Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 263: Số trời đã định, không có đường thoát!

Sau khi trở về môn phái, Lý Thanh Dương sắp xếp chỗ ở cho các sư đệ sư muội mới gia nhập, đồng thời đưa cho mỗi người một cuốn sổ tay và đồng phục.

Các loại đan dược cũng không thể thiếu.

Quân Thường Tiếu ngồi trên bảo tọa chưởng môn, thầm nói:

"Đợi đến lúc bọn hắn đột phá tu vi đến Khai Mạch mười hai đoạn, lập tức có thể chứng nhận môn phái thất lưu rồi."

Môn phái thất lưu cần thỏa mãn điều kiện là chưởng môn có thực lực Vũ Sư cảnh, 50 tên đệ tử Võ Đồ cảnh, 500 tên đệ tử Khai Mạch mười hai đoạn.

Hiện tại, Quân Thường Tiếu đã là Võ Sư lục phẩm, hoàn toàn thỏa mãn điều kiện.

Còn về 50 tên đệ tử Võ Đồ cảnh.

Nói thẳng ra, không tính bọn đệ tử mới gia nhập môn phái, thì 501 tên đệ tử bên trong Thiết Cốt Phái đều là Võ Đồ cảnh.

Mấu chốt nằm ở chỗ, chính là 500 tên đệ tử Khai Mạch mười hai đoạn, nói thế nào cũng là 50 + 500, cho nên về mặt nhân số không đủ để đạt điều kiện.

Hiện tại số lượng đệ tử từ 502 tăng lên 602 người, chỉ cần bồi dưỡng toàn bộ đả thông được mười hai đoạn mạch, hoàn toàn thỏa mãn điều kiện chứng nhận.

Quân chưởng môn tất nhiên không dừng lại ở con số hơn 600 đệ tử, cho nên sắp xếp chỗ ở cho các đệ tử mới xong, hắn quyết định lên đường đi đến thành Tôn Dương có khoảng cách gần nhất để chiêu mộ.

"Chưởng môn."

Lý Thanh Dương nói:

"Đệ tử ở thành Tôn Dương có một người bạn, lần này muốn đi cùng để thăm hỏi hắn một chút."

"Được."

Hôm sau, Quân Thường Tiếu để Tiêu Tội Kỷ ở lại môn phái tu luyện, dẫn theo nhị đệ tử và bọn người Trương Vĩ lên đường.

Thành Tôn Dương là một trong tám tòa thành của quận Thanh Dương.

Thời điểm Ngải gia lần đầu đấu giá Liệu Thương Đan, nhị công tử Tống gia ăn đan dược một lần nữa đứng lên trước mặt mọi người, chính là xuất thân từ Tống gia của tòa thành này.

Nhắc tới cũng trùng hợp.

Người bạn của Lý Thanh Dương chính là nhị công tử Tống gia.

Một người là đệ nhất thiên tại thành Thanh Dương, người còn lại là đệ nhất thiên tài thành Tôn Dương.

Năm đó hai người đồng thời để mắt đến một con hung thú ở chốn rừng hoang, kết quả không đánh nhau thì không trở thành bằng hữu.

Mãi về sau nhị công tử Tống gia bị tê liệt nằm trên giường, Lý Thanh Dương từng đến thăm hỏi nhưng bị cự tuyệt ngoài cửa.

Từ đó về sau, hai người không còn bất kỳ liên hệ gì nữa.

Cho đến khi nắm được tin tức gần nhất từ tình báo của Tế Vũ Đường, bằng hữu nhiều năm mình không còn liên hệ, mượn nhờ Liệu Thương Đan của chưởng môn một lần nữa đứng lên.

"Chậc chậc."

Quân Thường Tiếu nói:

"Liệu Thương Đan của bổn tọa không chỉ cứu ngươi, lại còn cứu cả bằng hữu của ngươi, có lẽ đây chính là duyên phận nha."

Lý Thanh Dương chân thành nói:

"Cho nên lần này đệ tử đến thăm hỏi người bạn cũ, cũng là hy vọng có thể thuyết phục hắn, gia nhập Thiết Cốt Phái."

Quân Thường Tiếu nói:

"Vậy phải xem khả năng thuyết khách của ngươi rồi."

