Vài Lần Hồn Mộng

Chương 46: Phiên ngoại tiên yêu khác biệt …

Edit: Bùm Bùm

Beta: Tiểu Tuyết

Ứng kiếp, chỉ là chuyện trong chớp mắt.

            Ngày ấy gặp Vân Chử, mưa phùn mông lung, ta cầm một cây quạt giấy đi ngang qua một ngõ hẻm đá xanh nhỏ. Trong không khí nồng đậm mùi hoa ẩn ẩn thổi qua, rất mê người.

            Qua đầu ngõ, ta bỗng dưng thấy hắn.

            Hắn một thân đầy máu ngồi dựa vào tường. Kiếm trong tay lóe lên hàn quang, vết máu trên lưỡi kiếm còn chưa bị mưa phùn tẩy đi. Nhưng mặt đá xanh dưới thân hắn đã nhiễm một mảng đỏ.

            Ta là hồ yêu, đạo hạnh không cao, sống nhờ việc hút tinh khí loài người. Nam tử này, mặc dù trọng thương nhưng khí lực dồi dào, chắc là khí huyết của hắn nhất định là mỹ vị phi thường. Ta từ từ đến gần hắn, lại nhìn thấy cổ áo hắn thêu hoa văn của Tầm Thường Cung.

            Là người tu tiên?

            Bước chân ta cứng lại, theo bản năng vòng đường bỏ chạy. Nhưng ta đã có một quãng thời gian không ăn rồi, đói khát dày vò, nam tử này bị thương nặng cơ hồ không thể nhúc nhích, nếu ta nhân cơ hội này hút tinh khí của hắn, no bụng thì không nói rồi, còn có thể tăng lên không ít tu vi nữa.

            Sau khi mọi việc đã qua, mỗi khi ta nghĩ lại quyết định khi đó, quả thật đời đời kiếp kiếp này đó là quyết định đúng nhất và cũng là quyết định sai nhất của ta.

            Ta cúi người, nâng cằm hắn lên, gương mặt kia ướt từng giọt máu, mang theo lạnh lùng, sát khí chưa tan.

            “Bùm” tim ta cứ thế mà nhảy lên một phát.

            “Chết rồi….”

            Ta vuốt ngực, lại nhìn hắn một hồi lâu. Thở dài một tiếng.

            Chết rồi, mắt đối mắt rồi.

            Ta không có hút tinh khí của Vân Chử. Ngược lại dùng không ít dược liệu trân quý cùng tiền tài để chữa thương cho hắn.

            Sau khi tỉnh lại, hắn có một đoạn thời gian tiên lực mất hoàn toàn, thân thể yếu ớt không thôi, mặc dù ta là một yêu quái có đạo hạnh yếu như vậy, hắn cũng không phát hiện yêu khí trên người ta.

            Ta ngày ngày chăm sóc hắn, tất nhiên cũng rất rõ ràng sự ấm áp trong mắt hắn dành cho ta ngày càng tăng. Ta bắt đầu dần dần ảo tưởng, ảo tưởng có một ngày mặc dù hắn đã biết ta là thân hồ yêu, nhưng vẫn như trước thâm tình khó quên với ta, thậm chí cuối cùng nguyện vứt bỏ thân phận tu tiên, cùng ta phiêu bạt chân trời.

            Một ngày nọ, ta đang thay thuốc giúp hắn. Vết thương của Vân Chử là ở ngực và bụng. Mỗi lần thay thuốc đều tránh không được phải đụng chạm một trận. Lần nào ta cũng rất vui. Vân Chử mới đầu cũng thường bị ta làm đến đỏ mặt, vài lần sau cũng bình tĩnh tự nhiên mặc ta dày vò.

            “Thiên Tố.”

            “Hử.”

            “Nàng….” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn vội ngậm miệng, “Bỏ đi, không có gì.”

            Ta vừa phỏng đoán tâm tư của hắn, vừa tiếp tục băng bó vết thương cho hắn, lúc làm xong, đại khái lòng ta đã đoán được những lời hắn muốn nói. Nếu hắn ngại không nói được, vậy để ta nói cũng không ảnh hưởng gì.

            Ta nói: “Vân Chử, chuyện tới nước này ta đành nói thẳng. Chàng, nhìn cũng bị ta nhìn qua, sờ cũng bị ta sờ qua. Chàng lại là một thân trong sạch, dù sao cũng không thể ủy khuất như vậy. Vậy đi, để ta chịu trách nhiệm. Hưm, này.” Ta rút cây trâm trên đầu xuống, nhét vào tay hắn, “Cái này xem như là sính lễ của ta, xem như ta và chàng đã đính hôn.”

