Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 186: Đi nào, bóng chưởng môn!

Đám tán tu vẫn là nhịn đau tim xé thịt giao nộp một ngàn lượng, tiếp tục đi theo phía sau Thiết Cốt Phái với mong muốn húp chút cháo ngon.

Bởi vì bọn người này nhân lúc các đệ tử Thiết Cốt Phái đang nghỉ ngơi, tự cấp cho bản thân thêm dũng khí tiến vào đường hầm thông hướng tới sào huyệt của nhện độc, trên đường đi phát hiện mảng lớn mảng lớn xác nhện chất đầy đường.

Ôi mẹ ơi..!

Toàn bộ Tiểu Độc Tri Chu đều bị tiêu diệt?

Bọn hắn tiếp tục thâm nhập vào sâu hơn, sau khi nhìn thấy thi thể Đại Độc Tri Chu Vương lập tức nhận định, Thiết Cốt Phái cực kỳ trâu bò!

Chuyện đã đến nước này mà quay đầu trở về, không đi bám đuôi theo phía sau kiếm chút cháo ăn, tuyệt đối là tổn thất lớn!

Cùng lúc đó.

Trong khi Quân Thường Tiếu dẫn các đệ tử đi giết nhện độc, có người đi loanh quanh phía ngoài dạo chơi, vô tình phát hiện không ít dược liệu và khoáng thạch có giá trị.

Đám tán tu vô cùng mong chờ, thời điểm Thiết Cốt Phái tiến vào khu vực kế tiếp, sau đó giết sạch toàn bộ số hung thú trong đó, giúp mình không cần bận tâm nguy hiểm đi nhặt đầy bồn đầy bát.

Quân Thường Tiếu một bên dẫn theo đệ tử tiến vào đường hầm còn lại, một bên trong lòng thầm nghĩ, khu vực kế tiếp tốt nhất có thể gặp được hung thú đẹp mắt hơn so Xích Viêm lang....

Đi qua cửa đường hầm không gió, một mảnh khu rừng rậm rạp hiện ra trong tầm mắt mọi người, thỉnh thoảng có thể ngửi được mùi thối của phân và nước tiểu.

Quân Thường Tiếu giương khẩu QBU-88 lên, mượn nhờ tầm quan sát của ống ngắm 8x để quét một vòng, phát hiện phiến khu vực này có đến hai đến ba mươi con hung thú hình dáng khác nhau sinh hoạt, thực lực mỗi con cũng không yếu hơn Bối Sơn Hùng.

Giết từng con một, khẳng định tốn rất nhiều thời gian.

Vì vậy hắn ra lệnh cho Tiêu Tội Kỷ và Lý Ngọc Hoa tiếp tục xung phong làm khiên thịt lao vào rừng cảm tử dẫn dụ vài con hung thú ra chơi với mọi người.

"Rống!" "Rống!"

Không bao lâu sau, bốn con hung thú có thể hình khổng lồ bị dẫn dụ ra ngoài.

Nhìn vào khí thế từ bọn nó phát ra, thực lực hẳn là tầm khoảng Võ Đồ đỉnh phong cho tới Võ Sư nhất nhị phẩm.

Bởi vì con nào con nấy quá xấu xí, cho nên Quân Thường Tiếu âm thầm cất bóng chưởng môn vào túi, sau đó ra lệnh cho đám đệ tử làm gỏi toàn bộ.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Qua một đoạn thời gian, mấy con hung thú dưới sự chơi đùa của đệ tử Thiết Cốt Phái, từng con ngã xuống đất khí tuyệt bỏ mình.

Đối mặt với đàn sói và bầy nhện, bởi vì số lượng quá nhiều nên hơi khó giải quyết, còn chỉ vài con hung thú như này thì chơi còn chưa đủ sướng.

Tiêu Tội Kỷ và Lý Ngọc Hoa tiếp tục tiến vào rừng rậm, dẫn dụ từng con hung thú đi ra.

Trong số đó có hai con Đại Tinh Viên, trải qua một phen vật lộn, số lượng tiêu diệt loài này tăng lên ba con.

Nửa tiếng sau.

Hung thú trong mảnh khu vực này toàn bộ bị quét sạch, các đệ tử bắt đầu thu hoạch tinh hạch, da lông và xương cốt của chúng nó.

Những tán tu đứng ngay cửa đường hầm, từng tên run rẩy khóe miệng kịch liệt.

Hai đến ba mươi con hung thú, thực lực yếu nhất cũng là Võ Đồ đỉnh phong, từng con từng con bị Thiết Cốt Phái không cần tốn nhiều sức làm gỏi sạch sẽ, chuyện này quá kinh dị!

Xoát! Xoát!

Sau khi Quân Thường Tiếu dẫn các đệ tử rời đi, bọn hắn lập tức cùng nhau tiến lên tiến hành chia cắt thịt thú, bởi vì không gian giới chỉ có giới hạn, toàn bộ số thịt khỉ lúc nãy nhặt được đều trở thành hàng thừa vứt đi.

