Chỉ bằng hai chữ “Cầu thân” của y nữ còn không thể làm cho Nhược Nhất đắn đo chuẩn xác mối quan hệ giữa Nguyệt Hoàng và Anh Lương Chủ. Thế nhưng càng làm cho nàng đắn đo không chính xác chính là thái độ của đám môn đồ trong Anh Lương Sơn. Chẳng lẽ, bọn họ cảm thấy được một sư phụ hơn hai ngàn năm trăm tuổi thành thân cùng một đệ tử mới chỉ hóa hình ngươi khoảng bảy tám trăm năm, là một chuyện bình thường sao? Hơn nữa sư phụ này vẫn còn có dáng vẻ như đứa trẻ...... Dùng tuổi tác loài người để mà tính, nếu Nguyệt Hoàng là một thiếu nữ thanh xuân hai mươi tuổi, Anh Lương Chủ kia chính là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, bọn họ còn có quan hệ là sư đồ. Chuyện yêu đương này, nếu mà đặt vào hoàn cảnh hiện đại mà nói cũng có thể xem là một chuyện tai tiếng gây cười. Càng không nói đến đây là Cửu Châu đại lục còn rất bảo thủ. Hơn nữa, ông lão kia còn có dáng vẻ của một đứa trẻ...... Đám đệ tử Anh Lương Sơn này, thật sự bình tĩnh giống như biểu hiện bên ngoài đó sao...... Trên người Nhược Nhất có thương tích, trong thời gian ngắn đi không được, chỉ phải ở lại Anh Lương, làm phiền người ta chăm sóc. Tới chăm sóc cho nàng chính là y nữ thay thuốc cho nàng ngày ấy, tên là Thiển Phù Nghe sơ qua tên này, Nhược Nhất toát mồ hôi, mặt của Tôn Hồng Lôi[1] và mặt của Thiển Phù có những đường nét rất giống nhau. Hằng ngày Thiển Phù đều chăm lo thức ăn cho nàng, giúp nàng thay thuốc xoa bóp, mới đầu Nhược Nhất còn có chút không quen. Thường xuyên, qua hai ba ngày, hai người liền dần dần thân quen hơn. Anh Lương Chủ từ đầu đến cuối cũng không tìm nàng để “nói chuyện chính sự”, Nhược Nhất dứt khoát nhờ Thiển Phù đem phong thư của Tử Đàn viết giao cho Anh Lương Chủ. Nhân tiện nói cho hắn biết trực tiếp đưa Hóa Hương Hoàn cho Thương Tiêu. Lúc đó Nhan Nhược Nhất hoàn toàn chặt đứt quan hệ với Thương Tiêu rồi. Nàng suy nghĩ như thế. Ngày đó buổi tối, Nhược Nhất ngủ không sâu, dù sao cảm thấy được ánh trăng ngoài cửa sổ có chút quá sáng. Nàng trằn trọc trên giường đến nửa đêm, cuối cùng nhịn không được ngồi dậy. Hí mắt nhìn một cái, mới biết đêm nay trước khi đi ngủ thế nhưng lại quên đóng cửa sổ. Khoác một áo choàng mỏng, vẫn còn buồn ngủ, nàng bước từ từ đến trước cửa sổ, tay mới vừa đụng đến khung cửa sổ, mắt lơ đãng lướt qua người ở ngoài cửa sổ. Buồn ngủ biến mất, bình tĩnh nhìn hắn, có chút nhìn đến ngây ngẩn. Trên Anh Lương Sơn khắp núi đồi đều sinh trưởng một loại cỏ gọi là Tuyết Huyên, loại cỏ này nở hoa vào ban đêm, đóa hoa như tuyết, gió đêm nhẹ nhàng thổi cuốn theo những cánh hoa bay khắp trời đất tạo nên một mảnh mờ mịt. Tựa như tuyết rơi đầy trời. Ánh sáng của song nguyệt chiếu lên cánh hoa, hiện ra ánh sáng màu tím làm cho tất cả đều trở nên thần bí. Mà hắn lại lạnh lùng lành lạnh đứng ở trong sân viện, mặc cho Tuyết Huyên Thảo phủ một lớp dày trên vai của hắn. Cũng không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu rồi. Sắc mặt của Thương Tiêu bình tĩnh, đôi mắt màu tím lẳng lặng thu bóng dáng Nhược Nhất vào trong tầm mắt. Làm thế nào ngươi có thể quên được đây? Nhược Nhất thầm nghĩ, Thương Tiêu là yêu quái như vậy, hùng mạnh mà lại tuyệt đẹp, vì cái gì mà tiêu chuẩn chọn phối ngẫu đơn giản như vậy. Hắn còn có thể luôn