Mặc dù hắn không quan tâm tư chất của đệ tử, nhưng coi như toàn bộ vị trí đệ tử trống, đều dùng đệ tử linh căn thượng phẩm lắp vào, hắn cũng không e ngại chê nhiều.

Có rất nhiều con đường thông đến thành Tôn Dương, Quân Thường Tiếu chọn đi đường núi nhỏ hẹp, khoảng chừng nửa canh giờ có thể đến nơi.

Bất quá.

Khi hắn dẫn đệ tử đi tới một nơi trong rừng hoang, bỗng nhiên mơ hồ nghe được tiếng rồng từ sâu trong rừng vang lên.

Lý Thanh Dương nói:

"Chưởng môn, hẳn là có hung thú công kích nhân loại."

"Đi."

Quân Thường Tiếu nói:

"Chúng ta qua xem thử một chút."

Mọi người dựa theo âm thanh phát ra mà di chuyển.

Rất nhanh, nhìn thấy phía trước một tảng đá lớn, một con báo thu đang điên cuồng cắn xé một tên nhân loại.

Y phục người kia đã rách nát, sau lưng hiện ra vết cào và vết cắn xé, máu tươi chảy lách tách đầy đất.

"Giết nó."

Quân Thường Tiếu nói:

"Đừng quên dò xét tinh hạch."

"Xoát!"

Lý Thanh Dương thi triển Túng Vân Bộ, Hàn Phong Kiếm trong tay lắc một cái, nhất thời hình thành kiếm ảnh, chém rụng đầu con báo thú hạ nhị phẩm kia.

"Phốc!"

Lồng ngực bị xé rách, một viên tinh hạch rơi ra ngoài.

"Ngon."

Quân Thường Tiếu nói.

Tiện tay nhặt được một viên tinh hạch, chuyệny quá ngon ăn.

Lý Thanh Dương nhặt viên tinh hạch lên, sau đó đi đến trước mặt người bị cắn xé, đặt một tay lên cổ đối phương, lắc đầu nói:

"Chưởng môn, người đã tắt thở."

"Số trời đã định, không có đường thoát."

Quân Thường Tiếu nói:

"Chúng ta vẫn tranh thủ lên đường thôi."

Hung thú sinh sống đầy trong núi hoang, một khí tiến vào, tất nhiên phải có giác ngộ chuyện sống chết.

"Vâng."

Lý Thanh Dương thu kiếm vào vỏ.

Nhưng hắn vừa cất bước, bỗng nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn về bộ thi thể kia, sau đó kéo ra.

Bên dưới thi thể là một cái hố nhỏ, bên trong hố có một thân thể nữ hài nhuốm máu đang cuộn tròn.

"Chưởng môn."

Lý Thanh Dương nói:

"Có một nữ hài."

Quân Thường Tiếu quay đầu lại, thời điểm Lý Thanh Dương kéo thi thể sang một bên, hắn lập tức nhận ra, đây chẳng phải là lão giả hôm qua xuất hiện ở thành Lịch Dương Thành đó sao?

Chẳng lẽ nào..

Hắn bước tới, nhìn vào bên trong hố.

Quả nhiên là nữ hãi tử bảy tám tuổi luôn miệng kêu Lỗ gia gia.

Tiểu nha đầu dường như sợ hãi tột cùng, cả thân thể cuộn tròn rúc vào trong cái hố, không ngừng run rẩy.

"Lỗ gia gia.."

Sau một lúc, nhìn thấy thi thể lão giả, nàng rốt cuộc không kìm được cảm xúc trong lòng, hai hàng nước mắt tuôn rơi như suối.

Lý Thanh Dương nói:

"Chưởng môn, lão giả này hẳn là muốn bảo vệ nàng, cho nên mới đặt nàng xuống cái hố, sau đó dùng thân xác mặc cho hung thú cắn xé để che chở."

Quân Thường Tiếu lắc lắc đầu nói:

"Không có thực lực, đừng nghĩ đến việc đi đường núi."

Trong chốn núi rừng hoang dã này, một đống đất nhỏ được tạo thành, trên vách đá khắc lên năm chữ ‘mộ của Lỗ gia gia’.

Tiểu nữ hài quỳ gối trước bia mộ, hai mắt đã khóc đến sưng cả lên.

"Chưởng môn."

Lý Thanh Dương không đành lòng nói:

"Đứa nhỏ này quá đáng thương, không bằng thu nhận nàng làm đệ tử đi."