May mắn là đám tán tu còn nhặt được dược liệu và khoáng thạch từ các hốc cây và khe đá, mặc dù Thiết Cốt Phái chỉ chừa lại toàn hàng chất lượng thấp, nhưng ít ra cầm bán đi kiếm cũng kiếm được chút tiền lời....

Tử Vong Cốc có bao nhiêu mảnh đất sinh hoạt thì chuyện này không ai biết. Nhưng bọn hắn biết một điều là kể từ lúc Thiết Cốt Phái tiến vào nơi này, chuỗi ngày sinh hoạt lâu dài của hung thú sắp gặp phải đại nạn.

"Ầm ầm!"

Lại có thêm một con Đại Tinh Viên ngã ầm xuống đất bỏ mạng, đây cũng là lời tuyên bố hung thú trong mảnh khu vực này đã toàn bộ về chầu ông bà.

"Đinh! Tiêu diệt Đại Tinh viên: 10/10."

"Đinh! Chủ nhân hoàn thành số lượng yêu cầu của một loại hung thú, nhiệm vụ sử thi hoàn thành 40%, nhận được 200 điểm cống hiến môn phái."

"Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 925/1000."

Quân Thường Tiếu tạm thời ngưng ý định tiến sâu vào trong, thay vào đó là trước tiên mua 4 bình trung phẩm dịch cải tạo tư chất.

Cái đồ chơi này có công hiệu cải tạo linh căn cho đệ tử, bỏ bao nhiêu điểm ra mua cũng không thấy lãng phí.

Quân Thường Tiếu nói:

"Trời sắp tối rồi, trước tiên chúng ta tạm thời ở nơi này nghỉ ngơi một đêm đi."

"Vâng."

Đám người bắt đầu dùng tơ nhện đan thành lều vải để tạm trú, sau đó mấy tên đệ tử luân phiên phụ trách cảnh gác.

"Lách tách!"

Đống củi bắt lửa, ánh sáng ấm áp tỏa ra.

Quân Thường Tiếu một lần nữa thi triển tài nghệ nướng thịt cho các đệ tử thưởng thức.

Đám tán tu phía xa xa, nhìn thấy Thiết Cốt Phái can đảm nhóm lửa nướng thịt bên trong Tử Vong Cốc, đầu bọn hắn muốn bái phục sát đất.

Một đêm bình yên trôi qua.

Sáng hôm sau, Quân Thường Tiếu tiếp tục dẫn theo các đệ tử tìm kiếm đường hầm khác, sau đó tiếp tục chém giết hung thú.

Đương nhiên, mọi chuyện không thể nào đầu xuôi đuôi lọt dễ dàng vậy được.

Mọi người trong lúc vô tình thâm nhập vào lãnh địa của một con hung thú có thực lực Võ Tông cảnh, cũng may mọi người phúc lớn mạng lớn chạy thoát ra ngoài.

“Đi thôi, bóng chưởng môn!"

Bên trong một mảnh khu vực nào đó, Quân Thường Tiếu tung ra bóng chưởng môn nện vào đầu một con hung thú oai phong thuộc loài hổ.

Kết quả quả bóng không những hàng phục thất bại, mà ngược lại còn chọc con hổ tức sôi máu, trực tiếp gào thét xông tới!

Con em nó!

Vì cái gì không được!

Hệ thống trả lời:

"Sơ phẩm bóng chưởng môn chỉ có thể bắt giữ hung thu đẳng cấp thấp."

"Các ngươi xông lên đánh chết nó."

Rơi vào đường cùng, Quân Thường Tiếu chỉ có thể ra lệnh cho các đệ tử giết chết con hổ này.

"Trời đất, đây chính là hung thú có thực lực tương đương với Võ Sư đỉnh phong đấy!"

"Những đệ tử Thiết Cốt Phái này thật quá dã man rồi!" "Nhất là tên Tiêu Tội Kỷ kia, vậy mà dám lấy một đôi nắm đấm đi vật lộn với con hổ luôn kìa!"

Sự hung mãnh của các đệ tử Thiết Cốt Phái khiến cho đám tán tu ở phía sau, càng lúc càng khó kiềm chế sự khiếp sợ nảy sinh ở trong lòng....

Thám hiểm càng sâu về sau, thực lực của hung thú sinh hoạt trong mảnh khu vực này càng lúc càng cường đại, số lượng cũng ngày càng khan hiếm.

Hung thú mạnh mẽ đều chiếm riêng cho mình một lãnh địa, bình thường nhất là một mình xưng bá cả một khu vực.

Tất nhiên.

Cấp bậc của dược liệu và khoáng thạch càng vào sâu càng cao. Ví dụ như sau khi quét sạch một khu vực, Tô Tiểu Mạt phát hiện được một khối Hắc Diệu thạch nặng chừng mười cân.

Cứ như vậy, tài liệu luyện chế Bá Vương Thương thuận tay vào túi.

Xoát!

