Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 43: Thời gian hưởng thụ!

Lý Thanh Dương, Lục Thiên Thiên và các đệ tử khác bắt đầu đi đến thôn Thanh Dương, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu để làm nhiệm vụ.

“Đệ tử Thiết Cốt phái hả?”

“Chó… tên tiểu tử thối Quân Thường Tiếu kia, từ lúc nào có nhiều đệ tử như vậy rồi?”

“Ở chỗ cây đa lớn, có một cô nương giống như một thiếu niên, nói là chấp hành mệnh lệnh của chưởng môn thay Triệu Tú giúp chúng ta viết thư từ, thông báo đấy.”

Dân làng của thôn Thanh Dương tụ tập ở cửa thôn bàn tán.

Lý Thanh Dương đang ngồi dưới cây đa cổ thụ, nghe thấy mọi người gọi mình là ‘cô nương’, trong lòng cảm thấy tổn thương rất lớn sâu sắc.

Thực sự hắn cũng rất cao lớn, cũng rất có khí phách nam nhi. Thế vậy mà hắn vẫn bị lẫn lộn thành một ‘cô nương’, nguyên nhân chính là vì đồng phục của môn phái quá rực rỡ. Ở cái thế giới này, trang phục đẹp thường chỉ dành cho các cô nương mặc mà thôi.

Không bao lâu sau, một bà lão tóc trắng xóa chống gậy đi tới.

Lý Thanh Dương nói:

“Bà lão, người muốn viết thư sao?”

Bà lão tóc trắng nghiêng lỗ tai nói:

“Nhóc con, ngươi vừa mới nói cái gì?”

Lý Thanh Dương nói to hơn:

“Ta nói, người đây là đến viết thư sao?!!”

Bà lão tóc trắng vẫn không nghe rõ lời, cố gắng lắc lắc cái tay khô quắt của mình, sau đó chỉ chỉ lỗ tai mình nói:

“Bà lão đây lớn tuổi nên mắt mờ tai lãng, nghe không còn rõ ràng nữa!”

Lý Thanh Dương cảm thấy bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải nâng bút viết trên giấy là:

“Ngài muốn viết thư sao?”

Đúng lúc đó, Tiêu Tội Kỷ đang gánh hai thùng phân đi tới, nhìn thấy nhị sư huynh đang cầm giấy đưa cho bà lão nhìn, mém chút nữa thì lảo đảo ngã lăn ra đất.

Lý Thanh Dương nghe được động tĩnh nhìn qua, nói:

“Sư đệ, ngươi không có bị làm sao chứ?”

Tiêu Tội Kỷ cố gắng ổn định thân thể, để hai thùng phân không rơi xuống đất, bất lực nói:

“Sư huynh cho rằng bà lão ấy biết chữ sao?”

Lý Thanh Dương vỗ đầu một cái nói:

“Ta quên mất, phần lớn thôn dân ở thôn Thanh Dương đều không biết chữ, ta viết họ cũng chẳng hiểu đây là cái quỷ gì!”

Hắn gồng hết sức rồi hô thật to:

“Bà lão đến viết thư sao?!!”

Cuối cùng, bà lão tóc trắng cũng nghe được, sau đó gõ gõ gậy chống chân nói:

“Nhóc con, ngươi không thể nhỏ giọng một chút được sao, lỗ tai ta sắp bị ngươi làm điếc luôn rồi đây này.”

“Phù phù.”

Lý Thanh Dương trực tiếp co quắp, run run cả người trên bàn.

....

Bên trong trang viên phủ đầy lá rụng.

Lục Thiên Thiên toàn thân trang phục trắng toát, giống như hoa sen mới nở. Đôi tay nhỏ nhắn ngập tràn linh lực nhàn nhạt.

“Xoạt!”

Nàng nhẹ nhàng nâng cổ tay nhỏ.

Nhưng là, cây chổi làm từ trúc không thể chịu nổi lực lượng này, nhất thời vỡ nát.

Lục Thiên Thiên nhíu mày nói:

“Cây chổi này bị làm sao thế nhỉ?”

Nhìn bên dưới chân, có tới ba cái chổi trúc đã vỡ nát, thảm không thể nào thảm hơn.

“Cô..Cô nương..”

Vương đại thẩm núp ở phía xa, đang dùng một tấm sàng cát che trước người, sợ hãi nói:

“Ngươi...ngươi đến cùng là đến quét lá hay đến quét người!”

“Hừ!”

Lục Thiên Thiên đem cái chổi đã vỡ nát vứt trên mặt đất, tức giận nói:

“Ta đã bảo là không muốn làm rồi, vậy mà chưởng môn vẫn bắt ta tới đó chứ.”

