Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 90: Có cũng như không!

“Còn có ai muốn nối tiếp người trước nữa hay không?”

Quân Thường Tiếu nói câu này với ánh mắt hiện rõ sự khinh thường, hàm ý khiêu khích rõ ràng, khiến cho chưởng môn các phái lập tức cơn giận sôi trào.

Bọn hắn đều là người đứng đầu một môn phái, làm sao có thế chịu được những lời khiêu khích của một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch. Nhưng tất cả đều trầm mặc không nói, cố gắng ổn định cảm xúc của mình.

Một Võ Đồ cửu phẩm như Thân Thông cũng bị Quân Thường Tiếu đánh cho hôn mê bất tỉnh, giờ mà lên đài khác nào đưa xác vào hang cọp đâu.

Ánh mắt của các vị chưởng môn, ai ai cũng đầy phẫn nộ nhìn Quân Thường Tiếu, thế nhưng lại không người nào dám ứng chiến.

Nhìn đám chưởng môn lửa giận ngút trời nhưng lại không dám làm gì, Quân Thường Tiếu nhún vai nói:

“Đây chính là liên minh Bách Tông sao? Chỉ đến thế là cùng.”

Tấu minh chủ ở phía đằng xa, ánh mắt đầy lạnh lẽo giống như muốn lập tức xông lên cho Quân Thường Tiếu một nhát kiếm.

“Quân chưởng môn.”

Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng nói của Tạ Quảng Côn.

Tạ Quảng Côn nhanh chân đến, cười nói:

“Chỉ bằng hai chiêu đánh bại được Thân môn chủ, quả là tài nghệ bất phàm, khiến cho Tạ mỗ đây được mở mang tầm mắt đó nha.”

Quân Thường Tiếu chắp tay nói:

“Tạ thành chủ quá khen rồi.”

Tạ Quảng Côn nhìn về phía Tấu Hạo Nhiên cười nói:

“Tấu minh chủ không phải có ý định lên đài giao đấu với một thiếu niên trẻ tuổi như Quân chưởng môn đấy chứ?”

Nếu như chỉ nói Quân chưởng môn thì không sao, nhưng hắn lại cố tình nói thêm bốn chữ ‘thiếu niên trẻ tuổi’. Ý muốn nhấn mạnh cho Tấu Hạo Nhiên rằng đừng bắt nạt một tiểu vãn bối.

Tạ Quảng Côn đúng thật là một người có tâm cơ khó lường.

Tấu minh chủ nhàn nhạt nói:

“Thân là một Võ Sư, ta đương nhiên sẽ không lên đài để giao đấu với một tiểu vãn bối. Tạ thành chủ đừng nghĩ nhiều mệt óc.”

“Võ Sư cảnh sao?”

Quân Thường Tiếu thầm nghĩ:

“Đúng là có chút khó nhai thật.”

Tạ thành chủ cười nói:

“Người của liên minh Bách Tông đều ở đây, ta nghĩ chắc chắn hội nghị hẳn đã kết thúc. Đi, Tạ mỗ đã chuẩn bị yến tiệc, mời các chư vị đến thành phủ ta thịnh yến.”

Tấu minh chủ chắp tay, nhàn nhạt nói:

“Tấu mỗ vẫn còn việc sự vụ cần xử lý, xin cáo từ trước.”

Nói xong, hắn liền phất tay áo bỏ đi.

Nhìn từ sau lưng có vẻ bình thường, thực ra trong lòng tràn đầy cả một bầu trời lửa giận.

“Tạ thành chủ, bổn phái còn việc chưa xử lý, không dám làm phiền thành chủ, ta xin cáo từ.”

“Cáo từ.”

Chưởng môn các phái đều không có ý định đến phủ thành chủ làm trò hề, vì thế lần lượt mượn cớ mà rời đi. Lúc bọn hắn đến ai ai cũng mặt đầy khí phách, nhưng lúc trở về thì mặt mũi đầy vẻ chán chường.

Có thể không chán chường sao?

Trước khi hội nghị bắt đầu, ai ai cũng nghĩ sẽ có thể đẩy Quân Thường Tiếu vào bước đường cùng, kết quả bọn hắn lại bị Quân Thường Tiếu phản kích ngược lại mà không thể nào đáp trả được.

Một tên chưởng môn thì tức giận đến phun máu, một tên chưởng môn khác thì bị đánh trọng thương, Tấu minh chủ và chưởng môn các phái khác đều mặt mày xám xịt rời đi.

Hội nghị lần này của liên minh Bách Tông chỉ có thể dùng hai từ “thảm bại” để hình dung.

