Vài Lần Hồn Mộng

Chương 60

Nhược Nhất cản lại đường đi của Thương Tiêu.

            Thương Tiêu chưa động, điềm đạm nói: “Thiên ý.” Hắn nhắm mắt. Thần ấn trên trán hơi sáng lên. Nhược Nhất chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng vô hình cuốn lấy tứ chi của nàng. Nàng muốn tránh ra, nhưng năng lực bé nhỏ hiện giờ nàng sở hữu làm sao là đối thủ của Thương Tiêu.

            Trong nháy mắt Nhược Nhất chỉ thấy một tầng ánh sáng như cái lồng thủy tinh bao lấy nàng. Thương Tiêu nói: “Muốn đi ra phải đánh nát kết giới, lúc đó song sinh ấn tự nhiên sẽ được giải.”

            “Thương Tiêu.” Nhược Nhất theo dõi hắn, “Chàng đang ép ta.”

            Hắn không nói lời nào, ngầm thừa nhận.

            Nhược Nhất nhắm mắt lại, nàng hít sâu một hơi, tập trung linh lực vào lòng bàn tay, không chút do dự hung hăng đánh phía trên kết giới, kết giới lấp lánh ngân quang lên tiếng vỡ vụn. Nhược Nhất chỉ cảm thấy sau tai hơi hơi nóng lên. Ấn ký màu đen kia liền cùng điểm điểm ánh sáng phiêu tán trong không trung mà biến mất.

            Thương Tiêu rũ mắt, mặt không chút biểu cảm, chỉ là ánh mắt dưới hàng lông mi dài trắng hơi hơi chuyển động, khoảnh khắc liền mất tăm.

            Song sinh ấn, ước định đồng sinh cộng tử giữa bọn họ.

            “Thương Tiêu, giải ấn, trừ ma, thủ vệ thiên hạ, chỉ cần chàng nói chàng muốn làm, thì ta làm cùng với chàng.” Nhược Nhất nói: “Chàng là ma ta cùng chàng ở bên nhau, chàng là thần ta cũng muốn cùng chàng ở bên nhau, không có song sinh ấn, không có canh suông mì sợi. Chỉ cần có Nhan Nhược Nhất cùng Thương Tiêu, là được rồi.”

            Mí mắt Thương Tiêu khẽ run, cuối cùng nhẹ nhàng nhắm lại.

            Gió biển khẽ thổi, thổi qua những sợi tóc mai của hai người, phút chốc, một trận gió loạn tựa san bằng mặt đất nổi lên, quấy nhiễu tầm mắt của Nhược Nhất. Đợi sau khi Nhược Nhất phục hồi phục hồi tinh thần, bóng dáng Thương Tiêu đã biến mất.

            Nhược Nhất há mồm muốn gọi, cuối cùng lại yên lặng đứng ở giữa không trung. Mặc cho những cánh hoa dưới chân bị gió nhẹ cuốn lên, bay ngập trời, phủ khắp đất mà rải đầy thế giới.

            Không biết qua bao lâu, Huân Trì cuối cùng tìm được Nhược Nhất. Lúc đó, Nhược Nhất đã trông gác thành si (thờ thẫn) trên không trung.

            Huân Trì không khỏi thở dài: “Nhược Nhất…”

            “Huân Trì.” Nhược Nhất cúi đầu, đánh gãy lời của Huân Trì, “Tại thời điểm này, ta thế nhưng lại chợt nghĩ tới thật lâu trước kia, ngươi từng nói với ta “thiên ý như thế”, mà trước khi ta trở lại Cửu Châu, lại có một lão đầu vô danh nói với ta “có được cũng thản nhiên, mất đi cũng hững hờ” [1], bây giờ Thương Tiêu cũng lại nói chữ thiên ý với ta… Thiên ý a, thiên ý.”

            Huân Trì thở dài: “Thiên địa vốn là vật vô tình.”

            “Thiên ý vô tình, Huân Trì, ngươi có thể nói cho ta biết, người có tình làm sao thuận theo thiên ý vô tình.” Nhược Nhất nói, “Thương Tiêu từng nói với ta, nếu ta oán hận trời cao, như vậy, hắn sẽ san bằng Không Tang, xốc trời cao, nghịch lại thiên đạo. Nhất định làm cho thiên địa bất nhân nói ra câu “thiên ý cho phép”. Mà hiện giờ, hắn cũng nói với ta hai chữ này … Hồi tưởng những lời làm ta cảm động khi đó, quả nhiên là từ nào cũng châm chọc, câu nào cũng buồn cười.”