            Vân Chử cầm cây trâm ngơ ngác một phen, dở khóc dở cười lại nhìn ta hồi lâu mới nói: “Ta đường đường một nam tử, để nàng phụ cái trách nhiệm gì!” Hắn yên lặng trong chốc lát, như là đưa ra quyết tâm gì đó, “Chờ ta khỏe lại, ta liền hồi cung báo với cung chủ, lúc đó sẽ đường đường chính chính rước nàng vào cửa.”

            Một con hồ yêu gả vào Tầm Thường Cung? Ta cười nói: “Chàng ở trong Tầm Thường Cung? Vậy chàng ở đó làm chức vị gì?”

            “Tứ tướng.”

            Tay ta hơi run lên, băng vải bị siết lại, buộc chặt vết thương hắn, hắn đau đến run lên. Ta cười, che lấp sự kinh hoảng trong mắt: “Không nghĩ tới người ta cứu cư nhiên là người lợi hại như vậy.”

            Nếu nói cùng hắn ở bên nhau là một ảo tưởng tươi đẹp. Như vậy khi ta biết hắn là một trong Tứ tướng của Tầm Thường Cung, ảo tưởng này, bị hủy rồi.

            Bắt đầu từ ngày đó, ta liền lên kế hoạch để làm sao mà rút lui khỏi thế giới của hắn.

            Thế nhưng rễ tình này như mạng nhện kia, càng giãy dụa càng bị quấn chặt.

            Vết thương của Vân Chử đã khép lại kha khá rồi, ta ngẫm nghĩ bây giờ không đi là không được, không quá vài ngày hắn liền có thể cảm nhận được thân phận yêu quái của ta. Đến lúc đó hắn….

            Hắn có lẽ sẽ giết ta.

            Sáng sớm ngày ấy, cũng mưa phùn như ngày ta gặp hắn, mùi bùn đất tán loạn khắp mọi ngóc ngách. Ta lừa hắn nói đi mua thuốc, trong lòng đã định lần đi này sẽ không trở về. Ta ra khỏi thành trấn, đi vào núi sâu, vẫn bắt buộc bản thân không quay đầu lại.

            Tới chạng vạng, cơn mưa phùn không ngừng nghỉ đột nhiên to hơn. Ta tìm một sơn động trú mưa. Bên ngoài dần bị màn đêm bao phủ, cả núi rừng chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi tí tách.

            Hoàn cảnh ngoài trời như vậy hoàn toàn không xa lạ với ta, trước khi hóa thành hình người ta vẫn luôn sống một mình trong rừng sâu, mỗi ngày kiếm ăn, tu luyện. Đây hẳn phải là hoàn cảnh ta quen thuộc cực kỳ chứ, hôm nay lại làm cho ta có cảm giác trống vắng vô cùng.

            Ta dựa vào vách đá mà ngồi xuống, ôm chặt chân, chôn đầu vào trong đầu gối. Ánh mắt nhắm chặt lại phảng giống như thấy được một cây nến ấm áp, một nam tử đang dựa vào ghế đọc sách.

            Tình thâm chính là độc.

            Vân Chử, chàng cái thứ độc này quả thực là mãnh liệt.

            Bỗng nhiên trong tiếng mưa tí tách truyền đến một tiếng vang không đồng dạng. Ta lập tức cảnh giác. Nghiêng tai lắng nghe, loáng thoáng nghe được có người đang gọi, thanh âm từ xa truyền đến gần, ta dần dần đã nghe được rõ ràng: “…Tố…Thiên Tố.”

            “Thiên Tố….”

            Ngực bỗng nảy lên như hụt hẫng. Ta nhẹ chân đi tới cái động khẩu, dùng dây leo để che đi thân hình của mình. Chỉ chốc lát sau ta liền thấy hắn.

            Trong núi rừng, dưới mưa to gió lớn. Nam tử kia vết thương chưa lành, từng bước một lảo đảo đi qua con đường núi ẩm ướt, từng tiếng từng tiếng lo lắng gọi tên ta.

            Cái tên này từ trong miệng hắn thốt ra, liền biến thành một cái chú, so với Khổn Tiên Tác(*) càng lợi hại hơn.

            Một cái trói người lại, một cái khóa hồn người.

            Đường núi uốn lượn đưa hắn đến bên này, ta nương theo dây leo trốn rồi trốn. Hắn dọc theo đường núi lại đi xa.

