán chưa từng nhìn thấy Cố Giang Hành có bộ dáng chật vật như vậy, một người kiêu ngạo như thế, bây giờ lại mất đi vẻ tự tin sáng chói.
Cậu đột nhiên cảm thấy chua xót trong lòng, giống như một tuần không được ăn bánh kem vậy.
"Cố Giang Hành." Quý Xán theo bản năng gọi tên đối phương.
Nam sinh kinh ngạc quay đầu, bình tĩnh nhìn cậu.
Quý Xán lại không biết nên nói cái gì, nghĩ một lúc mới lẩm bẩm nói: "Xin lỗi, cảm ơn anh."
Cố Giang Hành cười khổ một tiếng, tự giễu nói: "Cũng không phải tôi tỏ tình với cậu, cậu phát thẻ người tốt cho tôi làm gì chứ?"
Ngoài không trung đã hoàn toàn tối sầm, trong nhà lại không bật đèn, Cố Giang Hành đứng trước khung cửa chỉ nhìn thấy một bóng người mờ ảo.
Quý Xán nhìn không rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe được giọng nói, cậu cảm thấy Cố Giang Hành đầy vẻ chật vật mất mát lúc trước đã biến mất không còn, bây giờ lại không phục bộ dáng cuồng ngạo như lúc ban đầu.
Quý Xán trầm mặc trong chốc lát, lại nói: "Xin lỗi, không phải là tôi phát thẻ người tốt cho anh, hôm nay anh chăm sóc tôi lâu như vậy, tôi chỉ là muốn nói cảm ơn với anh."
Trong bóng đêm, thân hình Cố Giang Hành giật mình.
Qua một hồi lâu, anh mới dùng ngữ khí lạnh nhạt nói: "Bất cứ bạn học nào bị thương tôi đều sẽ làm như vậy, chứ không phải cố ý vì cậu."
Quý Xán: "Ừ, tôi biết rồi."
Dừng một chút, Cố Giang Hành lại nói: "Nếu cậu không thích tôi, vậy cũng vừa lúc, dù sao tôi cũng không thích cậu."
Quý Xán: "Thế thì tốt."
Thân ảnh đứng ở cửa ngừng một chút, dường như còn muốn nói gì nữa, Quý Xán không khỏi ngồi ngay ngắn.
Nhưng cuối cùng Cố Giang Hành không nói thêm gì nữa, yên lặng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Phòng y tế lại lần nữa khôi phục vẻ yên tĩnh.
Quý Xán nằm xuống giường, cậu kéo chăn chùm qua đỉnh đầu, cả người cuộn tròn lại, hệt như một đứa trẻ đang bị khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Rõ ràng cậu không thích Cố Giang Hành, nhưng vì sao sau khi cự tuyệt đối phương, lại không nhẹ nhàng giống như trong tưởng tượng.
Cậu nghĩ, có lẽ bởi vì cự tuyệt Cố Giang Hành, cậu liền mất đi một người bạn học có thành tích tốt luôn cùng cậu xoát đề làm bài.
Cậu khả năng không tìm được thêm người nào như vậy nữa....!
Sau khi đại hội thể thao kết thúc, hắn đại diện lớp đến đây gọi Quý Xán cùng với Cố Giang Hành đi ăn cơm.
Sau khi nghe thấy hắn nói nhiệm vụ, Diệp Hàm Tiếu xung phong nhận việc cũng muốn tới, biểu hiện so với bất cứ thời điểm nào còn tích cực hơn.
Hà Kính Phong ở trên đường bị người hỏi chuyện liên tục, trì hoãn trong chốc lát, đợi đến khi đến phòng y tế, liền nhìn thấy Cố Giang Hành đang lạnh mặt đi xuống.
"Xán ca thế nào?" Hà Kính Phong vội vàng hỏi: "Đêm nay chúng ta liên hoan, các cậu có đi không?"
Bởi vì những lời này, động tác xuống cầu thang của Cố Giang Hành ngừng lại.
Anh rất cao, tuy rằng đứng thấp hơn một bậc thang nhưng vẫn có thể đứng nhìn thẳng vào Hà Kính Phong như cũ.
Đôi mắt đào hoa vô tình nhìn qua đây, mang theo đánh giá sắc bén, lạnh băng không mang theo một chút độ ấm nào, dường như đang nhìn một đồ vật vô tri vô giác.
CMN quá dọa người.
Hà Kính Phong chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, cả người run lên, suýt chút nữa tè ra quần mà chạy lên tầng hai.
Sau đó chạy lên lại phát hiện Diệp Hàm Tiếu đang đứng sau tường, hai mắt đỏ bừng, nhìn vô cùng đáng thương.