            Huân Trì trầm mặc.

            Nhược Nhất nói tiếp: “Nếu các ngươi ai cũng tin vào thiên ý như vậy, không ngại để ta làm trái một chút, nhìn xem thiên ý cho phép có thật sự có thể hoàn thành vận mệnh của một người hay không.”

            “Nhược Nhất muốn thế nào?”

            Nhược Nhất ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Huân Trì: “Về U Đô, tìm Thương Tiêu, khiến vị thần quả dục cũng phải động tình một phen.”

            Huân Trì bật cười, lắc lắc đầu.

            “Huân Trì cảm thấy ta làm như vậy không đúng?”

            “Chuyện nàng hạ quyết tâm làm, ta lại làm sao có thể ngăn cản được. Ta lắc đầu chính là bởi vì… kiếp số của Thương Tiêu e là còn chưa độ xong thôi.”

            Huân Trì đã nói đến thế, Nhược Nhất cũng không có tâm tình tiếp tục truy cứu.

            Huân Trì cập thuyền vào bến trên tiểu đảo cũng mất thời gian một ngày. Một ngày này Nhược Nhất ở một mình trên tiểu đảo, nàng dành nửa ngày thời gian để tìm ngọc bội canh suông mì sợi mà Thương Tiêu ném xuống, lại dành nửa thời gian để cân nhắc xem sau khi trở lại Cửu Châu, đủ loại tình huống nàng cùng Thương Tiêu tương ngộ, sau đó phải giải quyết như thế nào.

            Nghĩ đến cuối cùng, nàng ở trên chiếc giường mà Thương Tiêu ngủ qua khắc vài chữ dưới đây:

            Quấn chặt quấn mãi, không chết không thôi.

            Nếu bây giờ Thương Tiêu đã không còn chủ động, như vậy nàng đành chủ động một chút vậy. Nhược Nhất biết, Thương Tiêu đối với nàng, cho tới bây giờ cũng không nỡ ác tâm.

            Tầm Thường Cung.

            Hôm nay khí trời của Tầm Thường Cung tươi đẹp đầy nắng. Nhưng mà các đệ tử thủ hộ cửa cung, biểu tình cũng rất là khó coi.

            “Vụ Quy đại nhân, cung chủ còn ở trong cung, cách ăn mặc… ăn mặc không thể tùy tiện như thế.”

            “Tùy tiện?” Vụ Quy nhíu mày, không cảm thấy kì lạ gì đối với việc mình để tay trần, “Tầm Thường Cung này tỏa sáng càng tỏa càng lợi hại. Khiến ta cảm thấy quá nóng, ăn mặc như vậy ta thấy thoải mái.”

            “Thế nhưng… Thế nhưng cung chủ đang ở đây, như vậy thật là không hợp lý lẽ, không hợp lý lẽ a!”

            “Hắn cũng mù rồi có thấy cái quỷ gì đâu. Đừng chặn đường ta để ta đi vào.”

            “Vụ Quy đại nhân! Đại nhân… Đại nhân không thể…”

            “Ồn ào cái gì!” Một giọng nữ lạnh lùng nghiêm nghị chen vào. Vụ Quy cùng đệ tử thủ vệ ngẩng đầu nhìn, thấy Khuynh Nguyệt chậm rãi đến. Đệ tử thủ vệ vội vàng quỳ xuống hành lễ. Vụ Quy nhíu mày nói: “Ô, đã lâu không gặp, béo thêm một vòng rồi!”

            Gân xanh trên trán Khuynh Nguyệt âm thầm giật hai cái, vừa mới nhịn xuống cỗ nộ khí, nhưng thấy cách ăn mặc của hắn, lửa nóng lại bùng cháy lên, mắng chửi: “Không biết quy củ! Trong cung cũng không phải nơi hoang dã, sao có thể tùy ngươi muốn ăn mặc sao liền ăn mặc thế đó! Mặc thêm tay áo vào cho ta.”

            Vụ Quy xốc xốc cả mái tóc rối tung: “Buồn cười, ăn mặc là dựa vào sở thích cá nhân. Tựa như ta không thể bóc tay áo ngươi xuống, ngươi cũng không thể yêu cầu ta mặc tay áo lên…”

            Một cái tát của Khuynh Nguyệt rơi sau gáy hắn: “Lắm mồm này. Ít nhảm lại đi, trở về thay y phục.”