Chưởng môn?

Dì Vương ngay lập tức nghĩ tới Quân Thường Tiếu.

Trong lòng lập tức mắng to:

“Tiểu tử thối, ngươi đây là cho người đến chọc ta đúng không?”

“Vù vù!”

Đột nhiên, từng đợt gió mạnh thổi tới.

Vương đại thẩm vội vàng giơ tấm sàng lên sẵn sàng phòng thủ, nhưng vẫn cố liếc mắt một cái. Chỉ thấy nữ hài mặt đẹp như tiên kia, hai tay vung vẩy giữa không trung, những lá cây vung vãi đầy đất kia cũng bị thổi ngưng tụ vào cùng một chỗ.

“Tiện lợi hơn cây chổi gấp mấy ngàn lần.”

Lục Thiên Thiên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đại thẩm nói:

“Đại thẩm, những thứ rác rưởi này ném đi đâu đây?”

“Cửa...Ngoài cửa...” Vương đại thẩm vội vàng chỉ ra bên ngoài viện.

“Xoát!”

Lục Thiên Thiên cất bước chân nhanh nhẹn, phảng phất như đang nhảy múa rất uyển chuyển, hai tay trắng nõn như ngọc vung vẩy giữa trời, làm lá cây hội tụ thành từng đoàn bay về phía bên ngoài.

“Vèo vèo...”

Tô Tiểu Mạt đang đi khắp thôn tìm Tiểu Hoàng, vừa đi ngang qua trang viên, bỗng nhiên bị một đoàn lá cây cùng cành cây rất lớn nện vào đầu, tội không thể tả.

“Phụt! Há há!”

Các đệ tử đang tách ra làm nhiệm vụ, nhìn thấy sư huynh toàn thân dính đầy lá cây, nhất thời không nhịn được cười một trận ha hả.

“Tránh đường, tránh đường!”

Đúng lúc này, Tiêu Tội Kỷ gánh hai thùng phân lao xuống dốc.

Bởi vì không thể khống chế tốt cái đòn gánh, làm cho hai thùng phân đung đưa nghiêng trái ngã phải, làm không ít phân bị văng ra, bắn tung tóe đến mặt bọn họ.

“Há há!”

Nhìn thấy trên mặt hai tên sư đệ dính đầy phân, Tô Tiểu Mạt cười như điên dại.

Đến giữa sườn núi, rốt cuộc Tiêu Tội Kỷ có thể đem hai thùng phân ổn định vững vàng, quay đầu lại mặt có chút cứng ngắc nói:

“Các sư huynh muội, thật có lỗi với các ngươi nha...”

“Vù vù!”

Hai tên đệ tử trên mặt có dính phân, hai mắt lấp lóe hồng quang đi tới.

Tiêu Tội Kỷ thấy thế, vội vàng cầm lấy đòn gánh hai thùng phân chạy mất xác.

“Đừng để hắn chạy thoát!”

Hai tên đệ tử vắt hai cẳng giò đuổi theo, lúc này không còn bận tâm đến sạch sẽ hay bẩn thỉu, trực tiếp thò tay vào trong thùng bốc phân, sau đó bôi lên mặt Tiêu Tội Kỷ, nhếch miệng cười lớn nói:

“Thù này lão tử đã báo!”

“Há há há...”

Tô Tiểu Mạt ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt.

“Bành!”

Lại một đống lá cây và cành cây bay tới, nện trên đầu của hắn, nhất thời hắn trợn trắng mắt ngã xuống..

...

Người trong thôn Thanh Dương không nhiều, chỉ có mấy trăm mà thôi. Thanh niên khỏe mạnh phần lớn đi ra ngoài làm việc, trong thôn chỉ có người già và trẻ em, nên ngày bình thường không khí có hơi buồn tẻ.

Bây giờ đệ tử Thiết Cốt phái đến, vào từng nhà làm nhiệm vụ, không khí trong thôn bỗng chốc trở nên náo nhiệt hẳn ra.

Dần dần, các thôn dân cũng hiểu rõ, Quân Thường Tiếu phái đệ tử đến giúp đỡ mọi người làm việc, nên rất vui vẻ tiếp nhận.

“Lý tiên sinh, ta muốn viết một phong thư.”

Dưới cây đa, một lão giả đã xấp xỉ bảy mươi tuổi, cười nói:

“Gửi cho cháu ta tên Nhị Oa ở trên thị trấn, nói hắn phải tập trung nhiều vào việc đọc sách, đừng chỉ lo vui chơi.”

