Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 16: Đứng giữa kiếm lợi

"Ngươi bị trúng loại độc tên là U Minh sát. Mà theo tình trạng của ngươ bây giờ mà phân tích thì hẳn là có người trực tiếp đem độc U Minh sát rót vào máu của ngươi, di chuyển theo huyết dịch, tuần hoàn khắp cơ thể của ngươi, ngũ tạng đều có độc, ở tình huống bình thường thì đương nhiên là khó giải độc rồi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Trương Viên Cao nghe vậy giống như là bị giẫm trúng đuôi, nhào tới kéo quần áo của Tịch Thiên Dạ, run giọng nói: "U Minh sát! Tại sao ngươi biết nó gọi U Minh sát, ngươi thật có thể cứu ta à, có thể cứu được sao?"

Trương Viên Cao vô cùng xúc động, hắn tìm nhiều vị Thiên Sư danh chấn tứ phương như vậy, thậm chí là cả Luyện Đan Sư Tôn Giả cũng không có nhận ra loại độc này.

Hắn vẫn nhớ như in người đã tiêm loại độc này vào người hắn, lạnh lùng nói: "Loại độc này tên là U Minh sát, trúng độc chắc hắn phải chết, rơi vào Cửu U, vĩnh viễn không thể siêu thoát."

“U Minh Sát?”

Từ Nghiễm Hối nhíu mày, hắn tự cho là kiến thức của mình rất rộng rãi nhưng tên loại độc này hắn chưa nghe bao giờ.

Trần Bân Nhiên sững sờ, chẳng lẽ là Tịch Thiên Dạ nói thật là hắn biết loại độc này.

"Đương nhiên có thể, ta nếu dám nói ra thì đương nhiên có thể làm được." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Đánh rắm, không biết trời cao đất rộng, ta căn bản không tin một tên nhãi miệng còn hôi sữa như ngươi. Trương Viên Cao, ngươi dù gì cũng là hội trưởng của một cái thương hội, không lẽ ngươi thật sự tin hắn chứ!"

Từ Nghiễm Hối run run nói, loại độc kia hắn cũng vô phương cứu chữa, một tên nhãi ranh thì làm sao có biện pháp gì được.

Hai tay Tịch Thiên Dạ ôm sau gáy, yên lặng không nói gì, hắn rất lười nói.

Hắn tới đây cũng chỉ để làm ăn.

Mà hắn có thói quen trong làm ăn là việc gì có thể làm thì sẽ làm, không thể làm thì thôi không làm, tất cả đều tùy vào duyên số và tâm tình của hắn.

Nếu như Trương Viên Cao không tin thì bọn hắn không có hữu duyên với nhau rồi.

Như thế mà thôi.

Trương Viên Cao chậm rãi xoay người, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Từ Nghiễm Hối, lạnh lùng nói: "Từ Nghiễm Hối, bệnh của ta ngươi không thể trị, chính mình không có năng lực, thậm chí ngay cả loại độc là loại độc gì cũng không biết, dựa vào cái gì nói người khác trị không được? Chẳng lẽ là bởi vì ngươi là Luyện Đan Thiên Sư? Trong mắt ta thì đám Luyện Đan Thiên Sư chả là cái cóc gì, một lũ giá áo túi cơm mà thôi.”

"Ngươi..."

Từ Nghiễm Hối chỉ thẳng vào Trương Viên Cao, cả nửa ngày không nói được lời nào. Hắn không ngờ rằng là Trương Viên Cao lại nói những lời khó nghe như vậy với hắn.

Hắn là Thiên Sư cao quý, trước mặt những người rất là tôn quý, nơi nơi kính ngưỡng. Đó là bởi vì người khác muốn cầu cạnh hắn, cố tình bợ đít hắn, tôn trọng hắn nên hắn mới tôn quý như vậy.

Nếu như không có cái danh hão huyền này thì tài lực hoặc địa vị của hắn, thực lực thế lực, tất cả đều kém Trương Viên Cao.

Một khi đã trở mặt thì hắn cũng không có biện pháp nào.

"Tiểu huynh đệ, ngươi vừa mới nói là có thể cứu ta, không biết là ngươi có thể ra tay hay không, bất cứ điều kiện gì ta cũng đáp ứng."

Trương Viên Cao khẩn trương nhìn Tịch Thiên Dạ, kịch độc công tâm, hắn còn sống không tới một tháng nữa. Có thể nói là Tịch Thiên Dạ là cộng cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn.

"Điều kiện thì chắc chắn là có, nhưng bây giờ ngươi cũng đừng đáp ứng điều kiện của ta nhanh như vậy, ngươi trúng độc quá lâu, không phải trong thời gian ngắn là có thể trị hết, nhưng mà bây giờ ta cũng có thể giúp ngươi hóa giải một chút, cũng không đến mức lập tức bị độc chết." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Trương Viên Cao nghe vậy mừng rỡ, hành đại lễ nói: "Vậy thì mời Tiểu tiên sinh ra tay cứu tại hạ một mạng, không biết Tiểu tiên sinh cần gì, Trương mỗ lập tức ra lệnh cho người chuẩn bị."

"Nếu ngươi đã có thực lực chữa trị cho hắn thì hãy làm thử ở chỗ của ta một lần đi, nơi này dụng cụ hay linh dược gì cũng có, ta có thể cung cấp miễn phí cho ngươi, ta cũng rất muốn xem ngươi có cái bản lĩnh gì."

Từ Nghiễm Hối lạnh lùng nói, hắn không tin tưởng Tịch Thiên Dạ có khả năng chữa trị được.