            Vụ Quy sờ sờ cái gáy bị vỗ, cười nói: “Tỷ, ngươi còn hung dữ như vậy nữa, làm sao mà gả đi được.”

            Khuynh Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Đệ tức (em dâu) cho ta mà ngươi tìm hết mười mấy năm đâu, có tin tức chưa?”

            Lời vừa nói ra, Vụ Quy lặng im trong chốc lát, cười tự giễu nói: “Ngươi còn không biết sao, đệ tức của ngươi từ hai trăm năm trước đã bị giết chết. Vĩnh viễn đã chết.” Hắn khoát tay áo, quen thuộc nhảy về phòng của mình.

            Lưu lại mình Khuynh Nguyệt ở chỗ cũ thở dài bất lực.

            Lúc Khuynh Nguyệt tìm được Quý Tử Hiên, vốn là một Tầm Thường Cung cung chủ cao cao tại thượng lúc này đang kéo lê một bộ bạch y không nhiễm bụi bậm trần thế, cầm một cây gậy nhỏ, ngồi xổm trên mặt đất cùng một “đồ vật” nho nhỏ chơi một trò chơi gì đó.

            Đồ vật nọ tựa hồ chơi đến phát hỏa: “Hiên Hiên gạt người! Chú nói chú nhìn không thấy!”

            Quý Tử Hiên mỉm cười: “Ta quả thật nhìn không thấy.”

            “Gạt người! Chú rõ ràng lần nào cũng thắng.”

            “Bởi vì cháu còn nhỏ.”

            “Cháu muốn thắng… Cứ mãi thua, kiến đều chết sạch cả rồi.”

            “Nếu vậy, lần sau ta thua là được rồi.”

            Tiểu đồ vật vừa nghe, trở nên vui vẻ: “Vậy, vậy như vậy đi, Hiên Hiên chú phải đi như vậy trước, sau đó đi như vậy, sau đó cháu có thể đánh tan chú rồi…”

            Đường đường Tầm Thường Cung chủ bị sai khiến như vậy khiến Khuynh Nguyệt có chút không nhìn nỗi, nàng nói: “Cung chủ, Vụ Quy đã về.”

            Quý Tử Hiên ừ nhạt một tiếng, lại nói: “Kêu hắn sơ tẩy (rửa mặt, chải chuốt) xong rồi đến gặp ta.”

            “Thuộc hạ đã dặn qua hắn.”

            Quý Tử Hiên gật gật đầu, đưa tay vỗ vỗ đầu của Tầm Tầm, nói: “Tự chơi trước đi.”

            Quý Tử Hiên mới đi lên đại điện không bao lâu, chợt nghe thấy tiếng giầy lẹp bẹp của một người tiến vào, người nọ tản mạn nói: “Ừm, cung chủ. Đã lâu không gặp.”

            “Vụ Quy vẫn tùy tính như cũ.” Quý Tử Hiên cười nói, “Rốt cuộc cũng nỡ quay về.”

            “Cũng không phải nỡ hay không nỡ, chỉ là chỗ ở của bản thân bị ma vật đóng chiếm. Không có cách nào khác, tất nhiên phải trở về nơi này của cung chủ tránh.”

            Trong lời nói của Vụ Quy đều mang ý châm chọc, đâm vào khiến nụ cười của Quý Tử Hiên trượt đi: “Ma vật?”

            “Tất nhiên là ma vật.” Vụ Quy câu khóe môi lên nói, “Ta thật không ngờ, Thương Tiêu bị huyền băng phong ấn lại vẫn có một ngày thức tỉnh, cũng không ngờ nữ nhân của Thương Tiêu cũng sẽ đuổi theo hắn đến hải đảo hoang vắng. Quả thật là một đôi uyên ương khổ mệnh a… Cung chủ nói đi?”

            Quý Tử Hiên trầm mặc.

            Đôi mắt Vụ Quy trở nên hung ác: “Biểu tình này của cung chủ, là đang cảm kích Thương Tiêu bị vĩnh viễn nhốt trên cô đảo, hay là đang than thở, dù sao Thương Tiêu tốt xấu gì cũng là … của Người” Lời chưa hết, ý đã tới. Quét mắt sang Quý Tử Hiên vẫn trầm mặc, Vụ Quy cười nói, “Nhưng mà những chuyện này cũng không sao cả rồi. mặc kệ là Thương Tiêu hay là nữ nhân của hắn, đều đã bị một đao của ta kết liễu ở trên cô đảo rồi, cung chủ, lần này ta lập công lớn như thế, có thưởng không?”