Lý Thanh Dương nhấc tay nâng bút viết.

Mấy canh giờ này, hắn đã viết thư cho tổng cộng năm thôn dân.

Có người gửi cho con trai, có người gửi cho người thân phương xa, phần lớn nội dung là lảm nhảm về việc nhà việc xóm. Nội dung rất đơn giản, cũng rất chân tình, nhưng điều đáng quý chính là ở chỗ đó.

Viết xong phong thư, Lý Thanh Dương thầm nghĩ:

“Ta nghĩ ra rồi, chưởng môn muốn ta làm việc này là vì muốn ta lắng nghe nội tâm của dân làng, từ đó có thể ngộ ra điều gì đi...”

...

Ba ba!

Trong đình viện, Lục Thiên Thiên phủi phủi tay nói:

“Thế là xong việc nhá!”

Trên mặt đất, ngay cả một chút bụi đất, một cái lá cây cũng không có. Nếu dùng chổi quét vừa tốn thời gian vừa mệt mỏi thì cách của ta đúng là tuyệt vời mà.

Dì Vương ngồi phịch ở trong nhà, khóc không ra nước mắt.

Sân thì đúng là sạch không còn hạt bụi, nhưng mấy cây đại thụ xung quanh, trước đây cành lá rậm rạp xum xuê, hiện tại thì trụi lủi, một chiếc lá cây cũng không có, ngay cả cành cây cũng bị kéo đứt gãy chỉ còn có thân cây trơ trọi.

Đây vẫn chưa phải điều quan trọng nhất. Điều quan trọng ở đây là... trên sân đất trồng các loại cây quả, cũng đều bị nhổ tận gốc ném ra bên ngoài.

“Giờ đến quét dọn gian phòng đúng không?”

“Xoát!”

Dì vương nghe xong tim gan muốn nhảy ra ngoài, chắn ở cửa nói:

“Cô nương, trong phòng ta sẽ tự mình quét dọn, không cần làm phiền ngươi.”

“Không thể như vậy được!”

Lục Thiên Thiên nói:

“Chưởng môn nói ta phải giúp ngươi làm việc nội trợ.”

Sau đó vung tay lên, đem Vương đại thẩm kéo ra ngoài, cất bước đi vào trong nhà, sau đó tiếng chén trà, mâm dĩa va chạm loảng xoảng vang lên.

“Á á!!”

Vương đại thẩm ôm đầu, ngửa mặt lên trời mắng:

“Tiểu tử thối, ngươi cố tình cho người đến tra tấn lão nương phải không?”

...

Hoàng hôn buông xuống.

Bọn người Tiêu Tội Kỷ nháy mắt biến mất.

Lý Thanh Dương nói:

“Chưởng môn, hôm nay các sư đệ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ người giao!”

Quân Thường Tiếu khẽ giật mình nói:

“Giọng của ngươi bị làm sao vậy?”

Lý Thanh Dương nghe vậy, nước mắt mém chút nữa thì rơi lả chả, nói:

“Người đến nhờ ta giúp đỡ đều là người cao tuổi, không có ai là không lãng tai cả.”

“Aii..”

Quân Thường Tiếu vỗ vỗ bả vai hắn nói:

“Vất vả cho ngươi rồi.”

“Hửm?”

Hắn nhìn qua chúng đệ tử nói:

“Thiên Thiên đâu rồi? Sao nàng không về cùng các ngươi?”

“Đúng! Đùng!”

Đột nhiên, mặt đất chấn động.

Quân Thường Tiếu ngẩng đầu, nhìn thấy bụi đất trên trần nhà rơi xuống, nói:

“Có phải là động đất không?”

“Tiểu tử thối, mau lăn ra đây cho lão nương?”

Đột nhiên, bên ngoài đại điện có tiếng rống to.

“Vương đại thẩm?”

Quân Thường Tiếu vội vàng đi ra ngoài, nhưng rồi lập tức bị dọa đến vỡ mật, nhanh chóng lùi lại ngay.

Trên sân luyện võ, Vương đại thẩm một tay cầm dao, một tay cầm chày cán bột mì, sát khí hừng hực như lửa đi đến, mỗi bước đi đều là tạo ra thanh thế vô cùng to lớn.

“Chưởng môn.”

Lục Thiên Thiên đứng ở một góc phòng, thản nhiên nói:

“Đại thẩm đây là muốn đến cám ơn ngươi, các đệ tử đều không cản được.”

“Ừng ực!”

Quân Thường Tiếu nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói:

“Dì Vương, có chuyện thì… A a, cứu mạng, Vương đại thẩm muốn giết người!”