Vạn Cổ Thần Đế

Chương 9: Chân tướng ba năm trước

“Đây đúng là kiếm pháp linh cấp hạ phẩm, hơn nữa còn là do một vị cường giả Thiên Cực cảnh vẽ ra.”

Lâm Phụng Tiên vô cùng vui mừng, lập tức thu hồi khẩu quyết và chiêu thức của Thiên Tâm Kiếm Pháp.

Quá tốt rồi.

Mua được kiếm pháp linh cấp hạ phẩm này, thực lực của Lâm gia lại có thể tăng lên rồi.

Đại chấp sự đi đến trước mặt Trương Nhược Trần nói: “Đại nhân, Thiên Tâm Kiếm Pháp đấu giá được một trăm hai mươi tư vạn lượng bạc, sau khi thanh toán cho phòng đấu giá một vạn hai ngàn lượng thì còn lại một trăm hai mươi hai vạn tám ngàn lượng bạc. Không biết đại nhân muốn đổi toàn bộ thành linh tinh, Huyết đan hay gửi vào tiền trang Vũ thành?”

Khi người bình thường giao dịch thì đều sử dụng đồng, bạc, vàng, nhưng khi võ giả giao dịch sẽ sử dụng Huyết đan hoặc linh tinh.

Trương Nhược Trần nói: “Một trăm hai mươi vạn lượng bạc gửi vào tiền trang Vũ thành, hai vạn lượng đổi thành linh tinh, tám ngàn lượng kia rút trực tiếp.”

Nửa canh giờ sau, đại chấp sự cầm một tinh thạch màu vàng đưa cho Trương Nhược Trần: “Đại nhân, đây là thẻ quý tộc ba sao của tiền trang Vũ thành, một trăm hai mươi vạn lượng bạc đã được gửi vào trong thẻ.”

“Thẻ quý tộc” chính là thẻ đại diện cho thân phận, ở Vân Vũ quận quốc này cũng không có nhiều người có thể sở hữu thẻ quý tộc ba sao.

Có thẻ quý tộc ba sao đều là người có tài sản hơn một trăm vạn lượng bạc.

Sau đó, đại chấp sự đưa hai mươi linh tinh và một chiếc túi đựng tám ngàn lượng bạc cho Trương Nhược Trần.

Trương Nhược Trần không nói câu nào, cầm chiếc túi lên đi ra khỏi phòng đấu giá.

“Bóng lưng người này rất quen thuộc.”

Lâm Ninh San nhìn chằm chằm bóng lưng của Trương Nhược Trần, trong lòng dâng lên cảm giác quen thuộc kì lạ.

Lâm Phụng Tiên nói: “Ta cũng có cảm giác quen thuộc, hẳn là đã từng gặp trong vương cung. Người này không phải người đơn giản, chỉ sợ thân phận thật sự sẽ khiến người khác sợ hãi.”

Lâm Ninh San hiếu kỳ: “Phụ thân, sao người lại nói vậy?”

Sắc mặt Lâm Phụng Tiên nghiêm nghị nói: “Bút tích của Thiên Tâm Kiếm Pháp còn chưa khô ráo, rõ ràng là hôm nay mới vẽ ra, mà người vẽ ra Thiên Tâm Kiếm Pháp nhất định là một cường giả Thiên Cực cảnh.”

“Nói cách khác, có thể hắn chính là vị cường giả Thiên Cực cảnh kia, hoặc sau lưng hắn có một cường giả Thiên Cực cảnh. Nhưng cho dù là trường hợp nào thì người này cũng không phải người mà chúng ta có thể trêu chọc được.”

“Cường giả Thiên Cực cảnh...”

Lâm Ninh San khiếp sợ không thôi: “Ngay cả gia gia cũng chưa đột phá đến Thiên Cực cảnh...”

Lâm Phụng Tiên gật đầu, ánh mắt hơi lóe sáng.

Bốn cảnh giới của võ đạo chính là: Hoàng Cực cảnh, Huyền Cực cảnh, Địa Cực cảnh, Thiên Cực cảnh.

Thiên Cực cảnh chính là cảnh giới cực hạn của võ đạo, có thể coi là thần thoại của võ đạo, một người có thể địch lại thiên quân vạn mã, là cường giả chân chính.

Vượt qua Thiên Cực cảnh chính là phạm trù siêu việt, thậm chí là thoát khỏi thân xác phàm trần, vốn không phải là thứ mà võ giả bình thường có thể nghĩ đến.

Lâm Ninh San nói: “Trong vương cung có lẽ cũng chỉ có vài vị Thiên Cực cảnh, nếu chúng ta điều tra thì có lẽ sẽ tra được.”

Lâm Phụng Tiên nghiêm mặt: “Đừng làm chuyện ngu ngốc! Nếu làm vị cường giả Thiên Cực cảnh kia tức giận thì cả Lâm gia chúng ta cũng không gánh nổi đâu...”