            “Có thưởng.”

            Lời này cũng không xuất ra từ miệng Quý Tử Hiên. Theo giọng nữ lạnh lùng mà đến còn có một cỗ sát khí sắc bén. Vụ Quy vội vàng lắc mình né tránh, linh lực kia đánh vào gạch nền, nện nát vụn gạch trên mặt đất, gạch bay tung tóe.

            Vụ Quy híp mắt, sau khi xác định rõ bụi bậm đã rơi hết, thấy rõ bóng dáng của nữ tử cao gầy kia. Ở Tầm Thường Cung nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp qua loại người này, Vụ Quy không khỏi nhếch mày cẩn thận đánh giá nàng một phen. Nữ tử này bộ dạng xinh đẹp, gương mặt có một cỗ ngạo khí, nhưng sắc mặt lại tái nhợt vẻ yếu ớt.

            Nàng lạnh lùng cười nói: “Thưởng ngươi đi chết được không?”

            Người này đúng là Mạc Mặc.

            Vụ Quy vẫn còn ngây người, Khuynh Nguyệt tự ngoài điện bước nhanh vào, vừa thấy tình hình trong điện, lập tức chỉ vào Mạc Mặc quát: “To gan! Dám ở trước mặt cung chủ sử dụng vũ lực…” Nàng còn chưa nói xong, Mạc Mặc lại nện một cỗ linh lực đến bên người Quý Tử Hiên.

            Giữa lúc bụi bay tứ tung, Mạc Mặc chỉ vào Quý Tử Hiên nói: “Nhan Nhược Nhất là nữ nhân của ta, Thương Tiêu là nam nhân của nữ nhân của ta, ngươi cả gan động tay chân với người của ta, cho dù là liều mạng, ta cũng nhất định phải phá Tầm Thường Cung của ngươi mãi không an tĩnh.”

            Khuynh Nguyệt tức giận đến sắc mặt biến đen, Vụ Quy nghe mà mờ mịt, chỉ có Quý Tử Hiên, ở trong đại điện hỗn loạn vui vẻ nở nụ cười.

            “Như thế, ta đã động bọn họ, vậy nên làm thế nào đây?” Hắn cười ôn hòa, “Vậy nàng ở lại Tầm Thường Cung, phá Tầm Thường Cung của ta mãi không an tĩnh đi.”

            Mạc Mặc im lặng đứng trong chốc lát, nhìn thẳng Quý Tử Hiên, đột nhiên nói: “Dựa vào những hành vi tựa lấy lòng tựa quấn quít của ngươi, Quý cung chủ, ta có thể cho rằng, ngươi là đã yêu ta rồi sao?”

            “To gan!” Khuynh Nguyệt quát lên. Vụ Quy chớp mắt, cảm thấy tình cảnh trước mắt này thần kỳ đến mức làm người ta khó có thể tiếp nhận.

            Quý Tử Hiên hãy còn mím môi nở nụ cười một lát, lại sờ sờ cằm nói: “Ta nhớ rõ ràng, ta đã từng cắt đứt qua rễ tình của mình.”

            Mạc Mặc nhếch mày.

            “Nhưng là, lại tựa hồ không cắt đứt triệt để.”

            Khuynh Nguyệt nghe xong lời này, vẻ mặt tức giận nhất thời chuyển thành kinh ngạc khó tin, Vụ Quy một bộ dáng thả cằm lòi mắt, kinh dị nhìn Quý Tử Hiên.

            Quý Tử Hiên không thấy biểu tình của mọi người, vẫn cười đến nho nhã: “Mạc cô nương, sao bây giờ nàng mới phát hiện? Phản ứng quả thực là chậm chạp một chút.”

_____________

[1] Vốn có 1 câu dài gồm 4 thành ngữ “Đắc chi thản nhiên, thất chi đạm nhiên, tranh kỳ tất nhiên, thuận kỳ tự nhiên”.

            Đắc chi thản nhiên, thất chi đạm nhiên (là 2 câu của lão đầu): thứ có được thì thản nhiên mà chấp nhận, mà có được ắt có mất, không nên vì mất đi gì đó quá để ý.

            Tranh kỳ tất nhiên, thuận kỳ tự nhiên: Đừng cãi chày cãi chối, có lý thì bảo vệ, vô lý thì thừa nhận, làm người phải quang minh lỗi lạc, tận lực bản thân làm tốt mọi chuyện, kết quả như thế nào cũng nên dùng một tâm tình lạc quan để đối mặt