            “Thiên… Ưm.” Hắn bỗng nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống. Chắc là vết thương nứt ra rồi, vết thương hắn chưa khỏi hẳn, bị dày vò như hôm nay, khẳng định khi trở về sẽ càng nghiêm trọng hơn. Lại mắc mưa, ngày mai vết thương chắc chắn sẽ nhiễm trùng, làm không tốt còn có thể bị sốt cao….

            Hắn không ngừng lại nghỉ ngơi, lại đứng lên tiếp tục đi về phía trước. Cố chấp đến nỗi khiến người ta không muốn nhìn tiếp nữa.

            Nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng xa. Ta tự giễu cười cười, Thiên Tố, chấp nhận đi, kiếp nạn này không phải tình kiếp, mà là mệnh kiếp. Ngươi không qua được.

            Ta xốc dây leo lên, chạy ra ngoài được hai bước, nhẹ giọng gọi: “Vân Chử.” Ta vốn tưởng rằng thanh âm nhỏ như vậy, hắn nhất định là không nghe thấy. Không ngờ thân ảnh phía trước mạnh mẽ cứng lại, xoay người. Bóng đêm cùng màn mưa che khuất vẻ mặt hắn, ta nhìn không rõ. Nhưng ta biết hắn đang bước nhanh lại đây.

            Hắn đến gần, cái gì cũng không nói, run rẩy đưa tay sờ soạng ta một phen, cảm giác được trên người ta không bị thương, ngay cả quần áo cũng khô, không bị mắc mưa. Hắn hít sâu một hơi, tựa hồ đang áp chế cảm xúc, mà cuối cùng vẫn là không có đem cảm xúc áp xuống. Hắn hướng ta hét lên: “Ngươi chạy đến đây làm cái gì!”

            Ở trong mắt ta, Vân Chử là một người phóng túng biết kiềm chế, nghiêm túc hiền hoà hơn người. Ta chưa bao giờ biết hắn cũng sẽ chấn động cảm xúc lớn như vậy, sẽ giận dữ như vậy.

            “Nếu không phải Trương thẩm cách vách thấy nàng đi về hướng núi rừng, nàng muốn ta đi đâu để tìm nàng đây? Nàng có biết! Nàng có biết….”

            Ta giữ chặt bàn tay hắn có da thịt bị cỏ dại cùng cành cây siết mà lặng lẽ rơi lệ. Giọt lệ ấm áp xen lẫn sự băng lạnh của mưa nhỏ vào lòng bàn tay hắn. Vân Chử mềm lòng, nháy mắt hắn chuyển tay kéo tay ta, tay kia thì chế trụ vai ta khiến ta ngã vào lòng hắn.

            Trong gió mưa ta dựa sát vào luồng nhiệt ấm áp của hắn. Hắn thở dài một tiếng rồi nói: “Nàng có biết ta thấp thỏm không yên như thế nào không.”

            Một nam tử như vậy vì sự rời đi của ngươi mà thấp thỏm không yên….

            Trống ngực ta đập liên hồi: Thiên Tố, thử một phen đi. Nói không chừng ở trong tim hắn ngươi thật sự mạnh hơn cả thân phận chức trách, thật sự quan trọng hơn tiên gia trăm họ.

            Ta nghĩ, tiên thì sao, yêu thì sao. Chúng ta chẳng qua chỉ là vừa vặn đánh vỡ một thiên ý. Không phải số mệnh cũng không phải là kiếp số, chỉ là ta thích hắn, mà trùng hợp thay hắn cũng thích ta thôi.

            Chúng ta trở về nhà, sau khi sắp xếp gọn gàng xong, ta giúp hắn đổi đi thuốc đã thấm ướt từ sớm. Lại băng bó những vết thương nhỏ vụn trên tay hắn. Suốt quá trình hắn chỉ yên lặng nhìn ta. Đợi đến khi ta làm xong hết tất cả thì hắn mới hỏi: “Vì sao hôm nay phải vào trong rừng?”

            Mặt ta không đổi sắc mà đáp: “Đi tìm thuốc.”

            “Vì ta?” Vân Chử ngây người một chốc, đôi mắt dần dần trở nên nhu hòa.

            “Ừm. Thương thế của chàng vẫn chưa hồi phục, ta nghe người ta nói trên núi có loại linh dược, trị ngoại thương rất tốt, nên muốn đi tìm thử, đến chạng vạng vừa định trở về, mưa đã to hơn. Ta đành tìm cái sơn động trú mưa.”