dịu dàng với ngươi, còn vì ngươi mà thể hiện ra dáng vẻ si mê không thôi...... Người như vậy, làm cách nào mà ngươi quên được đây? Khóe môi Nhược Nhất cong lên ép buộc bản thân lộ ra nụ cười khổ, hạ đôi mắt không hề nhìn hắn, động tay liền đóng cánh cửa sổ lại. Một đôi ta trắng nõn thon dài giữ chặt cánh cửa sổ lại. Nhược Nhất không nói được một lời nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, không nhìn hắn. Ban đêm luôn yên tĩnh, xa xa còn có thể nghe rõ ràng tiếng côn trùng truyền đến. Thương Tiêu thấp giọng mở miệng, giọng nói không lớn, nhưng dù sao cũng khiến cho người ta cảm thấy có chút đột ngột: “Ngày ấy...... Ta biết lời ngày ấy nàng nói đều là lời nói hờn giận......” “Không phải lời nói hờn giận, ta nói chính là thật sự, hơn nữa đó là tốt nhất cho ta và ngươi.” Nhược Nhất cắt ngang lời nói của hắn, giọng nói không cao, giống như bọn họ từng thường xuyên ở lên nóc nhà, ngắm ánh trăng, uống rượu nói chuyện, “Thương Tiêu, ta và ngươi lúc hai năm trước...... Là hai trăm năm trước, khi ta nhảy xuống Đỉnh Hàn Ngọc......” Nhược Nhất nâng đôi mắt nhìn thẳng hắn, trong mắt thu hết tất cả thần sắc: “Duyên phận của chúng ta đã hết rồi. Đã hết từ lâu rồi.” Ngược ánh sáng của vầng trăng, không thể nhìn ra được nét mặt của Thương Tiêu. Nhược Nhất chỉ biết, môi và má của hắn đều trắng xám. Im lặng hồi lâu, Thương Tiêu mới thản nhiên nói: “Nhan Nhược Nhất, nàng đang trả thù ta.” Nhược Nhất cố ép bản thân duy trì nụ cười nhạt. Thương Tiêu yên lặng xoay người rời khỏi. Nhược Nhất lập tức khép cửa sổ, lại đứng thật lâu trước cửa sổ, tay nắm chặt cánh cửa sổ, đầu ngón tay trắng bệch đến ửng xanh. Cách tấm giấy dán cửa sổ, côn trùng kêu vang ba tiếng, một giọng nói khàn khàn đến cực điểm nói: “Nếu đây là sự trả thù của nàng, như vậy đây là việc thành công nhất mà nàng làm được kể từ khi chúng ta quen biết nhau.” Sáng sớm ngày thứ hai, Nhược Nhất nắm sấp trên giường để cho Thiển Phù giúp nàng thay thuốc. Nhược Nhất nói: “Ban đêm đều không có người canh giữ ở sân sao?” “Vốn có, sau này Thương Tiêu đại nhân mỗi ngày đều đến, chủ tử liền bảo không cần người gác đêm nữa.” “Mỗi đêm hắn đều đến?” “Mỗi đêm đều đến.” Nhược Nhất im lặng cuối đầu xuống, hốc mắt ửng đỏ, suýt nữa rơi lệ. Sau lại, mỗi đêm Nhược Nhất ngủ thẳng đến nửa đêm đều không tự chủ mà tỉnh dậy, chỉ là ngoài cửa sổ không còn bóng dáng yên lặng trên bờ vai phủ đầy hoa cỏ Tuyết Huyên. Qua mấy ngày, Nhược Nhất không còn nhìn thấy bóng dáng của Thương Tiêu. Nàng và Thương Tiêu có lẽ thật sự đã đi đến cuối con đường rồi ư. Thế nhưng những suy đoán của Nhan Nhược Nhất từ trước đến nay luôn không chính xác. Buổi sáng ngày đó Nhược Nhất còn đang mơ màng ngủ, bỗng nhiên có người vội vàng đánh thức nàng dậy. Nhược Nhất mở to mắt nhìn lên, là Thiển Phù. Nét mặt nàng có chút kích động. Trong lòng Nhược Nhất ngạc nhiên nói: đến Anh Lương nhiều ngày như vậy, vẫn không từng gặp qua đám môn đồ Anh Lương lộ ra biểu hiện gì, vài người sống mà lại lãnh đạm giống như chết rồi. Hôm nay ai có bản lãnh khiến cho Thiển Phù có dáng vẻ gắp như bị lửa cháy? Nàng miễn cưỡng ngáp một cái: “Thiển Phù, chuyện gì?” “Cô nương, có một nam tử tiến vào sơn môn, nói là tới tìm nàng.” “Nam tử? Ai?” “Việc này ta