Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 141: Chưởng môn tự cao!

Đường khẩu được thành lập, cơ sở ngầm đã được phân bố rải rác ở tám tòa thành của quận Thanh Dương. Toàn bộ thời gian sau đó, Quân Thường Tiếu bắt đầu dồn hết tinh lực vào việc tu luyện.

Đừng xem mấy ngày này hắn bận bịu thu nhận đệ tử và tiêu diệt Tế Vũ Lâu, mà cho rằng võ đạo sa sút. Quân Thường Tiếu chỉ cần có thời gian rảnh là ngay tức khắc nuốt Tụ Khí Đan rồi vận chuyển Dịch Cân Kinh, khiến cho khí toàn ở đan điền ngày càng mạnh mẽ.

Linh Pháp Trận chỉ có đệ tử mới có thể sử dụng, hắn nhờ có linh căn và đan dược hỗ trợ, tốc độ tu luyện cũng được coi là khá nhanh.

Sau khi bàn giao công việc của môn phái, Quân Thưởng Tiếu chuyên tâm tu luyện hai ngày, đã thuận lợi đột phá đến Võ Đồ cửu phẩm.

“Bành!”

Hắn bước vào phòng huấn luyện, đấm một phát vào mấy đo sức mạnh, con số 2 vạn 5 ngàn cân từ từ hiện lên.

“Bành!”

Quân Thường thiếu lần này thi triển Bạo Liệt Quyền đấm về phía máy đo sức mạnh, chỉ số lực lượng nhảy lên con số 3 vạn cân.

“Cũng tạm được.”

Quân Thường Tiếu nói.

Đây mà còn là tạm được.

Môn chủ Trường Đao Môn cũng là Võ Đồ cửu phẩm mà sức mạnh chỉ có 1 vạn 4 ngàn cân, nếu như lời này của Quân Thường Tiếu lọt đến tai hắn, khẳng định sẽ xấu hổ mà tự sát!

Quân Thường Tiếu có thực lực mạnh như vậy đều là nhờ tư chất linh căn, Tố Thể Đan, phòng cải tạo cơ bắp và rất nhiều thứ khác đúc kết lại, lực lượng đã siêu việt Võ Đồ cửu phẩm thông thường.

Sau khi Quân Thường Tiếu đột phá lên Võ Đồ cửu phẩm, mục tiêu tiếp theo của hắn là Võ Đồ đỉnh phong, kế tiếp đó là Võ Sư cảnh!

Quân Thường Tiếu tuyệt đối không hài lòng với tình trạng hiện tại, hắn bức thiết trong một năm phải khiến bản thân và đệ tử trở nên cường đại, sau đó đến Thánh Tuyền Tông luận bàn võ đạo.

“Đúng rồi.”

“Vẫn còn một cái Hạo Khí Môn nữa.”

“Đầu tiên để bọn người Lý Thanh Dương luyện tập một tháng, sau đó đến cái môn phái này đập phá quán.”

Theo Quân Thường Tiếu thấy, thách đấu với những ngũ lưu tông môn mặc dù khó khăn nhưng đây cũng là bước ngoặt quan trọng để nâng cao uy danh của Thiết Cốt Phái.

Còn cái cà lơ phất phơ Hạo Khí Môn, chẳng qua chỉ là một hòn đá cản đường thách đấu BOSS, một tiểu quái không đáng coi trọng.

Ừm.

Không thể khinh người như vậy được, đây xem như là tinh anh tiểu quái đi.

“Cót Két!”

Cửa phòng huấn luyện mở ra, Dạ Tinh Thần từ bên trong trượt ra ngoài.

Quân Thường Tiếu nói:

“Hai ngày trước, bổn tọa nghe Thanh Dương nói, ngươi đã đột phá đến Võ Đồ cảnh rồi đúng không?”

“Vâng.”

Dạ Tinh Thần đáp.

“Đã tu luyện Ngã Trảm chưa?”

“Tu luyện rồi.”

“Cảm giác thế nào?”

Dạ Tinh Thần hơi trầm mặc một lúc, trả lời:

“Rất mạnh.”

Một Võ Đế đưa ra nhận xét là “rất mạnh” thì loại tuyệt kỹ này không thể tính theo lẽ bình thường.

Quân Thường Tiếu vỗ vai Dạ Tinh Thần, nói:

“Chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện, coi Phái Thiết Cốt là nhà của mình, về sau những loại võ học mạnh hơn sẽ không thiếu.”