"Vợ ơi em khóc gì thế?" Hà Kính Phong nhìn thấy Diệp Hàm Tiếu đang khóc nức nở, lập tức liền luống cuống.
"Diệp Tử em sao vậy?" Hà Kính Phong mang theo vẻ mặt mờ mịt chạy tới, một bên nâng Diệp Hàm Tiếu lên, một bên hỏi: "Ai bắt nạt em? Chẳng lẽ là Cố Giang Hành?"
Không nhắc còn tốt, vừa đề cập đến Cố Giang Hành, Diệp Hàm Tiếu càng thương tâm, đột nhiên ôm lấy Hà Kính Phong "Oa" một tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa kêu: "Oa oa oa, em thất tình rồi, em không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa."
Hà Kính Phong:???
Em lặp lại lần nữa? Chồng em còn đang khỏe mạnh đứng đây đấy!
Diệp Hàm Tiếu cái gì cũng không nói, chỉ liên tục khóc, nói cái gì mà nhà sập rồi, mọi thứ trong tiểu thuyết đều là gạt người, tình yêu quốc dân cuối cùng lại biến thành tình anh em, không bao giờ tin tưởng vào tình yêu linh tinh,....nữa.
Hà Kính Phong mất nửa ngày mới dỗ được vợ, đi xuống tầng đột nhiên mới nhớ, vỗ trán nói:
"Đợi chút, anh còn chưa gọi Xán ca!"
"Anh gọi cậu ấy làm gì?" Diệp Hàm Tiếu một bên lau nước mắt một bên quở trách hắn: "Người ta còn đang thế kia, giờ làm gì có tâm trạng mà ăn mừng với chúng ta, anh có còn là người hay không hả?"
Hà Kính Phong:???
Sau đó mọi người phát hiện, bài đăng về câu chuyện tình yêu của giáo bá cùng giáo thảo bị drop.
Mặc kệ có bao nhiêu người kêu gào, chủ nhà đều không trở lại, ngược lại một id "Chỉ yêu học tập không yêu đương" một lần nữa lại đăng bài mới.
Ở trong bài đăng, Quý Xán chuyển từ CP với Cố Giang Hành sang độc thân vạn nhân mê người người đều muốn, vốn là ngọt văn lại biến thành sảng văn vả mặt.
Mọi người:???
Chủ nhà phát điên cái gì thế?
Quần chúng trên mạng vô cùng mê man, CMN giống hệt như đang đọc một quyển truyện đam mỹ, đột nhiên tác giả lại phá CP chính xong nói đây là một truyện không có CP.
Ai nhịn cho nổi? Bình luận lúc đầu gần như đều mắng cô.
Nhưng "Chỉ yêu học tập không yêu đương" vẫn quyết tâm muốn đào hố, thậm chí còn thoát khỏi nhóm fan CP, hết sức chuyên tâm làm cho Quý Xán trở thành một người độc thân ưu tú.
Cái gì mà bạn trai cũ khóc lóc xin quay lại, đàn em yêu thầm nên quyết tâm học tập thật tốt, người chuyên thả thính định theo đuổi cậu liền bị cậu làm cho đổ liêu xiêu, âm trầm tàn nhẫn mỹ cường khổ cực công sau khi chuyển trường xong còn cố ý trở về thăm cậu.....!
So sánh với thể loại ngọt sủng lúc trước, cốt truyện này thuộc kiểu sảng văn ngốc nghếch.
Tuy rằng phi lý, tiết tấu thì nhanh như tên lửa, nhân vật theo đuổi rõ nhiều, nhưng vẫn khiến người đọc không ngừng được.
Người đọc một bên mắng một bên xem, cuối cùng còn trực tiếp mắng chủ nhà vì sao không cho giáo bá thu thêm mấy cái hậu cung nữa, có mấy con cá thế này làm sao xứng được với cái ao cá lớn như giáo bá cơ chứ!
Trên thực tế, tình huống hiện tại so với trong truyện miêu tả không khác nhau là mấy.
Đến cả Chu Duệ Sâm luôn vô lo vô nghĩ cũng phát hiện được có điểm không thích hợp.
Hôm nay sau khi tan học về nhà, Quý Xán, Lý Nặc, Chu Duệ Sâm ba người cùng nhau đi trên đường, Chu Duệ Sâm nhịn không được hỏi: "Xán ca, gần đây sao toàn đi cùng bọn em thế? Anh cãi nhau với Cố thần à?"
Quý Xán nâng nâng mi, không đáp mà hỏi ngược lại: "Mày không thích tao đi cùng?"