không biết, chính là sáng nay lúc Thương Tiêu đại nhân tản bộ trùng hợp gặp nam tử kia, người...... tựa hồ có chút chán ghét đối với nam tử kia, một lời không hợp liền đánh nhau, hiện tại đang đấu nhau sắp gần một canh giờ rồi.” Nhược Nhất im lặng, việc này có nhiều lắm điểm đáng ngờ, thứ nhất, buổi sáng Thương Tiêu tản bộ lại đến tận sơn môn? Đánh chết nàng cũng không tin.Thứ hai, Thương Tiêu tuy rằng lạnh lùng bá đạo, nhưng mà chưa bao giờ thích khiêu khích gây chuyện, lại như thế nào mới nói vài ba lời thì đã đánh nhau với người ta.Thứ ba, số người Nhược Nhất quen được ở thế giới này mà Thương Tiêu không biết thì không có mấy người, lại là nam tử như lời nói thì chỉ có...... Huân Trì. Nhưng tới cửa tìm người lại đánh nhau, hiển nhiên không phải tính tình của Huân Trì có thể làm được.Thứ tư, là điểm quan trọng nhất, tuy rằng hiện tại Thương Tiêu bị thương nặng, yêu lực lại yếu, nhưng tốt xấu cũng là Cửu Vĩ Bạch Hồ, người tới có thể đấu với hắn hơn nửa canh giờ...... Không đơn giản nha. Nhược Nhất vội vàng ngồi dậy, mặc quần áo, rửa mặt qua loa một chút, liền theo Thiển Phù tiến về hướng sơn môn. Còn chưa đi đến sơn môn, liền nghe thấy một giọng nam trong trẻo nói: “Ta tìm Nhan Nhược Nhất có quan hệ gì đến ngươi? Dựa vào cái gì ngăn cản ta không cho ta đi vào!” Giọng nói này rất là xa lạ, nhưng giọng điệu cũng rất là quen thuộc. Trong lòng Nhược Nhất cảm thấy kỳ quái, bước chân lại càng nhanh thêm vài phần. Bước lên thêm vài bậc thềm, liền thấy được tình hình thực tế ngoài sơn môn một cách rõ ràng. Núi đá xung quanh vỡ vụng, những bậc thang bằng đá bị pháp thuật đánh làm cho phải tróc bật lên, ngay cả sơn môn nguy nga bị đập thủng hai ba lỗ. Nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn này, trong lòng Nhược Nhất bỗng nhiên biết lo lắng của Thiển Phù. Nếu để cho bọn họ đánh tiếp nữa, sơn môn của Anh Lương thế nào cũng bị sụp đổ. Nàng ngẩng đầu vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Thương Tiêu, còn chưa nhìn thấy bóng người. Một luồng ánh sáng trắng xoẹt qua tai mình, theo đó là một tiếng nổ từ phía sau truyền đến “uỳnh”, âm thanh hỗn tạp có chút kinh hoảng của đám môn đồ Anh Lương. Nhược Nhất nhìn thấy tóc mai bên tai mình rơi xuống trên mặt đất, vừa quay đầu nhìn lại, một thân cây bùng cháy rừng rực. Mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, trong lòng nàng nghĩ lại mà sợ —— chưởng này nếu đánh trúng mặt, chỉ sợ còn thảm hơn axit sunfuric...... “Nhan Nhược Nhất!” Một tiếng gọi trong trẻo vừa vui vừa giận vang lên. “Trở về!” Thương Tiêu thì lạnh giọng khẽ quát, dường như đang giận dữ. Nhược Nhất kinh ngạc khi bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng hai người xuất hiện, vẻ mặt Thương Tiêu lạnh như băng, chưa hết sát khí. Đứng phía sau hắn chính là một nam tử xa lạ có gương mặt tuấn tú, áo choàng đen mang theo trường kiếm, đúng là bộ trang phục thiếu niên kiếm khách. “Ách......” Nhược Nhất như thế nào cũng nhớ không ra nổi mình khi nào quen với người như vậy, ngoại trừ Tử Ly, nhưng mà Tử Ly là người mà Thương Tiêu biến thành...... Người tìm tới cửa kia, thoạt nhìn dường như quen biết nàng, cách ăn mặc hắc y kiếm khách giống với tình nhân trong mộng nàng từng mơ ước, rốt cuộc là ai?