            Vân Chử không nói nữa, chỉ cúi đầu rũ mắt xuống, sau đó dùng lòng bàn tay bao vây lấy những ngón tay lạnh băng của ta.

            Trong ánh nến mờ nhạt, ta thấy khóe môi hắn từ từ nở ra một nụ cười ấm áp.

            Những ngày kế tiếp, ta càng tìm cách làm hắn cảm động, làm hắn vui vẻ. Chỉ có như vậy, Vân Chử mới có thể càng sinh ra cảm giác không nỡ với ta, nói không chừng cuối cùng sẽ có một ngày hắn nguyện ý cùng ta phiêu bạt chân trời.

            “Thiên Tố.”

            “Hử?”

            Ta đặt các món ăn lên bàn. Vân Chử nhíu chặt mày nhìn ta: “Gần đây trong nhà có người ngoài nào đến không?”

            “Không có a.”

            Mày hắn nhíu lại càng sâu.

            Ta đưa tay vuốt giãn ra những nếp nhăn giữa mi tâm hắn: “Làm sao vậy?”

            “Trong nhà, có hương vị không sạch sẽ.”

            Tay ta dừng lại ở mi tâm hắn: “Cái… cái hương vị gì?”

            “Như là hồ yêu.”

            Ta thu hồi tay, cười nói: “Tại phòng bếp còn hai món, ta đi mang lại đây.”

            Ta chậm rãi đi đến phòng bếp, nhìn ảnh mình trong vại nước. Sắc mặt trắng như tuyết gần như là trong suốt. Ta vươn tay, nhìn các đầu ngón tay run rẩy. Ta phải đánh cược một phen, nhưng không phải bây giờ, bây giờ vẫn chưa thể để Vân Chử biết.

            Sau khi gặp Vân Chử ta không còn hút tinh khí của loài người nữa, mỗi ngày mặc dù đều có cái ăn, nhưng trong bụng vẫn đói, vốn là cấp bậc không cao thâm gì nay lại bị giáng đi một cấp, cho nên Vân Chử mới nhanh như vậy đã nhận ra.

            Ta phải một biện pháp thôi….

            Hồ yêu, tính mị (ma). Ăn tinh khí người.

            Đêm đó ta thừa dịp Vân Chử ngủ say, trộm ra khỏi cửa. Sáng sớm ngày thứ hai ta trở về, Vân Chử đang ngồi trong nhà đọc sách. Ta mang theo một con cá tươi sống quơ quơ trước mặt hắn: “Vân Chử, hôm nay ăn cá.”

            Hắn siết chặt đến nỗi quyển sách nhăn lai6: “Nàng… đi đâu?”

            Ta cười nói: “Đi mua cá a, con cá này chàng muốn ăn như thế nào?”

            Hắn buông sách xuống, lạnh lùng nói: “Nàng có biết đêm qua Đắc Nguyệt lâu chết hai khách nhân?”

            Độ cong trên khóe môi ta vẫn như trước: “Ta cũng không phải bộ khoái [1], làm sao quan tâm đến chuyện này chứ. Cá này chàng muốn ăn thế nào?”

            “Thi thể khô héo, hai mắt lòi ra, người khác không biết hai người này chết thế nào, nhưng ta biết.” Hắn nhìn thẳng ta, “Bị hồ yêu hút cạn tinh khí, khô héo mà chết.”

            Nụ cười cuối cùng không dùng được nữa, ta chất phác nói: “Cá muốn ăn thế nào?”

            “Thiên Tố, ta sớm biết được.”

            Ta khắc chế không được thanh âm khàn khàn của mình: “Khi nào?”

            “Không lâu sau lần tìm nàng trong núi….”

            Ta cười trào phúng: “Vậy vì sao mà chàng không vạch trần ta. Mặc ta như đào kép vậy biểu diễn trước mặt chàng?”

            Vân Chử không nói gì, trầm mặc sau một lúc lâu, hắn thở dài: “Nàng không nên giết người.”

            “Hai người ta giết đều là ác bá trên trấn, chuyện ác thường ngày nhiều vô số kể, chết chưa hết tội.”

            “Nàng không nên giết người.” Hắn lại cảm thán lần nữa, cẩn thận mà nghe thật ra không phải vì chết đi hai người mà tiếc hận, “Yêu quái trong thành trấn của loài người mà giết người, Tầm Thường Cung  chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Lúc đó ta….”

