Vạn Phần Mê Luyến

Chương 17: NGỐC NGHẾCH

Mũi ngửi được mùi hương độc nhất thuộc về người đàn ông này, với hương thơm cay nhàn nhạt của gỗ, bao gồm cả mùi thuốc lá nồng hơn ngày thường, ngửi thêm chút nữa, đến cả mùi nước giặt trên quần áo anh cũng ngửi thấy được, dường như là mùi thơm của bách hợp.

Đầu An Lộc có chút quay cuồng, anh lại ôm cô quá chặt, cô nhất thời không động được.ruyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Cuối cùng cũng thả lỏng tay, cô cắn môi, hai tay đẩy lồng ngực anh ra, dùng sức lực gần như chẳng có chút hiệu quả nào.

Cơ thể người đàn ông sừng sững bất động, nhưng lại hơi thả lỏng cánh tay cứng như sắt thép.

An Lộc rũ đầu xuống, chỉ dám nhìn mũi chân.

“Ban nãy,” Anh khựng lại, giọng nói rất trầm, dường như cực lực kiềm chế thứ gì đó, “Có chiếc xe đạp…”

*min: aiz gánh nặng đường xa các má ôi!

An Lộc cảm giác được trái tim trong lồng ngực đập thình thịch chẳng theo quy tắc nào, giống như muốn nhảy ra khỏi người cô, phải mất vài giây cô mới phản ứng lại được lời anh nói, chậm chạp gật đầu: “Ồ.”

Sóng cuộn dâng trào trong đáy mắt cuối cùng cũng hạ xuống, giấu vào trong đầm nước sâu.

Trình Dập giơ tay xoa đầu cô, “Đi thôi, đi ăn cơm.”

An Lộc: “Vâng.”

Trình Dập đi đằng trước, hơi căng quai hàm lên, hở hắt ra một cái.

Lúc nãy, suýt chút nữa, thì không nhịn nổi rồi.ruyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

  -

Ăn xong bữa trưa về tới ký túc xá, hai bạn cùng phòng đều ở, ngay cả Thẩm Tư Tư cũng có mặt, ba người mỗi người một cái bàn, cùng nhau đứng hướng trước mặt cô, bộ dáng ba bên nghiêm túc thẩm án.

An Lộc run rẩy đóng cửa lại, ngồi xổm xuống thay giày: “Sao thế?”

Thẩm Tư Tư hếch cằm lên, nhìn chiếc điện thoại cô nàng đang khua khua: “Giải thích đi chứ?”

Khuôn mặt An Lộc mê mang cầm lấy điện thoại trong tay cô nàng, nhìn một cái, cả cơ thể chấn động, suýt chút nứa ném điện thoại xuống.

Cô run rẩy trả lại cho Thẩm Tư Tư: “Sao lại như thế này chứ?”

Rõ ràng là một trường đại học trọng điểm, tại sao đâu đâu cũng là cẩu tử cơ chứ? Mới có thời gian một tiếng đồng hồ, mà đã đem tấm ảnh phát tán hết lên diễn đàn rồi.

Càng nực cười hơn là, rõ ràng là Trình Dập chủ động ôm lấy cô, mà bây giờ trên diễn đàn thống nhất là cô không biết xấu hổ lao vào ôm lấy người ta.

“Cái này phải hỏi chính cậu.” Thẩm Tư Tư cau mày, “Tớ đường nhiên không tin lời mấy kẻ điên trên diễn đàn rồi, tên Trình Dập kia rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“….Thì, không làm cái gì.” An Lộc gãi tai, “Có chiếc xe đạp ngang qua, tớ không phát hiện, cho nên anh ấy kéo tớ một cái.”

Thẩm Tư Tư cười một tiếng, quay đầu hỏi: “Các cậu tin không?”

Tô Tĩnh Nhàn, Phương Lan Nhân: “….”ruyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

”Tấm ảnh này nhìn thế nào cũng không giống như đơn giản chỉ kéo một cái nhỉ?” Tô Tĩnh Nhàn cầm điện thoại của Thẩm Tư Tư lên, nhìn kĩ lại, “Tớ cảm thấy hình như tâm tình của nam thần có vẻ rất kích động.”

