Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 136: Mời nói về ước mơ của mình!

“Lục Thiên Thiên, ngươi thân là đệ tử chân truyền mà lại không tuân thủ môn quy, nhiều lần phạm tội không thể tha, từ ngày hôm nay ngươi bị phế võ công, trục xuất môn phái, có lời oán trách gì không?”

Giọng nói trầm nghiêm túc vang lên giữa đại điện.

Lục Thiên Thiên quỳ trong đại điện cúi đầu, giọng lạnh lẽo đáp: “Không có.”

“Người đâu, đưa nàng đến Hình Đường nhận trừng phạt!”

Những đệ tử trực tiếp chứng kiến Lục Thiên Thiên bị đưa đến Hình Đường, thì thầm:

“Há há, không ngờ Lục Thiên Thiên lại làm ra những chuyện thế này.”

“Thái trưởng lão khi còn sống luôn thiên vị nàng ta, bây giờ thì tốt rồi, xảy ra chuyện này còn ai dám ra mặt giúp đỡ.”

“Cả ngày bày ra cái bộ mặt lạnh băng băng giống như bị ai nợ tiền, nếu như không dựa vào Thái trưởng lão làm sao có thể trở thành đệ tử chân truyền.”

Lục Thiên Thiên tóc đen hơi rối, sắc mặt trắng bệch từng bước bước xuống thềm bậc thang rộng lớn của môn phái.

“Thiên Thiên tỷ.”

Một nữ nhân dung mạo bất phàm, đứng trước sơn môn vẫy tay cười nói:

“Tỷ bị trục xuất môn phái, cung Thiên Tự Băng Tâm sẽ thuộc về người sư muội cũ này rồi.”

Lục Thiên Thiên nhàn nhạt đáp:

“Chỉ khi ta đi ngươi mới có tư cách thừa hưởng.”

Đôi mắt của nữ nhân vụt qua một tia phẫn nộ nhưng lại mở rộng vạt áo, cười nói:

“Ta biết ngày này sớm muộn gì rồi cũng sẽ tới, vì thế đã sớm chuẩn bị một bộ y phục màu đỏ để ăn mừng, không biết Thiên Thiên tỷ cảm thấy nó có đẹp không?”

Lục Thiên Thiên đáp:

“Bộ y phục có đẹp đến đâu, cũng không thể che đậy đi trái tim ghê tởm của ngươi.”

Nữ nhân thu lại nét cười, lạnh giọng nói:

“Cứ cho mình là băng tinh ngọc khiết, nhưng hiện tại như thế nào? Không phải đã bị phế đi võ công, bị đuổi khỏi môn phái, là một con chó đáng thương không có nhà để về đó sao?”

Lục Thiên Thiên đáp:

“Ta có linh căn thánh phẩm, ngươi không có, ta có Thái Huyền Băng Tâm Thể, ngươi cũng không có, cho dù ta có bị trục xuất môn phái thì ngươi đứng trước mặt ta, cặn bã vẫn mãi là cặn bã!”

“Ngươi...”

Nữ nhân tức giận đến đỏ bừng hai tai.

Lục Thiên Thiên thở dài một hơi, nhìn lên trời xanh, thầm thì:

“Thế giới bên ngoài bao la rộng lớn, nơi này không cần Lục Thiên Thiên ta, nơi khác nhất định sẽ có người cần đến ta.”

“Không còn tâm pháp môn phái, Thái Huyền Băng Tâm Thể của ngươi cũng chỉ là đồ bỏ đi, vẫn còn hy vọng người khác sẽ thu nhận một phế vật như ngươi hay sao?”

Nữ nhân lạnh giọng cười nói.

Lục Thiên Thiên không thèm tiếp lời, quay người tiếp tục đi xuống bậc thang.

Ngày hôm đó, tuyết rơi rất lớn, sông đóng thành băng, là một ngày lạnh lẽo bất thường khi mà thời tiết vẫn chưa vào đông.

Những thôn dân tin tưởng vào thần tiên ma quỷ nhìn thấy khí trời bất thường của hôm nay, liền gọi ngày này là ngày – Thần Băng hạ phàm.

“Hà..!”

Lục Thiên Thiên ngồi trong phòng hồi tưởng lại quá khứ, ngắm nhìn bầu trời đầy sao qua khung cửa sổ, nhỏ giọng nói:

“Thái trưởng lão, người chẳng lẽ đã liệu được chuyện ta sẽ bị trục xuất môn phái nên mới độc truyền lại Thái Huyền Băng Tâm cho ta.”

Bên ngoài đại diện.

Quân Thường Tiếu vừa tu luyện ở phòng cải tạo cơ bắp trở về ngồi trong phòng, nhờ góc độ mà vô tình nhìn thấy Lục Thiên Thiên vẫn còn chưa ngủ, lắc đầu nói:

“Đại đệ tử của ta, khi nào ta mới có thể hòa tan lớp tính cách băng lãnh này của ngươi đây.”