            Mắt ta phút chốc sáng lên: “Vân Chử, chàng thích ta, chàng sợ đến lúc đó bảo vệ không được ta?”

            Vân Chử yên lặng: “Nàng xem như là ân nhân cứu mạng của ta. Báo đáp nàng là chuyện ta nên làm.”

            “Không đúng! Chàng là một người tích cực như vậy, mặc dù ta cứu mạng chàng một lần nữa, ta là yêu quái, bây giờ lại giết nhân dưới mắt chàng, chàng nên trừ khử ta mới đúng. Thế nhưng chàng vẫn như trước mà muốn bảo vệ ta, Vân Chử, chàng thích ta. Thích hơn so với trong tưởng tượng của chàng!”

            Tầm mắt hắn và ta giao nhau. Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên nói: “Tiên – Yêu khác nhau.”

            “Đây đều là nói nhảm. Chàng có tư tưởng ta cũng có, chàng có tình cảm ta cũng có, chàng thích ta, ta thích chàng giữa chúng có gì khác biệt!”

            “Khác biệt đó là, ngươi là tiểu yêu, mà hắn là tiên, Tứ tướng của Tầm Thường Cung.” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền vào đến một giọng nam ôn hòa, nam tử hạt y bước chân vào phòng, hắn cười cười với Vân Chử, “Vân Chử huynh thật khiến ta tìm vất vả a! Mấy ngày huynh không ở đây, cũng gây thêm không ít chuyện giữa ta với Khuynh Nguyệt.”

            Ta ngơ ngác nhìn nam tử bỗng nhiên xâm nhập này, ta một chút cũng không cảm nhận được hắn tới gần. Tu vi của hắn nhất định là cao hơn ta không biết bao nhiêu.

            “Thái Phùng.” Vân Chử hướng hắn gật đầu ra hiệu.

            Ta mới biết được, thì ra người này cũng là một trong Tứ tướng của Tầm Thường Cung.

            “Tiểu hồ yêu, đây không phải người ngươi trèo cao với tới được, nhân lúc còn sớm thì chết tâm đi.” Thái Phùng vung ống tay áo lên, ta chỉ thấy hoa mắt, đầu óc trong nháy mắt trở nên hỗn loạn. Chỉ chốc lát sau liền hôn mê bất tỉnh.

            Lúc tỉnh lại, bóng dáng bọn họ đã không còn.

            Mà thứ nắm trong tay ta, chính là bạch ngọc trâm ngày ấy ta tặng hắn xem như sính lễ.

            Vân Chử, đây được xem là từ hôn sao….

            Ngươi muốn để ta từ bỏ, thế nhưng bây giờ từ bỏ hay không từ bỏ không còn do ta định đoạt nữa.

            Từ đó về sau, ta đi mỗi một nơi Vân Chử đi qua, ta truy đuổi bước chân hắn suốt cả đời. Ta cũng thường xuyên hỏi bản thân, nếu biết hôm nay chua xót như vậy, lúc trước ta còn có thể ma xui quỷ khiến mà đi về phía nam tử trọng thương trong cơn mưa phùn hay không. Quấn hắn lâu như vậy, cũng oán qua hắn, cũng lừa qua hắn, càng dùng không ít âm ưu quỷ kế với hắn. Ta vẫn không có biện pháp trả lời câu hỏi đơn giản như vậy.

            Thẳng đến một khắc kia khi sinh mệnh thật sự kết thúc, ta lại lần nữa đặt bạch ngọc trâm vào tay hắn.

            Đầu ngón tay ta lướt qua mi tâm, chóp mũi, bờ môi của hắn. Ta nghĩ nếu bây giờ thời gian có thể trở lại, trở lại một khắc chúng ta mới gặp nhau, nhìn thấy hắn, ta vẫn sẽ thốt ra một câu cảm khái không che dấu kịp:

            “Chết rồi….”

            Chết rồi, gặp rồi.

            Nhưng hắn cũng không thể thuộc về ta.

            Nhưng mặc dù như vậy, mặc dù như vậy, ta vẫn cảm tạ trời xanh đã để ta gặp Vân Chử. Để Vân Chử gặp ta.

            Mặc kệ kết cục như thế nào, đây xem như là một cuộc tương ngộ khắc cốt..

[1] Bộ khoái: lính chuyên bắt tội phạm trong nha môn.

(*) Khổn Tiên Tác: dây trói tiên, đây là 1 loại dây dùng để trói tiên hoặc yêu quái có phép thuật khiến cho người bị trói không trốn được