"Vậy thì tốt rồi!" Đích Hạ Phong đứng lại và giữ đầu gối rồi thở hổn hển: "Thứ bảy này là sinh nhật của tớ, nhưng tớ chỉ mời một vài người bạn thân thiết đến nhà ăn tối, khi cậu đến nhớ đưa bạn gái nhỏ của cậu đi chung nhé. ""..." Đôi môi Trịnh Thành Tử khẽ nhúc nhích, và cậu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói gì.Sau khi ăn tối, Trịnh Thành Tử do dự chạy qua nhà thỏ trắng.Mẹ thỏ trắng mở cửa thì ngay khi nhìn thấy Trịnh Thành Tử đang đứng ngoài cửa, cô bất ngờ nhìn cậu với vẻ mặt đầy ngạc nhiên: "Cháu tìm thỏ trắng à? Con bé đang ở trong phòng.""Cháu..." Trịnh Thành Tử chưa nói gì thì mẹ thỏ trắng nhỏ đã quay lại và đi vào bếp để rửa chén.Trịnh Thành Tử do dự nhưng cậu vẫn bước tới phòng của thỏ trắng trên lầu.Đi đến cửa phòng thỏ trắng, Trịnh Thành Tử dừng lại và không hiểu tại sao cậu cảm thấy hơi bối rối trong lòng.Một vài ngày không nói chuyện gì với thỏ trắng, Trịnh Thành Tử không biết nên nói câu đầu tiên gì khi gặp thỏ trắng?Sau một hồi suy nghĩ thì Trịnh Thành Tử nghĩ lại tốt hơn là nói "Tại sao em vẫn chưa ngủ vậy" hoặc"Em đang làm gì?" Trịnh Thành Tử đứng một lúc, rồi cậu lắc đầu và đưa tay ra và gõ cửa phòng thỏ trắng. Nhưng phía trong không có hồi đáp gì cả..."Ồ..." Trịnh Thành Tử gõ cánh cửa ba lần, nhưng không có bất kỳ chuyển động nào trong phòng."Thỏ trắng... Thỏ trắng??" Trịnh Thành Tử hét lên với một số nghi ngờ và vẫn không nhận được bất kỳ phản ứng.Trịnh Thành Tử ngập ngừng, nhưng cậu cuối cùng đưa tay ra và đẩy cửa ra.Căn phòng yên tĩnh, thậm chí không có bóng dáng bất kì ai. Trên chiếc giường màu hồng của thỏ trắng nằm ngay chính giữa phòng,có con búp bê thỏ trắng yêu thích của thỏ trắng, chiếc chăn trông hơi lộn xộn, và đôi dép nằm dưới sàn nhà.Trịnh Thành Tử quay lại và nhìn xung quanh. Nhưng thỏ trắng đã đi đâu mà không thấy được chứ?Không tìm thấy thỏ trắng, Trịnh Thành Tử chỉ ở trong phòng một lúc, sau đó quay lại và đi ra ngoài, nhưng đột nhiên cậu lại thấy có một chiếc bóng phản chiếu lên phía trước người cậu.Trịnh Thành Tử chỉ cảm thấy rằng sợ có người lạ vào nhà nên cậu không thể không lùi bước hai bước.Khi Trịnh Thành Tử đứng lại và nhìn trước mặt cậu, cậu phát hiện ra rằng chiếc bóng ấy hóa ra là của thỏ trắng.Và cậu chỉ nhìn thỏ trắng và không thể không đỏ mặt.Thỏ trắng trước mắt ướt sũng đến nỗi cô không mặc gì, và đôi chân nhỏ bé màu trắng bước trên sàn nhà, tạo thành một sự tương phản rõ nét với sàn nhà tối."Ca ca nước cam?" Thỏ trắng nhỏ ngạc nhiên nhìn đầu mình và nhìn những lời Cheng Cheng. "Tại sao anh lại đứng trước cửa phòng em?""Anh..." Trịnh Thành Tử chỉ cảm thấy rằng đôi mắt của cậu không biết nhìn vào đâu. Cậu quay đầu lại và đỏ mặt, thì thầm: "Anh đến tìm em.""Ồ! Em vừa mới tắm xong nhưng sao em lại không nghe thấy anh gọi cho em." Thỏ trắng chớp mắt và cảm thấy trời quá lạnh khi đứng ngoài. Thỏ trắng không thể không nói với Trịnh Thành Tử: "Ca ca nước cam ơi, anh có thể giúp em được không, anh lấy cho em chiếc váy để thay đồ không ạ, em quên lấy áo quần mất rồi. ""Anh sẽ giúp em, em nhanh chóng quay lại phòng tắm đi." Trịnh Thành Tử đỏ mặt và đi vào trong tủ áo quần của thỏ trắng."Dạ vậy anh nhanh lên cho em nhé!" Thỏ trắng nhỏ hét lên và chạy về phía phòng tắm. "Ca ca ơi, em có khăn tắm rồi nên anh không cần lấy khăn tắm đâu ạ!"