"Sao lại không thích! Chu Duệ Sâm liên tục xua tay: "Em mừng còn không kịp ấy chứ, em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."
Quý Xán thu hồi tầm mắt, biểu tình bình tĩnh nói: "Không có chuyện gì, chỉ cảm thấy không học cùng nhau nữa khả năng đối với cả hai đều tốt hơn."
Đôi mắt Lý Nặc lập tức sáng lên: "Vậy em có thể học cùng anh không?"
Quý Xán nhìn hắn một cái, không tỏ ý kiến.
Ngày hôm sau, Quý Xán phát hiện Cố Giang Hành trốn học.
Có vẻ như đối phương cũng cố ý tránh mặt giống cậu.
Lúc trước Quý Xán còn đang suy nghĩ xem có nên chủ động đổi chỗ ngồi hay không, không nghĩ tới Cố Giang Hành còn phản ứng lớn hơn cậu, trong lúc nhất thời cậu cảm thấy nhẹ nhàng hẳn, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy có chút mất mát.
Bởi vì Cố Giang Hành không đến, người đến tìm Quý Xán càng ngày càng nhiều.
Ngay cả Ngô Nguyễn biến mất từ lâu cũng ở lớp học thêm chạy ra, bắt đầu cầm đề tìm cậu thảo luận.
So với thời điểm học cùng Cố Giang Hành lúc trước, sinh hoạt hiện tại của Quý Xán còn phong phú hơn nhiều.
Lúc giảng đề cho người khác, ngẫu nhiên cậu cũng sẽ nhớ lại những ngày ngồi xoát đề cùng với Cố Giang Hành.
Nhưng đến khi nhìn sang chỗ ngồi trống rỗng bên cạnh, Quý Xán chỉ thu hồi tầm mắt, tiếp tục giải đáp vấn đề tiếp theo của bạn học.
Cố Giang Hành ở nhà ngây người suốt một tuần.
Thứ hai tuần sau đến trường học, anh nghĩ rằng sau khi mình biến mất một tuần sẽ nhìn thấy vẻ mất hồn mất vía của Quý Xán.
Nhưng đến khi anh đeo cặp tiến vào lớp học, Cố Giang Hành không khỏi sững sờ đứng ở cửa.
Trường hợp như anh dự đoán lại không xuất hiện.
Quý Xán không chỉ không có vẻ thương tâm mất mát, ngược lại còn đang khoa chân múa tay giảng đề cho các bạn học, hệt như một con bướm đang bay xung quanh vườn hoa.
Cố Giang Hành:???
Anh chỉ cảm thấy tâm mình nát vụn rơi đầy đất.
Tôi với cậu cãi nhau, không học cùng nhau nữa thì cậu lại tìm người khác để học cùng?
Hà Kính Phong, Lý Nặc coi như là thật sự muốn học đi, loại này cậu đồng ý thì coi như chấp nhận được, thế còn Ngô Nguyễn ở bên cạnh cậu là thế nào? Cậu không biết là nó cố ý tìm vấn đề để tiếp cận với cậu hay sao hả?
Thân hình nam sinh cao lớn đứng ở cửa, sắc mặt đen như đáy nồi, dường như có thể phát hỏa bất cứ lúc nào, nhưng anh nhịn rồi lại nhịn.
"Xin lỗi, nhường đường chút." Có người ôm sách đi ngang qua người anh, sau đó đi đến chỗ của anh ngồi xuống, vẻ mặt ân cần nói với Quý Xán: "Đề vật lý cuối cùng ngày hôm qua anh làm cả đêm chỉ tính ra được bài đầu, anh có thể hỏi một chút được không?"
Đến khi Cố Giang Hành nhìn rõ người kia, anh chỉ thấy máu cả người đều sôi sùng sục, trái tim như bị khoét một cái lỗ.
Đàm Hoa Trạch thế mà cũng muốn mượn cớ học tập để thượng vị? Hắn mà xứng chắc? Chỉ bằng cái thành tích mấy trăm tuổi kia? Hắn xứng cái chim ấy??
(*) Bên wikidich là JB nên mình để chim cho nó cute =))
- --------
Mình không biết tiếng Trung nên không thể đối chiếu với bản Raw được.
Có chỗ nào bị lỗi, bị sai, không đúng mọi người cứ bình luận thiện ý nhé.
Hôm qua mình cũng thấy nhiều chương có chữ sai chính tả rồi nhưng mình để làm xong 60 chương truyện rồi beta lần nữa.
Kể cả những đoạn xưng hô va vào nhau nữa..