Quân Thường Tiếu không chắc trong thời gian ngắn có thể đổi mới ra nhiều loại võ học mạnh hơn hay không, nhưng trước tiên cứ khoa trương cái đã.

Hai mắt Dạ Tinh Thần sáng lên.

Ngã Trảm là loại võ học linh lực hóa hình đặc biệt nhất mà hắn từng tu luyện. Thế mà loại võ học mạnh hơn vậy còn rất nhiều, điều này để hắn vô cùng mong đợi.

“Chưởng môn.”

Dạ Tinh Thần nói:

“Chu Hồng là một thiên tài kiếm đạo có tư chất cực cao, nếu như người không muốn lãng phí nhân tài, vẫn nên để hắn gia nhập vào môn phái chuyên tu về kiếm đạo thì hơn.”

Quân Thường Tiếu xoa cằm, nói:

“Ý của người là Thiết Cốt Phái ta giữ không nổi một thiên tài luyện kiếm như Chu Hồng?”

Dạ Tinh Thần nói:

“Kiếm tu, thiên phú này trong vạn người mới có một người, Thiết Cốt Phái chúng ta mặc dù có Bạo Liệt Quyền và Ngã Trảm rất biến thái, bất quá lại thiếu khuyết kiếm kỹ, nếu như giữ hắn lại chính là đang chặt đứt tiền đồ của hắn.”

Quân Thường Tiếu khoanh tay nói:

“Ngươi có vẻ hiểu biết rất nhiều thứ nha.”

“...”

Dạ Tinh Thần trầm mặc.

Hắn đột nhiên ý thức được, bản thân tập chung vào việc tu luyện của mình là được rồi, việc gì phải lo chuyện bao đồng, không may bị lộ thân phận trùng sinh thì coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

“Soạt!”

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, một cuốn mật tịch bay tới.

“Ngươi cầm lấy cuốn kiếm kỹ này tu luyện thử xem, có thể lĩnh ngộ được hay không, còn phải xem tạo hóa của ngươi thế nào rồi?”

Quân Thường Tiếu nói.

Kiếm kỹ?

Dạ Tinh Thần nhìn cuốn mật tịch trong tay, phía trên viết bốn chữ: “Lăng Thần Kiếm Quyết”, lập tức biểu hiện khuôn mặt khinh bỉ, nói:

“Lấy chữ ‘thần’ để làm tên, thật đúng là phách lối mà.”

Hắn lật trang đầu tiên ra xem, đọc hết phần giới thiệu trên sách, lại càng cười lạnh nói:

“Tinh Vẫn đại lục ta từ khi nào có người tên là Cô Độc Kiếm Đế rồi, vừa xem đã biết đây là hoa ngôn xảo ngữ.”

Hắn chưa từng nghe danh là chuyện rất bình thường, bởi vì phần giới thiệu vật phẩm đã ghi rõ là một vị diện nào đó, từ “nào đó” này chính là nói không phải người của Tinh Vẫn đại lục.

Dạ Tinh Thần tiếp tục mở trang thứ hai, khi đọc nội dung Nhất Tự Tốc Quyết, rồi nhìn các kiếm chiêu, nét khinh bỉ lập tức biến mất, thay vào đó là sự kinh tâm động phách.

“Đây là...”

Hắn khó kiềm chế được bản thân nói:

“Thần phẩm kiếm kỹ!”

Võ Đế đại nhân mặc dù tu vi không còn, bất quá năng lực phán đoán phẩm chất của võ học vẫn còn dùng được, dù sao kiếp trước hắn tu cũng đủ lâu.

Dạ Tinh Thần càng nghiên cứu thâm sâu thì biểu cảm trên mặt hắn càng liên tục biến hóa, nói:

“Loại kiếm kỹ này e rằng không thua kém gì kiếm pháp Cửu Tiêu Phá Vân Kiếm năm xưa ta tu luyện.”

Quay về phòng của mình.

Dạ Tinh Thần không đi lĩnh hội Thái Huyền Chân Kinh hoặc Dịch Cân Kinh, thay vào đó là dồn hết tâm ý vào nghiên cứu Lăng Thần Kiếm Quyết.

Sau một đêm nghiên cứu, hắn tuy đã nhớ kỹ Nhất Tự Tốc Quyết cũng đồng thời độ khó nhai của võ học này, nếu không có tư chất kiếm đạo cực cao, căn bản khó mà phát huy ra được uy lực thật sự của nó.

Quân Thường Tiếu tán đồng quan điểm này.