Quân Thường Tiếu từ trên dài nhảy xuống, chắp tay nói:

“May mà có Tạ thành chủ, nếu không thì Tấu minh chủ đã lên đài cùng ta giao đấu rồi.”

Tạ thành chủ lắc đầu nói:

“Quân chưởng môn, làm người đừng nên ỷ mạnh hiếp yếu quá mức, nếu không sau này kẻo quả quýt dày có móng tay nhọn đấy.”

Quần Thường Tiếu đáp:

“Tôn chỉ của Thiết Cốt Phái ta là ‘chỉ cần người khác không chọc đến ta thì ta sẽ không chọc đến người khác’.”

Đối với chuyện tôn chỉ môn phái thay đổi liên tục, Lý Thanh Dương đã dần quen thuộc, trên mặt không có quá nhiều sự ngạc nhiên nữa.

Tạ thành chủ cười nói:

“Lần này Tấu minh chủ rời đi với trời lửa giận, Thiết Cốt Phái các ngươi sau này không thể sống tốt ở liên minh rồi.”

Quân Thưởng Tiếu đáp:

“Thiết Cốt Phái ta đã rời khỏi liên minh rồi.”

Tạ thành chủ ngớ người một lúc, sau đó giơ ngón tay cái lên nói:

“Liên minh Bách Tông kể từ khi thành lập đến nay, các môn phái đều tranh nhau để được gia nhập, nay Thiết Cốt phái ngươi lại chủ động rời khỏi, có bản lĩnh đấy!”

Quân Thường Tiếu nhàn nhạt đáp:

“Thiết Cốt Phái ta mà giao nhập với đám người ô hợp đó, chỉ làm tổn hại uy danh của môn phái.”

Những võ giả đằng xa nghe xong lời nói của Quân Thường Tiếu, trong lòng không ngừng cảm thán, Quân chưởng môn quả thật là lợi hại khí phách hơn người a.

Tạ thành chủ muốn mời Quân Thưởng Tiếu đến phủ thành chủ làm khách, nhưng Quân Thường Tiếu khách khí từ chối.

Hắn dẫn đệ tử đến Lý gia để Lý Thanh Dương và phụ thân gặp mặt.

Tận mắt chứng kiến Quân chưởng môn đánh bại môn chủ Trưởng Đao Môn, Lý gia chủ vừa kinh ngạc vừa khâm phục, vội vàng chuẩn bị yến tiệc tiếp đãi.

Sau khi ăn no uống say, Quân Thường Tiếu một mình rời đi vào trong chợ để tìm dược liệu luyện đan.

Dược liệu luyện đan cho bốn loại đan trong Luyện Dược Các, ngoại trừ dược liệu luyện sơ phẩm Liệu Thương Đan ra, thì dược liệu dùng để luyện những loại đan dược khác đều rồi khó tìm.

Hắn đi liên tiếp mấy tiệm thuốc mới tìm đủ dược liệu để luyện hai viên Tố Thể Đan.

Còn dược liệu luyện chế Tụ Khí Đan và Khí Toàn Đan vẫn chưa thể gom góp đủ.

“Aii..”

Quân Thường Tiếu thở dài nói:

“Luyện Đan Các mặc dù có thể giúp luyện đan nhanh chóng nhưng mà không tìm được dược liệu luyện đan thì đúng là có cũng như không!”

Hệ thống nói:

“Chủ nhân có thể tự trồng.”

Quân Thường Tiếu trợn mắt nói:

“Ngươi nói có vẻ đơn giản quá, dược liệu luyện Ngưng Khí đan là nhân sâm trăm năm, đừng nói đến ngày thu hoạch nhân sâm luyện đan, sợ rằng lúc đó chưa kịp luyện đan đã bị ‘cục gạch’ nổ cho banh xác, hóa bụi về trời rồi.”

Hệ thống nói:

“Trong khu mua sắm sơ cấp có vật phẩm đẩy nhanh quá trình sinh trưởng của dược liệu, chủ nhân phải nhờ vận may đổi mới thử xem có ra được vật phẩm này hay không nha.”

Quân Thường Tiếu cạn lời:

“Có thể hào phóng một chút không, trực tiếp làm nó xuất hiện luôn đi, cần gì phải chơi khó nhau như thế chứ.”

Hệ thống đáp:

“Có tính năng đổi mới khu mua sắm là vì không muốn để chủ nhân quá ỷ lại vào hệ thống, muốn có được vật phẩm mong ước thì tất phải có sức bỏ điểm cống hiến để đổi mới.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Cái này không khác gì rút thăm trúng thưởng cả, chẳng khác nào đang lừa điểm cống hiến của ta.”

