Vẫn chờ anh đến nói lời yêu

Chương 4 : Chúng ta của năm ấy. Bầu trời năm ấy có tôi và có cậu

Mai bị mắng đến hoảng sợ, cuối cùng đem bát canh trứng lại bên miệng, húp vội vàng trước ánh mắt cảnh cáo của Hạ. Hương giới thiệu tên mình xong, cũng yên lặng ăn cơm. Hạ cũng không muốn nói chuyện nên bầu không khí trở nên sượng sùng.

Hết giờ ăn, Hạ kéo ghế, đứng dậy, tao nhã bước đi. Hương chậc chậc hai tiếng, húc vai Mai, hỏi khẽ

- Em nói xem, có phải người đẹp nào cũng khó gần như thế không hả ?

Mai lắc đầu

- Em cũng không biết nữa. Mình đi thôi chị.

Mai dọn hết những vết bẩn trên bàn, dọn luôn cả chén bát của Hạ để lại, thực ra cô không cần làm chuyện này, bởi vì sẽ có người dọn dẹp nhà ăn. Nhưng Mai vẫn theo thói quen, cô đem chồng bát lại về phía nhà bếp, chị Thu đang chơi điện thoại cũng chẳng mảy may cảm ơn một câu, lớn tiếng sai bảo thêm

- Đem chồng bát kia lại đây luôn đi !

Hương thấy Mai định đi về hướng Thu chỉ thì giữ lại. Chị nghiến răng nhìn Thu

- Tao cảnh cáo mày lần cuối, đừng có lợi dụng con bé nữa. Lo mà làm tốt việc của mình đi !

Thu tỏ vẻ chẳng quan tâm

- Là tại nó muốn chứ, đâu phải lỗi của tao.

- Mày không như vậy thì con bé làm chắc ?

Thu cáu lên, nhăn mày hỏi lại :

- Một con vịt ngu ngốc tự động chạy lại dâng vào miệng sói thì sói sai hay là con vịt sai hả ? Rõ ràng thế còn gì !

Bụng Hương có chút khó chịu, chắc tại thức ăn hôm nay không hợp bụng rồi. Chị không có sức để đôi co với cô nữa

- Tao mặc kệ, mày còn làm thế nữa thì tao không thèm coi mày là chị em nữa.

Nói xong Hương giật mình kinh hãi, lúng túng kéo Mai rời đi, nhưng bước chân lại giống như chạy trốn điều gì đó.

Còn Thu lặng người đi. Chị như không tin vào tai mình nữa.

Hình như chị lại chìm đắm vào kí ức rồi.

Hồi ấy nhà chị và Hương cùng một con ngõ, nhà sát nhà, từ bé đã như hình với bóng. Người già xung quanh đều tưởng rằng hai người là chị em sinh đôi nữa cơ. Mỗi buổi chiều, bà nội đem ghế gỗ ra ngoài hóng gió. Lúc đó chị sẽ kiễng chân lên nhổ tóc bạc cho bà, còn Hương sẽ ngồi đếm từng sợi tóc một. Rồi hai đứa vòi bà trả tiền công, đem số tóc ấy ra đổi thành tiền lẻ, vui vẻ chạy đi ăn hàng. Hai đứa mua hai cái kem, ăn hết rồi vẫn thèm thuồng liếm mép.

Vài năm sau đó, nội mất, cầm số tiền cuối cùng bà đưa. Hai đứa trẻ cùng òa lên khóc, một hai cố chấp

- Bà ơi, bà mau dậy đi. Nếu không chúng con không đổi tóc cho bà nữa đâu.

Nhưng bà mãi mãi không tỉnh lại nữa. Bố nói với Thu rằng bà đi rồi, đến một nơi rất xa. Thu không biết nơi ấy xa thế nào, cô chỉ muốn gặp bà thôi, cô muốn đổi tóc lấy tiền lẻ nữa, vậy là cô nằng nặc đòi bố đưa đến nơi đó cho bằng được. Bố tức giận, nhưng trên mặt bố toàn là nước với nước. Bố ôm Thu khóc như đứa trẻ

- Bố cũng muốn đến đó gặp bà con.

Đêm đó, Hương trốn mẹ đến gặp Thu đang bó người ngồi trong góc phòng, nhìn thấy cô khóc như mưa như gió, Hương nắm tay cô và an ủi :

-Thu ơi, đừng khóc nữa. Mẹ mình bảo là bà của chúng ta sẽ lên thiên đường. Nghe nói thiên đường đẹp ơi là đẹp. Mẹ còn nói bà sẽ không quên chúng ta đâu

Nhiều năm sau đó, chưa từng ai nói với cô câu : “Thu ơi, đừng khóc nữa”.

Chuyên xưa năm ấy, vẫn đẹp như vậy.