Độc trên người của Trương Viên Cao không đơn giản.

Trần Bân Nhiên mặt lạnh bang nhìn Tịch Thiên Dạ, hắn không ngờ rằng đáng lý ra là chỉ trêu đùa với Tịch Thiên Dạ một chút, không ngờ sự việc lại ra đến mức này.

Nếu như Tịch Thiên Dạ thật có thể cứu Trương Viên Cao thì đây chính là cái tát lên mặt của hắn và Từ bá phụ.

Tâm tình Mạnh Vũ Huyên phức tạp nhìn Tịch Thiên Dạ.

Nàng có cảm giác là Tịch Thiên Dạ đã thay đổi, nàng không thấy bóng dáng tính cách nào của hắn trước kia. Trước kia hắn là một thiếu niên nhát gan nên tuyệt đối không thể làm ra được chuyện như vậy, ngay cả Thiên Sư mà hắn cũng đắc tội, hắn không sợ bị trả thù à.

Tịch Thiên Dạ cũng không khách khí, trực tiếp lấy giấy bút trên bàn, xoạt xoạt xoạt viết ra mười mấy chữ cứng cáp rất hùng hồn, bút tẩu long xà, phiêu dật xuất trần, trông rất đẹp mắt, khiến cho người khác sinh ra hảo cảm.

"Chuẩn bị cho ta những thứ này, mỗi thứ một phần.”

Vù!

Tịch Thiên Dạ giơ tay đem tờ giấy đưa tới trước mặt của Từ Nghiễm Hối.

Từ Nghiễm Hối nhìn vào tờ giấy ghi tên dược liệu, sắc mặt liền liền thay đổi, hắn không ngờ rằng, chỉ là hóa giải chút kịch độc mà lại cần những dược liệu trân quý như thế.

"Thế nào, không có à?"

Trương Viên Cao liếc mắt lạnh lùng nhìn Từ Nghiễm Hối, mặt không chút thay đổi nói: "Đã như vậy thì ta cũng không làm phiên Từ Thiên Sư, chính ta sẽ tự nghĩ biện pháp."

Nếu liên quan tới tính mạng của mình thì so với người khác hắn còn để bụng hơn.

Huống chi, hắn chính là Hội trưởng của một trong năm đại thương hội, đương nhiên sẽ không quen nhìn cái tính keo kiệt của Từ Nghiễm Hối.

"Trương hội trưởng nói đùa, lời của Từ mỗ đã nói ra thì sẽ làm đến cùng. Người đâu, chuẩn bị các vật phẩm này cho ta, ngay lập tức."

Từ Nghiễm Hối thản nhiên nói.

Lúc này thì không thể đánh mất mặt mũi được, cho dù là phải rớt một miếng thịt, nhưng bản thân là Thiên Sư nên cũng không phải là không thể chấp nhận được sự tổn thất này.

Tịch Thiên Dạ mỉm cười, dược liệu chữa trị cho Trương Viên Cao căn bản không cần nhiều như vậy. Rất nhiều dược liệu trân quý đều không dùng đến được, hắn đương nhiên sẽ kiếm lợi cho mình rồi. Nếu Từ Nghiễm Hối muốn làm bộ rộng lượng, đương nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này rồi.

Rất nhanh, bọn người hầu đã đem một đống dược liệu cùng khí cụ tới, Từ Nghiễm Hối là một Thiên Sư, những thứ khác không có nhưng một chút dược liệu cùng khí cụ chắc chắn phải có.

Huống chi lúc này đang tổ chức đan hội, cho dù dược liệu đó không có cũng có thể mua được rất dễ dàng.

Tịch Thiên Dạ nói người hầu chuyển tới một cái thùng gỗ lớn, sau đó lấy vài loại dược liệu bỏ vào, nấu thành dược dịch rất chậm rãi, động tác rất thong thả, không có ý che giấu thủ pháp.

Trong phòng, rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, tất cả đều muốn xem hắn đang muốn làm thứ gì.

"Không biết hắn đang làm cái gì."

Nửa ngày sau, Từ Nghiễm Hối không nhịn được mà nói ra, quan sát cả nửa ngày, hắn không nhìn ra bất cứ một thứ gì.

Trong lúc xử dụng dược liệu, thì hình như đang điều phối lung tung, không có bất kỳ một cái quy tắc nào

"Cố làm ra vẻ bí ẩn."

Trần Bân Nhiên thấy Từ Nghiễm Hối mở miệng phê bình thì có động lực mở miệng trào phúng.

Tịch Thiên Dạ không để ý đến bọn hắn, để cho Trương Viên Cao ngồi tắm trong thùng thuốc, cách một phút đều kêu đầy tớ thay nước, sau đó lấy ra ba mươi sáu cái ngân châm ở trong ngực, vung tay lên một cái thì tất cả ngân châm đều chui vào cơ thể của Trương Viên Cao, đuôi của thanh ngân châm run nhẹ vì lực phản chấn, không ngừng kích thích các huyệt đạo của Trương Viên cao.

"Một lúc sau ngươi hãy ra ngoài thùng gỗ."

Sau khi làm xong, Tịch Thiên Dạ tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống mà chơi, sau đó đem các dược liệu còn thừa đường đường chính chính thu vào.

Từ Nghiễm Hối thấy vậy, khóe mắt nhẹ nhàng run rẩy. Nhưng cũng không dám nói gì, dù sao lúc nãy hắn đã đáp ứng rồi, bản thân là Thiên Sư nhưng hắn cũng không dám trước mặt Trương Viên Cao tỏ ra tính cách keo kiệt.

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca

Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc