Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 161: Đêm thanh gió mát, giết người phóng hỏa!

Tiêu Tội Kỷ khai súng giết chết một tên sát thủ, người của Tế Vũ Đường đã sớm theo dõi, cũng thuận lợi bám theo năm tên sát thủ kia mà đi.

Chúng ta mới là sát thủ chuyên nghiệp!

Để mấy tên gà mờ các ngươi ngay dưới mí mắt chạy đi, còn mặt mũi nào về gặp chưởng môn và đường chủ nữa!

Ngày thứ hai.

Quân Thường Tiếu dậy thật sớm đứng ở bên ngoài sơn động hít một hơi không khí trong lành, linh lực và thể lực của hắn cũng đã hồi phục tương đối đầy đủ, vận động mạnh tay đã không có vấn đề gì.

"Không khí thuần khiết, lại có linh lực."

Hắn cảm khái nói: "Người bình thường ở chỗ này sinh hoạt, tuổi thọ ít nhất cũng phải hai ba trăm luôn chứ đùa."

Nhân loại trong thể giới võ hiệp một khi Khai Mạch có thể hấp thu linh khí, tuổi thọ sẽ theo đó được đề cao.

Quân chưởng môn toàn tâm toàn sức hoàn thành nhiệm vụ chính, chính là vì không muốn hưởng dương, dù sao nơi này 100 tuổi, đến Trái Đất chỉ tầm 30 mà thôi.

(Hưởng dương: người mất trước 70 tuổi.)

"Xoát xoát!"

Lý Thanh Dương dựa theo ấn ký của thành viên Tế Vũ Đường trước lúc theo dõi để lại, từ trong rừng núi đi ra nói:

"Chưởng môn, bọn họ đã dõi theo đám người kia."

Quân Thường Tiếu thản nhiên nói:

"Bổn tọa thật muốn biết, các ngươi tín chơi bịt mắt bắt dê đến khi nào đây."

"Lên đường về môn phái."

"Vâng!"

Mọi người trải qua một đêm nghỉ ngơi rồi tiếp tục lên đường.

Ngay một giao lộ gần thành Thanh Dương, Tạ thành chủ dẫn theo đám người Lý gia chủ cáo từ rời đi.

Quân Thường Tiếu rất cảm kích tấm lòng không ngại đường xa đến trợ uy của bọn họ, lúc tách biệt liền hào phóng lấy ra một viên Tố Thể Đan biếu tặng.

"Viên đan dược này có thể tôi luyện thân thể, đề cao lực lượng á?"

"Chẳng lẽ đây chính là Tố Thể Đan do Ngải gia buôn bán?"

"Trời đất, quan hệ giữa Quân chưởng môn và Ngả gia thân mật đến mức nào, thế mà có thể đi trước một bước thu mua đan dược bỏ túi riêng luôn rồi?"

Các gia chủ trên đường trở về khiếp sợ mãi không thôi.

"Chư vị."

Tạ Quảng Côn dừng bước, trầm giọng nói:

"Quân chưởng môn biếu tặng đan dược, chuyện này làm ơn biết giữ mồm giữ miệng sẽ tốt hơn."

Các gia chủ đều là lão già thành tinh, lời chưa nói hết đã hiểu ý, lập tức tỏ thái độ nói:

"Thành chủ đại nhân yên tâm, chuyện này chỉ có ngươi biết ta biết, trời đất biết!"

"Chưởng môn và bọn người sư huynh trở về rồi!"

Thiết Cốt Phái đang yên tĩnh, dưới tiếng hô của Tư Mã Trọng Đạt lập tức như ong vỡ tổ.

Thời điểm Quân Thường Tiếu dẫn tám tên đệ tử đi qua đại trận hộ phái bước vào cửa lớn, các đệ tử lần lượt dừng lại việc tu luyện, vây quanh hỏi thăm tình hình chiến sự.

"Kết quả là 7-0?"

"Ối vãi thật, các sư huynh quá lợi hại!"

"Chưởng môn uy vũ, sư huynh uy vũ!"

Trên sân luyện võ, các đệ tử Thiết Cốt Phái hưng phấn liên tục hô to!

"Đồ Đồ!"

Quân Thường Tiếu vui vẻ nói:

"Tối nay, ngươi làm mấy chục bàn đồ ăn, chuẩn bị thêm một chút rượu ngon, chúng ta làm một pha ăn mừng thật lớn!"

Có uy danh, có tiền tài, lại còn có điểm cống hiến.

Chuyến đi Hạo Khí Môn lần này thu hoạch vô cùng phong phú, đã trở về thì phải cùng các đệ tử uống một phen no say thỏa đáng!

"Vâng!"

Liễu Uyển Thi bỏ mặc chuyện tu luyện, nhanh chóng mang Mã Vĩnh Ninh cùng Nhất Hắc Nhị Hắc bắt đầu cắm đầu túi bụi ở trong phòng ăn chuyển bị nguyên liệu, mục đích chính là chuẩn bị tối nay khai tiệc!

Trong thư phòng.

Quân Thường Tiếu vừa đặt mông xuống ghế, còn chưa kịp uống một ngụm trà, phát hiện Lê Lạc Thu mặc một bộ đồng phục gợi cảm đi tới, cười nói:

"Chưởng môn, ngươi quá lợi hại rồi nha."

Từ sáng sớm, nàng đã nhận được tin tình báo nói rằng đệ tử Thiết Cốt Phái thắng toàn bộ bảy trận, chưởng môn chém Tần Hạo Nhiên một đao ngã xuống đất.

Lúc đó, Lê Lạc Thu phản ứng đầu tiên là tự tát mặt mình một cái.

Lục lưu môn phái không phải hàng dễ chơi, mặc dù nàng không hy vọng Quân Thường Tiếu đi đập phá quá sẽ thua trận, nhưng thua hai ba trận cũng coi như tạm chấp nhận được.

Kết quả đâu!

Đánh một tràng 7-0!

Nếu như không phải Lê đường chủ hoàn toàn tín nhiệm thuộc hạ, nàng thậm chí rất hoài nghi không biết tin tình báo có bị làm giả hay không!

Quân Thường Tiếu uống một ngụm trà, đem cái chén đặt xuống, hai chân bắt chéo nói:

"Thiết Cốt Phái ta sẽ có một ngày trở thành đệ nhất tông môn, đây chỉ là một chuyện rất rất bình thường mà thôi."

Siêu cấp khoa trương, không thể ngăn cản.

Lê Lạc Thu ngồi xuống, cười nói:

"Xem ra, ta lựa chọn đầu nhập vào môn phái chính là một lựa chọn vô cùng sáng suốt nha."

Nữ nhân này nghiêng người quá khéo, từ góc nhìn của Quân Thường Tiếu có thể… sau đó vội vàng dịch chuyển tầm mắt đi, nói:

"Gần đây Tiêu gia có động tĩnh gì không?"

"Có."

Nói tới chính sự, nét tà mị trên mặt Lê Lạc Thu lập tức bị sự nghiêm túc thay thế, nói:

"Vào ngày chưởng môn tiến đến Hạo Khí Môn, đại trưởng lão Tiêu gia bỗng nhiên mất tích."

"Mất tích?"

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên.

Lê Lạc Thu có gì nói đấy:

"Đại trưởng lão Tiêu gia có một cái thói quen, mỗi buổi sáng đều sẽ đi Thanh Nhã Cư uống trà, nhưng từ ngày đó liền không có xuất hiện nữa."

Quân Thường Tiếu nâng cằm lên nói:

"Ngươi đã điều tra Thanh Nhã Cư chưa?"

"Đã điều tra."

Lê Lạc Thu nói:

"Đây là một trong các sản nghiệp của Tiêu gia, không phải võ giả thì không thể bước vào."

Quân Thường Tiếu nói:

"Ngươi thấy chuyện này thế nào?"

"Gần đây ta một mực cho người điều tra căn cứ huấn luyện sát thủ của Tiêu gia, nhưng mãi vẫn không có bất kỳ tin tức nào."

Lê Lạc Thu hơi ngưng lại nói:

"Thanh Nhã Cư này, rất có khả năng là căn cứ bí mật."

Quân Thường Tiếu đồng ý nói:

"Rất có khả năng này."

Lê Lạc Thu nói tiếp:

"Ta đã cho người theo dõi nhất cử nhất động nơi đó, chưởng môn có ý định gì không?"

"Chờ."

"Chờ cái gì?"

"Chờ tin tức của bọn người Tiểu Mật Phong."

Tiểu Mật Phong chính là người cầm đầu mười tên sát thủ kim bài đi theo Quân Thường Tiếu, hắn có thực lực gần với bốn đại sát thủ vương bài trong Tế Vũ Lâu.

Quân Thường Tiếu biết được biệt danh của hắn, đã từng hô to với hắn:

"Hai con Tiểu Mật Phong (ong lấy mật hoa) nha, thích thú trong bụi hoa nha."

Lê Lạc Thu nói:

"Xem ra, chuyến đi lần này của chưởng môn đã bị sát thủ dõi theo."

Quân Thường Tiếu uống một ngụm trà, giọng tràn đầy tức giận nói:

"Khôn hồn đừng cho lòi cái mặt chuột, nếu không bổn tọa chơi chết cả nhà hắn!"

Ngày đêm bị sát thủ thương nhớ, dù cho hiền nhân cũng không chịu nổi.

Chỉ cần bọn người Tiểu Mật Phong có thể sờ đến gốc nhụy, một kim hút sạch, nếm thử xem có ngọt hay không ngọt.

Màn đêm buông xuống.

Trong phòng ăn đèn đuốc sáng trưng.

Mỗi một bàn cơm đều bày đầy thịt rượu bên trên.

Quân Thường Tiếu giơ bát lên cao, nói:

"Vì lần này chiến thắng trở về, cạn ly!"

"Chưởng môn uy vũ!"

Chúng đệ tử cùng nhau giơ lên chén rượu rồi cạn sạch.

Lão Ngụy cũng tới góp vui.

Một mình hắn ngồi trong một góc, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm rượu, hai mắt nhìn đám người trẻ tuổi náo nhiệt, trong ánh mắt đục ngầu hồi tưởng quá khứ.

"Ngụy tử, ta muốn thành lập môn phái, có muốn cùng ta xông xáo một phen không!"

"Ha ha ha, rốt cuộc tìm được một cái đỉnh núi, chúng ta ngay tại chỗ này khai tông lập phái đi!"

"Ngụy tử, từ hôm nay trở đi ta là chưởng môn, ngươi là phó chưởng môn, chúng ta bắt tay làm một sự nghiệp lừng lẫy nào!"

Trí nhớ đã niêm phong bao nhiêu năm, đột nhiên hiện lại trong tiềm thức, khiến cho lão Ngụy trở về năm tháng tuổi trẻ so với đám nhóc trước mặt không sai biệt lắm.

Năm tháng như ngựa chạy, càng chạy người càng già a...

"Ngụy gia gia."

Liễu Uyển Thi chẳng biết từ lúc nào ngồi đối diện, hai tay chống cằm, nháy mắt nói:

"Vì sao người lại khóc?"

Lão Ngụy cười nói:

"Đồ ăn hơi cay."

Liễu Uyển Thi bĩu môi nói:

"Ngụy gia gia, đồ ăn của người đều là đích thân Đồ Đồ làm, một miếng ớt cũng không có bỏ vào nha."

"Hầy.."

Lão Ngụy giơ bát lên nói:

"Là rượu cay, rượu cay được chưa!"

Liễu Uyển Thi hơi nhíu mày, khuyên nhủ nói:

"Ngụy gia gia, người cũng đã có tuổi rồi, bớt uống rượu lại một chút, nếu không có ngày hóa bụi về trời..."

"Phụt!"

Lão Ngụy phun hết cả ngụm rượu, thật sự thiếu chút nữa hóa bụi về trời rồi.

Lời nói vô ý, lời nói vô ý.

Đệ tử Thiết Cốt Phái ngày thường vô cùng khắc khổ tu luyện, hiếm khí có một ngày ăn chơi xã láng, có thể trong phòng ăn cùng đồng môn sảng khoái uống rượu đọ tửu lượng.

Quân Thường Tiếu bưng một chén rượu, chân đạp trên ghế, nhìn bọn đệ tử chơi đến quên cả trời đất.

"Chưởng môn."

Lê Lạc Thu đi tới, nghiêng tai nói:

"Tiểu Mật Phong đã hồi tin tình báo."

"Nhanh vậy sao?"

Quân Thường Tiếu dùng linh lực tản đi men say của rượu, sau đó trở về thư phòng.

Lê Lạc Thu đem tin tình báo nói ra:

"Bọn người Tiểu Mật Phong ở bên ngoài dõi theo năm tên sát thủ tiến vào thành Lịch Dương, sau đó cải trang thành người hầu bước vào Thanh Nhã Cư."

Quân Thường Tiếu đan xen mười ngón tay lại, chống cái cằm lên phía trên, cười lạnh nói:

"Vậy có nghĩa là, Thanh Nhã Cư chính là căn cứ huấn luyện sát thủ của Tiêu gia, đám người đánh lén bên ngoài thành Lịch Dương cũng là người của bọn hắn sao?"

Con em nó.

Thật đúng là chơi đòn tâm lý chiến mà!

Nếu không phải mình lanh trí hàng phục Tế Vũ Lầu, cả ngày đều bị bọn người kinh tởm này chơi đến trời đất đảo lộn, sợ đến lúc chết vẫn không biết bọn hắn ở đâu.

"Lê đường chủ nghe lệnh."

"Xoát!"

Lê Lạc Thu lùi lại hai bước, chờ đợi mệnh lệnh.

Quân Thường Tiếu lạnh lùng nói:

"Đêm mai, tiến hành tiêu diệt Thanh Nhã Cư, gà chó cũng không tha!"

"Hiểu rõ."

"Ngươi dẫn theo Tiêu Tội Kỷ."

"Chuyện này..."

Lê Lạc Thu nói:

"Hắn dẫu sao cũng là người Tiêu gia, để hắn đi vậy có chút không ổn đâu."

Quân Thường Tiếu nói:

"Ngươi cho rằng người Tiêu gia muốn giết là bổn tọa sao?"

Lê Lạc Thu hơi chút trầm mặc, nói:

"Thì ra người mà Tiêu gia muốn giết chính là Tiêu Tội Kỷ, đây rốt cuộc thù oán lớn đến bao nhiêu, ngay cả tộc nhân bị trục xuất cũng không buông tha?"

"Răng rắc!"

Quân Thường Tiếu siết năm ngón tay lại thành nắm đấm, bóp nát chén trà nói:

"Ngươi dám đụng vào đệ tử Thiết Cốt Phái ta, đừng nói một cái Thanh Nhã Cư, coi như Tiêu gia thì lão tử cũng dám diệt!"

Hơi lạnh bộc phát, sát khí tỏa ra ngoài!

Thành Lịch Dương, màn đêm tối.

Tiểu nhị bên trong Thanh Nhã Cư đang bận rộn dọn quán, ngay lúc vừa muốn đóng cửa, một nữ tử thướt tha dùng tay ngọc chặn lại cửa, cười nói:

"Tiểu ca, đây chính là Thanh Nhã Cư sao?"

Nữ tử này có tướng mạo vô cùng quyến rũ, vóc người lại cực kỳ nóng bỏng, bất kỳ người nam nhân nào nhìn vào cũng sẽ phải nhìn chăm chú vài giây.

Nhưng tiểu nhị chỉ là hơi ngây người, sao đó vô tình nói:

"Thật có lỗi, quán đã đóng cửa."

"Có sinh ý cũng không làm sao?"

Nữ tử cười nói.

Tiểu nhị nói:

"Cửa hàng đã đến giờ đóng cửa, cô nương muốn uống trà thì sáng mai lại đến đi."

Nữ tử cũng nghe vậy cũng không có ý rời đi, nháy mắt mấy cái, cười nói:

"Tiểu ca, ta nói sinh ý, không phải là uống trà, mà chính lấy mạng."

Lấy mạng?

Tiểu nhị lập tức biểu hiện ánh mắt lạnh lẽo.

"Phốc!"

Tia sáng lóe lên, không chút thương xót vạch nát cổ hắn.

Lê Lạc Thu thi triển kỹ xảo ném phi tiêu, tư thế hiên ngang cất bước vào trong tiệm, bên trong một góc tối cũng có mười mấy tên sát thủ đột nhập vào, nhanh chóng xử lý thi thể, sau đó đóng cửa tiệm lại.

Đêm thanh gió mát.

Giết người phóng hỏa!