Ánh mắt Lâm Ninh San hơi lóe sáng: “Phụ thân, con có chút nghi ngờ. Nếu như hắn là nhân vật lớn trong vương cung thì cũng không thiếu bạc, sao lại phải cầm kiếm pháp linh cấp ra đấu giá?”

Lâm Phụng Tiên trầm tư một lát rồi nói: “Tám loại võ kỹ linh cấp trong vương tộc đều là võ kỹ lừng lẫy thiên hạ, trong đó cũng không có Thiên Tâm Kiếm Pháp. Nhưng việc này chúng ta không cần điều tra, Lâm gia chúng ta còn chưa mạnh tới mức có thể đắc tội cường giả Thiên Cực cảnh.”

...

Rời khỏi phòng đấu giá, Trương Nhược Trần đi lòng vòng trong Vương thành một lúc, sau đó tìm một nơi kín đáo rồi mới cởi bỏ đồ trên người vào Thời Không tinh thạch, đi thêm một đôi giày vải.

“Hẳn là sẽ không có ai nhận ra.”

Trương Nhược Trần cầm theo túi bạc vào trong Vũ thành, bắt đầu mua sắm một số vật phẩm cần thiết.

Đầu tiên, hắn tiêu hết bốn ngàn lượng bạc để mua hai mươi phần Tẩy Tủy dịch.

Tiếp theo, hắn tiêu thêm một ngàn lượng bạc để mua hai trăm viên Huyết đan. Dựa vào tu vi của hắn hiện giờ chỉ cần dùng Huyết đan nhất phẩm là đủ. Hai trăm viên Huyết đan nhất phẩm đủ để hắn dùng trong nửa năm.

Sau đó hắn lại mua hai loại dược giúp tăng tu vi là Luyện Thể tán và Tụ Khí đan.

Giá cả hai loại dược này khá đắt đỏ, cho dù là ở đại gia tộc thì cũng chỉ những đệ tử trọng yếu mới có được, võ giả tu vi Hoàng Cực cảnh sơ kỳ không thể nào mua nổi.

Đối với người “tài đại khí thô” (*) như Trương Nhược Trần bây giờ thì chỉ cần có thể nhanh chóng tăng cao tu vi, bao nhiêu tiền cũng đáng giá. Vì vậy hắn đã dùng năm linh tinh để mua năm phần Luyện Thể tán, mười linh tinh để mua mười viên Tụ Khí đan.

Cuối cùng, hắn tiêu thêm hai trăm lượng bạc để mua Đoạn Tục cao cho Vân Nhi, ngoại trừ số tiền gửi trong tiền trang thì trên người hắn chỉ còn năm linh tinh và hai nghìn năm trăm lượng bạc.

Trương Nhược Trần bỏ toàn bộ đan dược vừa mua vào Thời Không tinh thạch, sau đó mới trở về vương cung.

“Vân Nhi tỷ tỷ, đây là Đoạn Tục cao ta mua cho ngươi, nhất định có thể giúp cánh tay ngươi mau lành.” Trương Nhược Trần lấy một hộp gỗ tinh xảo ra đưa cho Vân Nhi.

Vân Nhi kinh ngạc, chậm rãi nhận lấy hộp gỗ, sau đó mở ra.

Vừa mở ra, mùi thuốc dịu nhẹ lập tức tản ra ngoài.

Trong lòng Vân Nhi vô cùng cảm kích, nhưng vẫn tỉnh táo hỏi: “Cửu vương điện hạ, người... người lấy đâu ra bạc để mua Đoạn Tục cao?”

Nàng biết, Đoạn Tục cao rẻ nhất cũng phải hai trăm lượng bạc, đắt hơn thì có lẽ phải năm trăm lượng.

Trương Nhược Trần cười nói: “Vân Nhi tỷ, ta có một bí mật, tạm thời chưa nói cho ngươi biết được, hi vọng ngươi có thể giữ bí mật giúp ta.”

Vân Nhi nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, khẽ gật đầu, sau đó thấp giọng hỏi: “Ta có thể nói cho Lâm phi nương nương được không?”

“Tạm thời đừng nói.” Trương Nhược Trần đáp.

“Được rồi! Ta đồng ý với người.” Vân Nhi nắm chặt hộp gỗ trong tay, vô cùng vui vẻ. Cửu vương điện hạ có thể tốn mấy trăm lượng bạc để mua Đoạn Tục cao cho nàng chữa thương thì nhất định là có cơ duyên đặc biệt.

Không chừng sau này Cửu vương điện hạ có thể trở thành cường giả võ đạo nữa!

