Sau mấy ngày phi hành về phương Nam, Vương Hán Sơn vừa truy tìm vừa hỏi thăm về địa điểm quan trọng ấy.Buổi sáng hôm nay chàng hết sức mừng vui khi dừng chân trước một ngôi chùa tường cổ rêu phong.Hàng chữ đắp nổi trên cổng chùa đã thu hút tia nhìn đầy hy vọng của chàng trai.Hán Sơn đọc nhanh :- “Thiền Lâm cổ tự”.Chàng sung sướng kêu lên như có người đối diện :- Ôi, đúng ngôi chùa này rồi, “Thiền Lâm cổ tự có trái tim vàng”. Tế Điên thánh tăng đã chỉ dẫn cho ta.Hăng hái bước qua cửa tam quan, Hán Sơn vừa vượt hết khoảng sân chùa đã thấy ngôi chính điện. Chùa xưa, không lớn lắm, vậy mà quang cảnh vắng vẻ, tiêu điều làm Hán Sơn phải chậm bước ngập ngừng.Đảo mắt nhìn quanh rồi ngó sâu vào bên trong. Hán Sơn cũng chẳng hề thấy một ai.- Lạ thật, chẳng lẽ Linh Phụng ở trong ngôi chùa hoang vắng tịch liêu như thế này?Chàng lại xoay mình bước trở ra sân. Nhưng đúng lúc đó từ sau lưng Hán Sơn vang lên một câu hỏi :- A di đà Phật, thí chủ vào vãn cảnh chùa hay cần hỏi việc chi?Quay ngoắt lại, Hán Sơn giáp mặt với một chú tiểu tăng, sắc diện u buồn lạnh lẽo.Chàng vội đáp :- Mô Phật, tại hạ có chuyện cần hỏi thăm. Nhưng chẳng hay hòa thượng trụ trì và tăng chúng trong chùa đâu cả?Chú tiểu tăng thở dài :- Các vị ấy đã bị tru sát cả rồi, chỉ còn kẻ tu hành bé nhỏ này thôi.Hán Sơn giật mình :- Ôi, đã có một trận huyết án trong chùa này à? Bọn hung thủ nào đã gây nên cớ sự?Tiểu tăng trầm giọng :- Thí chủ ơi, kể lại thêm đau lòng. Tuệ Minh hòa thượng trụ trì bản tự cùng tăng chúng đang tu hành yên ổn, bỗng có một bọn kiếm sĩ Phù Tang đến đây đòi chiếm chùa để chặn bắt một đôi võ lâm giang hồ. Hòa thượng trụ trì cùng tăng chúng đã chống lại bọn ngoại nhân ấy và bị chúng giết chết bằng món vũ khí lưỡi liềm bay...Hán Sơn vội hỏi :- Vậy là chỉ còn tăng huynh đây sống sót?Nhẹ lắc đầu, chú tiểu tăng lẹ miệng :- Tiểu tăng tôi bị thương nặng, may nhờ hai vị võ lâm giang hồ ấy tới trừ khử bọn hung thủ Phù Tang và cứu tôi thoát chết.Càng nghe Hán Sơn càng kinh ngạc...Chàng hỏi ngay :- Hai vị võ lâm giang hồ ấy là ai vậy?Chú tiểu đáp :- Họ là một đôi nam nữ. Người nam có tên Tống Phi Bằng, còn người nữ là Thượng Quan Linh Phụng.Hán Sơn như muốn reo lên :- Ôi, vậy họ còn ở đây chứ?Tiểu tăng chậm rãi :- Họ đã ở đây một thời gian, trong hậu liêu phía sau chùa này. Nhưng... một đêm... trong chùa bị xông hơi mê... lúc tôi tỉnh ra thì chẳng còn thấy đôi nam nữ võ lâm giang hồ đâu nữa.Bàng hoàng thất vọng, Hán Sơn bảo :- Có lẽ họ muốn ra đi bí mật nên đã xông hơi mê cho tăng huynh chẳng còn biết gì chăng?Tiểu tăng lắc đầu :- Tôi nghĩ không phải vậy. Bởi đối với tôi họ là người ơn nên họ chẳng ngại ngần gì việc đi hay ở. Vả lại, buổi sáng tinh mơ tôi nhìn thấy có mấy dấu giày lạ nơi hậu liêu, trong vườn chạy ra tới tận cổng tam quan. Hẳn là có một cuộc bắt cóc hoặc giao đấu trong chùa mà tôi vì bị thương mê đi nên không biết gì. Hán Sơn gật gù :- Có lẽ tăng huynh nói đúng...Chú tiểu tăng chợt nhìn sững chàng trai :- Ủa, vậy đôi võ lâm giang hồ ấy chính là những người thí chủ quan tâm thăm hỏi đó sao?Giọng Hán Sơn buồn rầu :- Vâng, tôi đang muốn tìm kiếm hai người ấy. Nhưng bây giờ đã muộn mất rồi.Chàng bâng khuâng nhìn ra sân chùa, lòng buồn rầu thầm nghĩ :- Thánh tăng đã chỉ đúng phương hướng cho ta. Nhưng ta đến không kịp lúc.Chàng quay lại chú tiểu tăng :- Cám ơn tăng huynh, tại hạ phải đi tìm kiếm họ.Dứt lời, chàng phóng vèo qua mặt tam quan đi thẳng.Chú tiểu tăng nhìn theo lắc đầu :- Lại thêm một tay giang hồ chợt đến chợt đi, thời buổi nhiễu nhương quá nhiều chuyện lạ...