Lúc hắn ở sơn động mặc dù đã học thuộc tất cả khẩu quyết, nhưng vì tư chất có hạn, uy lực thi triển ra còn thua cả Cửu Thức Điệp Lãng Kiếm.

Thần phẩm võ kỹ vốn dĩ rất uy lực, nhưng để phát huy hoàn toàn uy lực của nó, vẫn phải đúng người đúng thời điểm.

Dạ Tinh Thần nhìn qua cửa sổ thấy Chu Hồng vẫn đang bảo trì tư thế cầm kiếm đứng trong sân luyện võ, liền trầm ngâm nói:

“Tiểu tử này đã lĩnh ngộ tốc cảnh, đưa cho hắn tu luyện loại võ học này không chỉ có thể phát huy uy lực của kiếm pháp, về phương diện kiếm đạo cũng vô cùng có lợi.”

Dạ Tinh Thần cho rằng một thiên tài kiếm đạo ở Thiết Cốt Phái chỉ đang lãng phí tiền đồ, kết quả chưởng môn lại ném ra võ học thần phẩm, chẳng khác gì cho hắn một cái tát vào mặt.

Ngày tiếp theo.

Sau khi Ngải gia kết thúc đấu giá Liệu Thương Đan, thành viên ở Tế Vũ Đường nằm vùng trong nội thành lập tức đưa tin về.

“Cái gì?”

Quân Thường Tiếu đứng thẳng dậy, trợn to mắt nói:

“Ngươi nói bán được bao nhiêu?”

Lê Lạc Thu trả lời:

“Mười viên đan dược bán được tổng cộng 600 vạn lượng, trung bình một viên là 60 vạn lượng.”

Quân Thường Tiếu xác định không nghe nhầm, khéo miệng giật giật nói:

“Một viên đan dược mà có thể bán với giá cao như vậy, quả nhiên nghèo khó hạn chế sức tượng tưởng của ta mà.”

Lê Lạc Thu nói:

“Các môn phái lớn không phải là bọn ngốc, bọn hắn nguyện ý chấp nhận giá cao như vậy để mua một viên đan dược, khẳng định công hiệu của nó vô cùng thần kỳ.”

“À, đúng rồi.”

Nàng ta tiếp tục nói:

“Tình báo còn cho biết, Ngải giả chủ đấu giá hoàn tất liền rời khỏi Ngải gia đi về hướng Thiết Cốt Phái chúng ta.”

“Chưởng môn.”

Đúng vào lúc nào, Lý Thanh Dương chạy vào bẩm báo:

“Ngải gia chủ lại đến viếng thăm.”

Lê Lạc Thu khẽ giật mình, nói:

“Lại?”

“Cho người vào đi.”

“Vâng.”

Lê Lạc Thu nói:

“Ngải gia chủ chủ yếu kinh doanh đan dược, kết giao rộng rãi, danh tiếng ở quận Thanh Dương không nhỏ, chưởng môn không đích thân ra nghênh tiếp sao?”

“Không cần thiết.”

Quân Thường Tiếu hời hợt trả lời.

Lê Lạc Thu thì thầm nói:

“Chưởng môn cũng tự cao quá đấy chứ.”

Không lâu sau, gia chủ Ngải gia đi vào đại điện, chắp tay đầy khách khí nói:

“Quân chưởng môn, lâu ngày không gặp, tu vi lại tăng thêm vài bậc rồi.”

“Hửm?”

Hắn đưa mắt về phía Lê Lạc Thu nói:

“Vị này là?”

“Đường chủ của Thiết Cốt Phái ta, tên là Lê Lạc Thu.”

Quân Thường Tiếu giới thiệu.

Có đường chủ luôn rồi? Tốc độ phát triển nhanh thật.

Ngải Thượng Nghễ vội vàng chắp tay nói:

“Hóa ra là Lê đường chủ, thất lễ thất lễ.”

Lê Lạc Thu ngạc nhiên.

Ngải gia chủ đi đến lục, thất lưu môn phái đều như người bề trên, sao hôm nay hắn lại khiêm tốn thế nhỉ?

Nàng bỗng nhiên nhớ đến trước đây không lâu, chưởng môn từng nói cùng Ngải gia quan hệ không tệ, xem ra là thật, lẽ nào Liệu Thương Đan...

Lê Lạc Thu biểu cảm cứng lại, một lúc sau, lạnh giọng nói:

“Lẽ nào Liệu Thương Đan cũng là thật?!!”