...

Ta là cao thủ, cao thủ, cao cao thủ, không có địch thủ.

Rót đầy ly rượu.

Đêm nay không say không tan về..

Sáng sớm ở sân luyện võ, tiếng nhạc vang lên.

Các đệ tử như ngày thường tập thể dục buổi sáng, Quân Thường Tiếu tao nhã đứng phía trước dẫn nhảy.

Long Tử Dương, Lý Ngọc Hoa những những người khác đã gần như quen với bài thể dục buổi sáng này, không còn cảm thấy nhục nhã xấu hổ, hoàn toàn dung hòa vào không khí vui vẻ của âm nhạc.

Thể dục buổi sáng kết thúc, Quân Thường Tiếu nói:

“Thanh Dương, gọi những đệ tử báo danh đến đây.”

“Chưởng môn, đệ tử đã gọi đến rồi.”

Lý Thanh Dương đáp.

Quân Thường Tiếu hất mái tóc đen, hét to một tiếng:

“Tô Tiểu Mạt, mở cổng cho bổn tọa.”

“Cót! Két!”

Tô Tiểu Mạt quay đầu đi đến trước cổng lớn, sau đó hai bàn tay đẩy mạnh, hai cánh cửa mở ra, đón lấy một trận gió mát thổi vào.

“Vèo...”

“Bụp!”

Quân Thường Tiếu bắt chặt lấy quả bóng giải trí bay từ phía bên cạnh, sau đó một chân đá ra, trực tiếp nện vào mặt Lý Phi, người sau bị nện khảm vào bức tường sau lưng, lõm ra một hình chữ “thái – 太” trên tường.

“Tiểu tử thối!”

Quân Thường Tiếu phủi tay, vừa chỉnh lại y phục vừa nói:

“Bổn tọa không đá cho mặt ngươi nở hoa, ngươi liền không biết vì sao hoa nở lại đỏ.”

Nói xong, hắn thong thả đi ra khỏi môn phái.

Tô Tiểu Mạt đứng thẳng người, giơ ngón cái lên nói:

“Chưởng môn lợi hại!”

Bên ngoài cửa môn phái.

Vài tên võ giả độ tuổi không giống nhau đứng bên ngoài nôn nóng chờ đợi. Bọn họ vừa nhìn thấy Quân Thường Tiếu vừa chỉnh vạt áo vừa đi ra, vội vàng tiến đến vây quanh.

“Quân chưởng môn, ta tên Lý Thượng Thiên.”

“Ta muốn lên trời, mong người có thể giúp chắp ta đôi cánh.”

Một thiếu niên thân hình gầy gò ốm yếu hét lớn.

Quân Thường Tiếu ngồi trước bàn báo danh, xoa cằm nói:

“Với thể trạng của ngươi bây giờ, không cần chắp cánh gì hết, một trận gió là có thể đưa ngươi bay lên rồi.”

“Ha ha ha!”

Các đệ tử đến báo danh khác cười lớn.

Một người luôn trầm ổn như Lý Thanh Dương, đứng sau chưởng môn cũng không nhịn được mà phì cười.

“Cười cái gì mà cười!”

Thiếu niên tên Lý Thượng Thiên trợn mắt nhìn mọi người, nghiêm túc nói:

“Quân chưởng môn, ta muốn gia nhập Thiết Cốt Phái để thực hiện ước mơ của mình.”

Quân Thường Tiếu đưa tay ra tư thế mời:

“Mời nói về ước mơ của ngươi.”

Lý Thượng Thiên đáp:

“Ước mơ từ nhỏ của ta là trở thành võ giả mạnh mẽ đầu đội trời, chân đạp đất.”

Hắn muốn thực hiện ước mơ chứ không phải khoác lác, nếu không cùng treo đầu dê bán thịt chó có khác chỗ nào đâu.

Quân Thường Tiếu cảm thấy tên tiểu tử này có chút láu cá, người cũng có chí khí, sau khi hỏi thêm vài thông tin cơ bản, liền đóng đại ấn của chưởng môn, nói:

“Người tiếp theo.”

Đệ tử tiếp theo đến báo danh là một thiếu nữ, y phục mặc đã ngả màu, có lẽ xuất thân từ một gia đình nghèo khổ, mặc dù mặt hơi bẩn nhưng không che giấu được nét đẹp vốn có.

Nàng ta cúi đầu, ngại ngùng nói:

“Ta.. ta tên Lăng Uyên Tuyết.”

Quân Thường Tiếu đáp:

“Ước mơ của ngươi là gì?”

Lăng Uyên Tuyết cúi đầu, một lúc sau, nàng lấy hết dũng khí đáp:

“Đều nói nữ nhân không giống nam nhân, ta muốn tu luyện võ đạo, chứng minh cho các nam nhân thối các ngươi biết, không không không… ta không nói chưởng môn là nam nhân thối.”