Hắn cũng biết được sự việc hôm qua ở thành Lịch Dương từ miệng sư đệ, tiểu nữ hài vốn không cha không mẹ.

Hiện tại lão giả che chở cũng ra đi, nàng không còn bất kỳ thân nhân, một mình lẻ loi hiu quanh sống trên cõi đời là chuyện đáng thương cỡ nào a.

Tuy Lý Thanh Dương đã giết rất nhiều người, sự tàn nhẫn cũng được mài dũa không ít, nhưng trái tim vẫn còn bảo trì lương thiện.

Quân Thường Tiếu nói:

"Được."

Hắn cũng không phải loại người lãnh huyết vô tình, đã có duyên gặp lại chốn rừng hoang, vậy thì cứ nhận nàng làm đệ tử đi, đồng thời cũng đâu thể để nàng một mình đi lại trong chốn hoang dã được.

Năm đó Liễu Uyển Thi thút thít năn nỉ, hắn nhận làm đệ tử, trên thân bị gắn mác thánh mẫu, ngày hôm nay lại thu nhận thêm một tiểu nha đầu, tâm lý đã chuẩn bị thật tốt.

"Lăng Tuyết."

"Có!"

"Ngươi ôm nàng lên đi."

"Á?"

Lăng Uyên Tuyết vẫn làm theo mệnh lệnh chưởng môn, ôm tiểu nữ hài lên, đối phương lập tức khóc rống muốn bồi táng Lỗ gia gia.

"Lên đường, đến thành Tôn Dương."

Quân Thường Tiếu dẫn theo đệ tử tiếp tục đi đường.

Tiểu nữ hài gọi là Mộng Oánh vẫn luôn khóc lóc, vùng vẫy, hai con mắt ẩm ướt nhìn chằm chằm về phía bia mộ.

Lỗ gia gia tuy không có quan hệ máu mủ với nàng, bất quá có thể xem là người thân duy nhất trên thế gian, hiện tại người cũng đã đi xa, dần dần xa tận chân trời.

Đoàn người Quân Thường Tiếu vừa đi không lâu, bia mộ vừa mới thành lập kia bỗng run run, bia đá bị lực ảnh hưởng ngã xuống, bùn đất cũng theo đó bị đẩy ra ngoài.

"Soát!"

Đột nhiên, một cái tay khô gầy từ trong mộ duỗi lên, lão giả vốn đã chết chậm rãi từ bên trong leo ra ngoài.

Nếu như có người nhìn thấy một màn này, chắc chắn tinh thần bị sốc đến chết.

"Hà!"

Lão giả ngồi phía trên bia mộ khẽ thở mấy hơi.

Hắn vẫn còn sống? Hắn không có chết?

"Hài tử."

Nghỉ ngơi một lúc, lão giả nhìn về hướng Quân Thường Tiếu rời đi, giọng nói già nua cất lên:

"Ta thôi diễn (chiêm tinh, tính toán) sẽ không sai, Thiết Cốt Phái này không hề đơn giản, hy vọng ngươi có thể từng bước một lớn mạnh bên trong môn phái này."

"Không đúng."

Hắn hơi ngừng một chút, nói:

"Phải là không buồn không sầu sống khỏe mạnh."

Xoát! Xoát! Xoát!

Mấy tên võ giả mặc trang phục màu đen xuất hiện, đứng xếp hàng chỉnh tề phía sau lưng lão giả, dường như bọn người này đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

"Lỗ hộ pháp."

Một người thấp giọng nói:

"Khi nào chúng ta trở về Ma Sơn?"

Lão giả nhìn như ăn mày đứng lên, dòng khí màu đen bao phủ thân thể lão trong nháy mắt, hình thành chiến giáp đen bóng.

Cặp mắt đục ngầu thay đổi thành sự lạnh lẽo vô cùng, nói:

"Tương lai của thiếu chủ đã sắp xếp ổn thỏa, chúng ta những cái mạng rác này cũng đã đến lúc đi theo đại chủ nhân rồi."

Một ngày này, mấy chục đạo ánh sáng đen bay đi, tỏa ra một luồng hơi thở âm u quỷ dị, chấn động chim bay cá nhảy trong núi rừng chết bất đắc kỳ tử!