Hệ thống nói:

“Vì thế chủ nhân bắt buộc phải kiếm thật nhiều điểm cống hiến, nếu như sử dụng hết điểm cống hiến, đến tư cách rút thăm cũng không có.”

“Đừng nói nữa.”

Quân Thường Tiếu không tranh cãi cùng với hệ thống nữa, hắn tiếp tục vào những của tiệm dược liệu trong chợ thử vận may.

Cho đến khi quay về Lý gia, dược liệu hắn thu thập được chỉ đủ để luyện bốn viên Liệu Thương Đan, ba viên Tố Thể đan, một viên Tụ Khí đan.

Đệ tử có thể nhanh chóng đề cao cảnh giới hay không còn phải dựa vào đan được từ Luyện Đan Các, không đủ dược liệu thì cũng chỉ như hàng trưng trong lồng kiếng.

“Quân chưởng môn có tâm sự sao?”

Vừa quay về Lý gia, Lý gia chủ phát hiện khuôn mặt Quân Thường Tiếu đầy về phiền muộn, bén lên tiếng hỏi thăm.

Quân Thường Tiếu đáp:

“Bổn tọa gần đây nghiên cứu về đan dược, thiếu mất một vài dược liệu, hôm nay vào trong thành tìm cả nửa ngày không ra.”

Lý gia chủ kinh ngạc nói:

“Quân chưởng môn hiểu biết về đan dược sao?”

Tại Tinh Vẫn đại lục này, luyện đan sư, trận pháp sư, luyện khí sư và linh sư là những người nhận được sự tôn trọng vô cùng đặc biệt. Luyện đan sư và linh sư lại càng được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ.

Đan dược và linh thạch có tác dụng rất to lớn đối với việc tu luyện, cũng như tu vi của các võ giả, chính vì thế mà rất nhiều tông môn chiêu mộ rất nhiều đan dược sư và linh sư, hơn nữa đãi ngộ và quyền lực phải nói là chức cao vọng trọng.

“Ta hiểu được một hai phần.”

Quân Thường Tiếu trả lời.

Lý gia chủ lại càng ngạc nhiên.

Thiết Cốt Phái quả thật không đơn giản, con trai ta trở thành đệ tử của Thiết Cốt Phái tuyệt đối là lựa chọn chính xác.

“Quân chưởng môn, thành Thanh Dương mặc dù là trung tâm của quận Thanh Dương, thế nhưng về phương diện dược liệu xác thực có chút không mạnh, nếu như muốn mua dược liệu ngài nên đi thành Hồ Dương.”

Thành Hồ Dương?

Quân Thường Tiếu nhớ đến Ngải gia, ánh mắt liền sáng lên, trầm ngâm:

“Ngải gia có mấy đời kinh doanh dược liệu, có thể sẽ có dược liệu mà ta cần dùng.”

Hôm sau.

Quân Thường Tiếu cáo biệt Lý gia chủ dẫn theo bốn đệ tử trở về Thiết Cốt Phái.

Sau khi trở về liền phát hiện trước cửa lớn có một nam nhân đầu đội nón, ăn mặc thô kệch đứng ôm dao. Tiếng gáy của hắn theo nhịp điệu truyền ra.

Lại là hắn.

Là ai?

Đao khách giang hồ, Mã Vĩnh Ninh.

Tô Tiểu Mạt đi đến trước người Mã Vĩnh Ninh, tay lắc lắc trước mặt, sau đó nói:

“Chưởng môn, tên tiểu tử này đứng đây ngủ luôn rồi.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Tội Kỹ, khiêng hắn ra bên ngoài đi, đừng để hắn đứng đây chắn cửa ra vào.”

“Vâng.”

Tiêu Tội Kỷ đi đến khiêng Mã Vĩnh Ninh đi.

Đối phương thật sự đã ngủ rất say sưa, Tiêu Tội Kỷ khiêng hắn đi cồng kềnh xốc nổi, mà tiếng gáy vẫn phát ra đều đều.

“Soạt!”

Tiêu Tội Kỷ khiêng cả người Mã Vinh Ninh đặt ở trên một thềm đá, sau đó xoay người rời đi.

Cả người Mã Vinh Ninh nằm trên mép của một thềm đá, nửa người đung đưa giữa không trung. Bây giờ hắn có vẻ ổn định, bất quá hắn chỉ cần vươn vai một cái, hoặc ngáp một cái khi tỉnh lại, chuyện gì đến sẽ đến.....