Quân Thường Tiếu kéo ra cửa sổ Chú Tạo Các, các loại khoáng thạch tự động bắt cặp với hỏa chủng rồi tiến hành luyện chế.

Nửa tiếng sau.

Một thanh trường thương bao phủ chỉ một màu đen được luyện chế ra đời.

Sơ phẩm Bá Vương Thương cũng có một cái lỗ nhỏ dưới cán thương, có thể đem năng lượng tinh hạch truyền vào, sau đó kích hoạt chức năng, trong nháy mắt sẽ đâm ra một cái sóng năng lượng.

Tiến vào một cái khu vực khác, Quân Thường Tiếu lấy Bá Vương Thương ra cầm trong tay, hướng về một con hung thú phát động công kích, quát to:

"Thương xuất như long!"

"Bành!"

Sau khi ánh sáng lấp lóe hội tụ trên đầu thương, lập tức một đạo sóng năng lượng phóng ra ngoài, trực tiếp giết chết một con hung thú trung tứ phẩm đang xông tới ngay tức khắc!

Mọi người cùng nhau trừng to hai mắt.

"Ối mẹ ơi."

Tô Tiểu Mạt chạy đến bên cạnh, cả kinh nói:

"Chưởng môn, vũ khí này của người có thể thi triển ra công kích tương tự với võ học linh lực hóa hình sao?"

"Ngươi thấy lợi hại không?"

Quân Thường Tiếu nói.

"Vô cùng lợi hại!"

"Vậy cho ngươi cầm chơi."

Tô Tiểu Mạt tiếp nhận Bá Vương Thương với gương mặt đầy hớn hở.

"Xoát!"

Sau một lúc, hắn cầm trường thương trong tay hướng về phía một cái đường hầm khác đi tới, cả người tỏa ra khí thế cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, mạt tướng cũng có thể xông trận lấy đầu tướng địch đem về!

"Á..á!"

"Chưởng môn mau cứu mạng!"

Nhưng mà, vừa mới đi không bao lâu đã thấy hình ảnh Tô Tiểu Mạt hai tay giơ thương lên cao vắt chân lên chạy trở về, đằng sau hắn là hơn mười con sói với bộ lông màu tím, dưới chân con thú có làn gió xoáy bao bọc.

"Không ổn!"

"Đây là Tật Phong Lang!"

"Thôi xong đời rồi, hôm nay chúng ta chắc chắn phải để lại cái mạng ở nơi khỉ ho cò gáy này rồi!"

Đám tán tu run rẩy hoảng sợ.

Thế nhưng không ai hướng phía sau trốn chạy trốn, bởi vì Tật Phong Lang vốn dựa vào tốc độ để kiêu ngạo, chỉ cần bị chúng nó để mắt tới, có chạy đằng trời.

Lúc này bọn hắn cũng chỉ có thể ỷ lại vào Thiết Cốt Phái sẽ giết chết được bọn súc sinh này!

"Ngao ô!"

Mười mấy con Tật Phong Lang khai triển tốc độ xác thực rất nhanh, mặc cho Tô Tiểu Mạt đã vận dụng Quỷ Ảnh Bộ cũng nhanh chóng bị rút ngắn khoảng cách.

Quân Thường Tiếu thì lại biểu hiện hai con mắt nóng bỏng.

Những còn thú này không chỉ là yêu cẩu của nhiệm vụ, mà từ hình thể với bộ lông nhìn thấy thế nào cũng đẹp mắt hơn nhiều so Xích Viêm Lang.

Nếu như bóng chưởng môn có thể hàng phục được một con, chuyện này tuyệt đối vô cùng sướng!

"Tránh ra!"

Quân chưởng môn lấy bóng chưởng môn ra.

Tô Tiểu Mạt đang chạy trối chết, lập tức chuyển hướng. "Đi nào, bóng chưởng môn!"

Quân Thường Tiếu truyền linh lực vào cánh tay, sau đó ném mạnh ra ngoài.

"Véo —— —— "

Bóng chưởng môn hướng về phía một con Tật Phong Lang đang dẫn đầu bay tới, ngay lúc sắp nện trúng mục tiêu thì đối phương há cái miệng rộng, phun ra một cơn gió lốc.

Quân chưởng môn sợ mình dùng sức quá nhiều mà nện chết đối phương, cho nên lực lượng cũng không quá mạnh, vô hình chung tạo điều kiện cho bóng chưởng môn bị thổi bay đi, sau đó rơi xuống vào cánh rừng phía xa.

"Đinh! Bắt giữ thành công!"

Nà ní (Cái gì)?!

Quả bóng bị thổi bay mà vẫn có thể bắt giữ?

Quân Thường Tiếu vội vàng nhìn sang, chỉ thấy một con vật nhỏ béo ụt ịt như trái banh đang ngậm bóng chưởng môn chạy như bay đến, ánh mắt nó lấp lóe sự sùng bái như được nhân tính hóa.

Hai cái lỗ tai to, một cái mũi tẹt...

Móa nó!

Đây chẳng phải là heo rừng nhỏ đấy sao?!