Quân Thường Tiếu không quá để bụng, lấy ra lệnh bài môn phái nói:

“Trong thế giới của nam nhân, địa vị của nữ nhân từ trước đến nay đều không cao, ngươi có ước mơ, bổn tọa cho ngươi sân khấu để trình diễn.”

“Ba.”

Đại ấn đóng xuống.

Khóe miệng Lý Thanh Dương giật giật, nhỏ giọng nói:

“Chưởng môn, người phải điền tên vào nữa, như thế này thì quá tùy tiện rồi.”

Quân Thường Tiếu nhỏ giọng nói:

“Môn phái toàn là nam, dương khí quá nặng, không chiêu mộ thêm vài nữ đệ tử, ta sợ xu hướng gay trong môn phái sẽ phát triển.”

Xu hướng gay?

Lý Thanh Dương biểu hiện vẻ mặt ngơ ngác.

“Người tiếp theo.”

Đệ tử báo danh thứ ba bước lên phía trước.

Đây là một thiếu niên khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, hắn gật đầu nói:

“Quân chưởng môn, Thiết Cốt Phái có thiếu dược sư không?”

Chú thích: dược sư không giống với dược liệu sư nhưng đều là liên quan đến nghề thầy thuốc.

Quân Thường Tiếu ngửi thấy mùi thuốc, hiếu kỳ hỏi:

“Ngươi là dược sư?”

“Vâng.”

Thiếu niên lấy ra một tấm gỗ đặt trên bàn, nói:

“Đây là giấy tờ chứng minh của ta.”

Quân Thường Tiếu nhìn qua liền nhìn thấy bên trên viết – truyền nhân Dược Đế, Tôn Bất Không.

Dược Đế?

Quân Thường Tiếu há miệng ngạc nhiên.

Theo hiểu biết của hắn, người được gọi là “đế” tuyệt đối là cường giả đỉnh cao của đại lục.

Tùy ý mở cửa thu nhận đệ tử lại gặp được truyền nhân của dược đế?

Quá lợi hại!

Tôn Bất Không gãi đầu, cười nói:

“Sư phụ lão nhân gia nhà ta, muốn ta xuống núi rèn luyện, vì thế ta quyết định đến Thiết Cốt Phái lập chí cầu tiến.”

Quân Thường Tiếu nhếch mép nói:

“Tiểu tử, ngươi nên đến Hoa Đô, nơi đó mới có đủ toàn lực để bồi dưỡng truyền nhân xuống núi như ngươi, miệng dẻo một chút, muốn cưa đổ một cái băng sơn tổng giám đốc cũng không phải chuyện gì khó.”

“Hoa Đô?”

Tôn Bất Không ngu ngơ nói:

“Xin lỗi, ta chưa từng nghe qua.”

Quân Thường Tiếu lấy danh sách nhập môn ra, chuẩn bị hỏi thăm tên tuổi.

Lý Thanh Dương nhỏ giọng nói:

“Chưởng môn, loại lệnh bài thân phận này, chỉ cần bỏ ra hai lượng bạc là có thể mua được mười cái, đừng nói là truyền nhân của Dược Đế, cho dù là con trai của Võ Đế cũng có thể mua được.”

Hả?

Quân Thường Tiếu trợn tròn mắt.

Mẹ kiếp, cái thế giới này cũng biết làm giả thân phận?

Tôn Bất Không nghe thấy lời nói của Lý Thanh Dương, ngượng ngùng gãi đầu.

Sau đó, hắn rút ra hơn mười lệnh bài truyền nhân đặt trên bàn, nghiêm túc nói:

“Chưởng môn, tất cả đều do ta tự mình khắc, người thấy thích thân phận nào cứ việc chọn, chỉ cần đồng ý cho ta gia nhập Thiết Cốt Phái là được.”

Truyền nhân Kiếm Đế, Tôn Bất Không!

Truyền nhân Ma Tôn, Tôn Bất Không!

Truyền nhân Yêu Đế, Tôn Bất Không!

Còn rất nhiều loại thân phận truyền nhân khác nữa, tất cả đều vô cùng oai phong lẫm liệt.

Lợi hại!

Những thân phận này nếu là thật, Thiết Cốt Phái nhỏ bé của ta khẳng định không thể nào thu nhận được mấy tôn đại phật này.

“Nhận.”

Quân Thường Tếu ấn dấu.

Mặc dù thân phận truyền nhân là giả, thế nhưng đến báo danh có đầu tư, đây đích thực con em nó là một nhân tài.

“Người tiếp theo.”

“Cạch”

m thanh đồ vật rơi xuống, một người đặt một vật được bao bọc bên ngoài bằng một tấm vải đen, trên đầu lộ là chuôi thanh kiếm cổ, nói:

“Kiếm tu, Chu Hồng.”