Trương Nhược Trần hỏi: “Có một việc ta vẫn luôn không hiểu, hi vọng Vân Nhi tỷ tỷ có thể nói cho ta biết chân tướng. Vì sao mẫu thân là muội muội ruột thịt của gia chủ Lâm gia mà lại cùng Lâm gia đoạn tuyệt quan hệ? Ba năm trước đây đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Nhi khẽ than một tiếng: “Bởi vì Cửu vương điện hạ luôn yếu ớt nhiều bệnh, không chịu nổi kích thích cho nên Lâm phi nương nương mới giấu người. Hiện giờ Cửu vương điện hạ đã mở được Thần Võ ấn ký, không còn yếu ớt như trước, ta cũng có thể nói cho người biết mọi chuyện...”

“Hẳn là người còn nhớ rõ đệ nhất thiên tài Lâm gia, Lâm Thần Dụ. Hắn là biểu ca của người, cũng là con trai trưởng của gia chủ Lâm gia, chưa tới mười bảy tuổi đã tu luyện tới Hoàng Cực cảnh đại viên mãn...”

“Nhưng ba năm trước, Lâm Thần Dụ đắc tội một vị thiên tài khác, bị vị thiên tài kia nhốt vào thiên lao, hơn nữa còn đánh gãy hai chân Lâm Thần Dụ.”

“Sao lại như vậy?”

Trương Nhược Trần nói: “Lâm gia ở Vân Vũ quận quốc cũng là đại gia tộc, ai dám đem thiên tài đệ nhất Lâm gia nhốt vào thiên lao? Chẳng lẽ thiên tài đó Lâm gia cũng không đắc tội nổi?”

Vân Nhi gật đầu: “Đúng vậy, người Lâm Thần Dụ đắc tội chính là thiên chi kiêu tử của Vân Vũ quận quốc, Thất vương tử điện hạ. Cho dù là thiên tài cỡ nào thì đứng trước mặt Thất vương tử điện hạ cũng chỉ là một hạt bụi mà thôi.”

“Thì ra thế!” Ánh mắt Trương Nhược Trần lóe sáng.

Vân Nhi tiếp tục nói: “Sau khi Lâm Thần Dụ bị giam vào thiên lao, gia chủ Lâm gia đã chạy đến vương cung tìm Lâm phi nương nương, hắn hi vọng Lâm phi nương nương có thể ra mặt, cầu tình với quận vương. Chỉ cần Thất vương tử có thể tha cho Lâm Thần Dụ một mạng, Lâm gia chấp nhận trả bất cứ giá nào.”

“Lâm phi nương nương lúc đó đã lập tức cầu kiến quận vương, nhưng lại bị vương hậu cản lại. Cũng bởi vì chuyện này nên Lâm phi nương nương và vương hậu mới phát sinh tranh chấp, vương hậu trong lúc nóng giận đã sai người đánh Lâm phi nương nương ba mươi trượng. Sau khi đánh xong, Lâm phi nương nương máu me đầy người, suýt chút nữa thì bỏ mạng...”

“Rầm!”

Trương Nhược Trần đánh một chưởng vào cây cột, cắn chặt răng nói: “Vân Vũ quận vương không nói gì sao?”

Vân Nhi nói: “Thất vương tử chính là người có tư chất cao nhất trong chín vị vương tử của quận vương, là người quận vương cưng chiều nhất, ý của Thất vương tử không ai dám cãi lại. Sau khi Vân Vũ quận vương biết chuyện thì đã sai người đi điều tra, xác định được tất cả mọi chuyện đều do Lâm Thần Dụ làm sai, Thất vương tử suýt nữa đã bị Lâm Thần Dụ hại chết.”

“Vì vậy, Vân Vũ quận vương nổi trận lôi đình. Ngài ấy cảm thấy Lâm Thần Dụ đã phạm phải sai lầm lớn, Lâm phi nương nương còn muốn xin tha cho hắn, đúng là không biết tốt xấu...”

“Trước đây Vân Vũ quận vương rất yêu thương Lâm phi nương nương, nhưng sau khi xảy ra chuyện này thì đã lạnh nhạt với nương nương...”

Vân Nhi tiếp tục nói: “Lâm phi nương nương chịu oan ức, người của Lâm gia lại không chịu thông cảm. Bọn họ không dám đắc tội với vương hậu và Thất vương tử nên đã đổ hết mọi sai lầm lên đầu Lâm phi nương nương. Bọn họ cảm thấy bởi vì Lâm phi nương nương không chịu đi cầu xin quận vương nên mới khiến cho Lâm gia tổn thất một thiên tài tuyệt đỉnh. Từ đó về sau, Lâm gia và Lâm phi nương nương đã ân đoạn nghĩa tuyệt, không ai nhận Lâm phi nương nương là người Lâm gia nữa.”

Trương Nhược Trần hít sâu một hơi, trong lòng có chút khó chịu, cảm thấy bất công thay cho Lâm phi, vì vậy hắn nắm chặt hai tay thành quyền, đánh vào trên cây cột, trầm giọng nói: “Sức mạnh! Ở thế giới này, không có sức mạnh cường đại thì không có địa vị gì cả, không thể được đối xử công bằng!”

***

(*) Tài đại khí thô: Ý chỉ người nhiều tiền bạc, của cải.