Xoảng!Cây đao nhỏ sắc bén vuột khỏi bàn tay Không Không sư thái vèo đi đánh xoảng vào vách tường ngôi cổ tự.Không Không sư thái vô cùng kinh hãi tháo lui mấy bước, đưa mắt nhìn qua trong khi Vương Hán Sơn đã đứng sững giữa Phật đường uy nghi như vị thiên thần vừa giáng hạ.Thượng Quan Linh Phụng và Cẩm Tiên cũng vừa nhận ra Vương Hán Sơn, thảng thốt đứng dậy trố mắt nhìn chàng chưa có lời nào.Mười hai xú ni cô kinh hãi đổ dồn hàng loạt nhãn quang, chàng ngầm vận chân khí sẵn sáng ứng phó.Sau phút giây lấy lại sự trầm tĩnh, Không Không sư thái cao giọng :- Mô Phật! Tiểu thí chủ là ai, đến bản tự có chuyện gì chỉ giáo? Trỏ tay sáng hai cô gái, Vương Hán Sơn tỏ vẻ cung khiêm :- Tại hạ tên Vương Hán Sơn, chỉ vì hai vị cô nương kia nên đành cam thất kính cùng quý tự.- Thế nhị vị nữ thí chủ đây là...Vương Hán Sơn đáp mau :- Là nhị vị hiền muội của tại hạ.Thượng Quan Linh Phụng toan mở miệng thì Không Không sư thái đã hướng về nàng và Cẩm Tiên :- Ngã Phật từ bi vô lượng nhưng nhị vị nữ thí chủ không có duyên với cửa thiền. Bần ni không thể phổ độ được rồi.Nói xong, Không Không sư thái phất cánh tay áo rộng sang phía chúng xú ni cô cùng biến dạng vào hậu liêu.Thượng Quan Linh Phụng nhìn Vương Hán Sơn bực tức :- Vương ca! Bọn tiểu muội đã quyết tâm qui y vào cửa Phật không có cách nào thay đổi được, ca ca hãy về đi đừng gây khó khăn cho bọn muội nữa.Vương Hán Sơn thiết tha :- Linh Phụng! Muội đã hiểu lầm rồi, huynh đã trải qua bao nhiêu khổ sở đi tìm muội để trần tình. Muội hãy nghe huynh.Thượng Quan Linh Phụng gắt :- Muội lầm ư? Hừ... Vương ca đã khinh miệt muội, xem muội như một cô gái bại hoại xấu xa, điều đó đã quá rõ ràng ca ca đừng ngụy biện vô ích.Giọng nói Vương Hán Sơn run run :- Có phải Linh muội muốn nói những lời của ngu huynh trong đêm đó phải không?- Phải!- Linh muội lầm thật rồi, trong đêm đó huynh hỏi muội chỉ vì chủ đích muốn biết gã Tống Phi Bằng có liên hệ gì với lão Vạn Độc Thần Ma hay không để đối phó với gã, chứ nào phải huynh muốn biết những chuyện nhỏ nhặt tầm thường đó mà muội giận huynh đến phải định thí phát qui y như thế.Chàng cất cao giọng :- Thật lòng với Linh muội, cho dù muội có như thế nào đi nữa, huynh vẫn yêu thương kính trọng muội như lúc ban đầu, nguyện không bao giờ dời đổi.Những lời trần tình chứa đựng sự thành khẩn thiết tha của Vương Hán Sơn khiến cho Thượng Quan Linh Phụng sững sờ, tròn xoe đôi mắt nhìn chàng, thần sắc trên gương mặt ngầm dịu lại.Cẩm Tiên chen vào :- Linh tỷ! Muội đã hoài nghi từ trước Vương ca không hề có ý khinh bạc tỷ tỷ đâu, nay sự thật đã rõ ràng, tỷ tỷ hãy nên dẹp lòng tự ái tái hợp với ca ca.Cho đến bây giờ Thượng Quan Linh Phụng mới hiểu mình đã lầm. Nhưng nàng vẫn chống chế :- Vương ca! Tấm thân tiểu muội nay đã nhơ nhớp rồi đâu còn xứng đáng với ca ca nữa... Tiểu muội chỉ mong...Vương Hán Sơn chặn lại :- Linh muội! Tất cả đều do gã ma đầu bại hoại đó gây ra. Muội đã chịu đựng biết bao điều đau khổ, huynh càng yêu thương muội hơn bao giờ hết, muội hãy tin huynh... Ngưng lại rồi chàng tiếp bằng một giọng vô cùng xúc động :- Nếu muội không chịu hồi tâm tha thứ những điều sơ suất của huynh thì huynh sẽ trao trả lại kỷ vật năm xưa, rồi tìm một nơi tận thâm sơn cùng cốc mai ẩn đến trọn đời.Giọt lệ thương tâm tràn xuống má Thượng Quan Linh Phụng. Thân hình khe khẽ run lên.Cẩm Tiên nắm lấy tay Thượng Quan Linh Phụng phụ họa :- Linh tỷ! Vương ca đã chí tình, tỷ tỷ không nên từ chối.Day qua Cẩm Tiên, Thượng Quan Linh Phụng dịu dàng :- Còn Miêu muội, hãy cùng đi với ngu tỷ chứ?Thể hiện trên gương mặt một niềm tin, Cẩm Tiên khe khẽ gật đầu không đáp.Vương Hán Sơn hoan hỉ :- Nhị vị hiền muội, chúng ta hãy trở lại Vạn Độc Quỷ môn.Ba người cùng rời khỏi Linh Sơn tự thi triển khinh công trở lại.