Thỏ trắng đang liếm ngón tay cái bên phải và đặt bàn tay trái của mình lên mặt của Trình Thành Tử. Trình Thành Tử nhìn chằm chằm vào thỏ trắng một lúc nhưng dường như cậu không nói một lời, và đưa tay của mình xuống và gỡ bàn tay nhỏ bé của thỏ trắng xuống, sau đó quay lại và ngủ cách thỏ trắng một khoảng ngắn. Ngay khi Trình Thành Tử chuẩn bị đi vào giấc ngủ, thỏ trắng đang nằm cách cậu không xa đột nhiên ngồi dậy. Trình Thành Tử chuẩn bị ngủ thiếp đi đột nhiên cậu quay lại nhìn thỏ trắng, đôi mắt của thỏ trắng đang nhắm chặt, nhưng đầu của cô bé ngả ra sau chầm chậm chút một, dường như thỏ trắng không phải thức dậy. Chuyện gì đang xảy ra vậy... Có phải chăng thỏ trắng đang mắc phải căn bệnh mộng du ư? Trình Thành Tử nhìn thỏ trắng với ánh mắt khó hiểu, ngập ngừng một lúc, rồi mở miệng và thì thầm một tiếng: "Thỏ trắng?" "..." Đầu thỏ trắng lắc lư liên tục, nhưng lại không có phản ứng lại Trình Thành Tử. Thỏ trắng quay sang phía ca ca nước nước rồi trèo về phía cậu. Khi thỏ trắng trèo lên người Trình Thành Tử, thỏ trắng đột nhiên dừng lại ngay lập tức, và rồi không có lời cảnh báo nào. Cô nàng dùng tay của mình để đánh vào bụng của Trình Thành Tử. Trình Thành Tử không thể nhanh nhảy mà tránh được cú đập của thỏ trắng. Trải qua cảm giác đau nhưng không thể làm gì được, Trình Thành Tử cũng cảm thấy bớt đau hơn. Cậu nhìn xuống dưới phía bụng mình. Thủ phạm đang nằm ngửa ngay trên trên bụng của Trình Thành Tử, và bụng của cậu chẳng khác gì như một cái gối ngủ. ... Mọi hôm Trình Thành Tử đều thức dậy đúng giờ vào lúc 7 giờ sáng, nhưng hôm nay thì 8 giờ, Chu A Di vẫn chưa thấy con trai mình dậy nên cô bèn đi đến trước cửa phòng của Trình Thành Tử với nhiều nghi ngờ. Chu A Di đưa tay đến và gõ cửa, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Chu A Di ngập ngừng một lúc trước cánh cửa phòng con trai mình, rồi cô đưa tay ra và nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng ra. Trong phòng, những ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua rèm cửa lên sàn nhà màu nâu và không khí hơi se lạnh của máy điều hòa lặng lẽ thổi ra. Chiếc giường lớn nằm ngay ở giữa phòng, có hai đứa trẻ đang nằm ngủ với nhau. Trình Thành Tử đang say giấc trên giường, còn thỏ trắng thì không nằm lên trên bụng của cậu. Cả hai tay đều được duỗi thẳng ra và được nằm trên một chiếc giường lớn, chúng ngủ một cách vô thức. Trình Thành Tử nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình không tài nào mà cô có thể thể nhịn được cười. Ah, ah, hai đứa nhỏ thật dễ thương! Chu A Di đứng ở cửa một lúc và đột nhiên cảm thấy rằng khoảnh khắc này nên được ghi lại bằng máy ảnh, vì vậy cô nhanh chóng quay trở lại phòng mình và lấy chiếc máy ảnh. Trình Thành Tử chợt tỉnh dậy khi Chu A Di vừa mới đi ra khỏi phòng và cảm thấy lưng của cậu như bị chuột rút, người mệt mỏi như vừa mới chạy một quãng đường rất dài. Trái lại, thỏ trắng cảm thấy cô bé chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon đến như vậy, còn hai mẹ đang nói cười đùa ở phòng dưới. Cậu chỉ có thể thở dài một lúc. Với một ngày dài như vậy thì liệu khi nào sẽ kết thúc? "Có chuyện gì vậy con trai, sao lại thở dài vào sáng sớm rồi." Chu A Di xuất hiện với hai đĩa thức ăn trong tay. Một đĩa có món trứng rán là dành cho Trình Thành Tử, và đĩa còn lại thì có một quả trứng luộc được dành cho thỏ trắng. "Con đã nghĩ về điều đó, mẹ à." Trình Thành Tử tự cầm đôi đũa, đâm vào những quả trứng rán nằm trên đĩa của mình. Giọng cậu ta đột nhiên nhỏ lại: "Con không muốn thỏ trắng làm bạn gái của con." "Tại sao vậy?" thỏ trắng và Chu A Di nhìn lên cùng một lúc và cùng hỏi Trình Thành Tử. "Thỏ trắng thật mê ngủ, mà con chẳng thích điều đó." Trình Thành Tử giữ cằm bằng một tay và tiếp tục chọc trứng chiên bằng tay còn lại nhưng lại không đưa mắt nhìn thỏ trắng và mẹ của cậu. "Đây cũng là lý do ư, con trai của mẹ?" Chu A Di nhìn Trình Thành Tử với một nụ cười hài hước. "Con đã nghe nói rằng sau khi hai người kết hôn, họ sẽ phải ngủ với nhau trọn đời." Trình Thành Tử hét một tiếng lớn về phía mẹ Chu.