Tựa như cả đời này bọn cô sẽ là chị em tốt của nhau, nhưng đến cấp ba, một số chuyện xảy ra, tình bạn của bọn cô cũng tan vỡ. Hai tháng sau, bố Thu chuyển công tác, nhà Thu chuyển đến nơi khác trong một buổi chiều thu ảm đạm.

Năm ấy không có lời từ biệt nào. Năm ấy không ai kịp nói câu : “Hẹn gặp lại”.

Bây giờ gặp lại, có cùng một chỗ làm, giống như bánh xe định mệnh vô tình kéo hai người lại, lại chẳng có cách nào trở lại như cũ được.

Mối quan hệ của họ giờ chỉ dừng lại ở mức xã giao, thỉnh thoảng đụng mặt thì gật đầu một cái, hiếm hoi lắm mới mở miệng nói với nhau vài câu.

“Chị em” – hai tiếng này đã bao lâu Thu chưa được nghe, hoặc là cô không dám nghe đến. Khi thoảng giữa đường, nghe ai đó gọi tên mình, kể cả người quen, kể cả người ta gọi cô hay người khác, Thu đều không dám quay đầu lại, cứ thế cắm đầu mà đi như bị ma đuổi. Cô cũng không biết mình sợ quay đầu nhìn thấy ai nữa

Hình như là mười, không, phải là mười bốn năm rồi. Mười bốn năm qua chưa không có ai giống như Hương nói với cô câu : “Chúng ta là chị em” nữa. Thời gian trôi qua thật nhanh. Cô dường như có thể mường tượng ra khuôn mặt trẻ con của Hương, tựa như ngày ấy, cô nắm tay Hương rồi hai người sánh vai nhau về nhà.

Thu nghĩ mình sắp già rồi, già rồi mới càng ngày càng nhớ về chuyện xưa. Quá khứ đã qua, nhớ lại cũng để làm gì chứ ! Gặp lại Hương là điều ngoài ý muốn. Điều bất ngờ hơn là Hương vẫn coi cô là chị em. Thật nực cười, cũng thật thảm hại biết bao !

Thu đứng nhìn bóng dáng mờ dần của Hương, cả người run rẩy. Có một giọng nói kéo chị về thực tại

- Bếp trưởng của chúng ta sao lại khóc thành thế này. Đứa nào to gan dám bắt nạt chị ?

Khóc ? Ai khóc ? Chị khóc sao ? Tại sao chị lại khóc chứ ! Điên rồi !

Thu đưa tay lên mặt, chị cảm nhận được giọt nước lành lạnh đang trực trào ra. Đúng là chị khóc thật rồi. Chị cứ đứng như trời trồng, không gây ra bất kì tiếng động nào, chỉ là nước mắt cứ chảy mãi không thôi. Nếu đã rơi thì cứ cho nó rơi đi, rơi hết rồi thì chẳng còn sầu muộn nữa.

Cô bé kia thấy thế thì hoảng hốt lắm

- Chị Thu, sao chị khóc vậy ? Chị mau nói đi, ai làm chị khóc, em tìm người đó tính sổ.

Thu hơi bất ngờ, rồi lại cảm thấy buồn cười, hơi nháy nháy mắt còn đọng nước nhìn cô bé

- Chị nói ra thì em định làm gì người ta hả ?

Cô bé hừng hực khí thế nói, đưa khăn giấy cho chị

- Tất nhiên là đánh cho hắn một trận nên thân rồi. Dám làm phụ nữ rơi nước mắt thì thật không đáng mặt đàn ông. Em đại diện cho hàng ngàn phụ nữ lên án hành vi đáng khinh bỉ của hắn

Thu có chút đau đầu, cô bé này, có lẽ là xem nhiều phim truyền hình quá rồi. Chắc tưởng mình là nữ anh hùng chuyên trừ gian diệt ác đây. Chị gõ nhẹ trán cô, nhắc nhở

- Em nghĩ chị dễ bị bắt nạt chắc. Đừng bận tâm nữa, lo mà nép dọn rồi chuẩn bị thực phẩm cho ca chiều đi. Khi nào chị Thủy đem danh sách món ăn lại thì nói với chị một tiếng trước, giờ chị đi ngủ đây. Không có việc gì thì đừng làm phiền.

Cô bé thấy Thu không có ý định nói chuyện nữa, cũng không tò mò. Đứng nghiêm chỉnh, làm động tác chào nghiêm chuẩn như trong quân đội

- Vâng, Bếp trưởng !

Thu bất giác nhếch môi cười. Quả nhiên là người trẻ tuổi, thật tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết. Rồi chị nhìn lại chính mình, cười có chút chua xót, có chút cô đơn, tự giễu.

Tháng sau là bước sang ba mươi rồi.

Cũng không còn trẻ trung nữa, mẹ đã thúc giục việc lấy chồng suốt mấy năm nay rồi. Vậy mà chị vẫn cứ thế im lặng mãi.

Chị cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì nữa, chỉ là liệu chị có thể đợi chờ thêm được nữa hay không đây ?