Phương Lan Nhân: “Đúng rồi, người không biết còn tưởng hai người đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt cơ, mấy người trên diễn đàn kia lại chọn làm đồ mắt mù, nhưng mà chúng tớ đâu có mù.”

An Lộc mím môi, rất bình tĩnh nói: “Nghĩ nhiều quá rồi, bây giờ quan hệ của chúng tớ chỉ là anh trai em gái thôi.”

Ba người quay mặt nhìn nhau cười lạnh.

“Thôi đi, hai người làm anh trai em gái đằng nào chứ?”

“Câu chuyện tẻ nhạt, tình tiết cũ rích.”

“Từ cổ anh em sinh ra JQ, cái này gọi là bịt tai trộm chuông.”

“Nói không chừng có người là muốn tự trông coi để bản thân ăn trộm.”

An Lộc: “….”

Cô cảm thấy hình như mình không cùng thế giới với ba người này, nói không thông, vậy nên lắc đầu: “Thôi bỏ đi, tớ ngủ trưa đây.”

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô chưa kịp xem, thì bị Thẩm Tư Tư cướp mất. Tiếp theo đó là tiếng hú hét của ba con người thô bỉ này.

“Anh trai nói chiều nay đợi em ở phòng làm việc đó nha ~~~”

“Ai nha, nam thần dịu dàng thế này, cách màn hình mà khiến tớ không chịu nổi rồi.”

“Cho nên hai người các cậu hàng ngày ở phòng làm việc làm cái gì?”

An Lộc bình tĩnh chớp mắt một cái: “Học tập.”ruyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Thẩm Tư Tư: “Các cậu tin không?”

Tô Tĩnh Nhàn, Phương Lan Nhân: “Khừa khừa.”

Kì thì cuối kỳ kết thúc, chính thích chào đón kỳ nghỉ đông đầu tiên ở đại học.

Rất nhiều học sinh cấp ba từ bên ngoài trở về, túm năm tụm ba lại một chỗ, An Lộc không cẩn thận ăn mập lên năm cân.

*Min: 5 cân=2,5kg nha

Càng đau lòng hơn là, phải theo mẹ cô đi dạo phố mua quần áo.

Dư Tâm Nhu mua năm sáu bộ mẫu mới nhất của mùa này, khi thử đến bộ thứ hai mươi mốt trong phòng thử đồ, thì An Lộc đi vệ sinh.

”Ài, cái cô An Lộc ở trường đúng ta kia cậu biết không?”

Vừa định mở cánh cửa phòng vệ sinh thì khựng tay lại, An Lộc nhăn mày.

“Biết chứ, chính là bạn gái cũ của Trình Dập.” Một nữ sinh khác nói, giọng nói cực kỳ không thoải mái.

“Cô ta thật sự khá bản lĩnh đấy, bị đá rồi còn bám lấy không buông.”

“Đúng vậy, cứ thấy hai người bọn họ ở chung một chỗ, người không biết còn tưởng bọn họ đang yêu nhau.”

“Cậu nói hai người bọn họ có thể….”ruyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

“Sao có thể chứ? Chắc chắn là Trình Dập bị cô ta bám lấy chẳng còn cách nào. Không nghĩ tới cô gái đó trông nhã nhặn vậy mà không biết xấu hổ như thế.”

“Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, sau lưng ai biết được lẳng lơ thế nào.”

…..

Đợi hai người kia đi khỏi, An Lộc mới từ phòng bên cạnh bước ra.

Rửa tay, nhìn bản thân ngẩn ngơ trong tấm gương.

Lời hai người vừa nãy không ngừng truyền vào tai cô lặp đi lặp lại, giống như ma quỷ, rất lâu sau không tan đi.

Cô từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan, học tập tốt, nghe lời, tuy không quá xuất chúng, nhưng từ trước tới giờ luôn được người lớn trong nhà khen ngợi, bạn học yêu quý.

Không ngờ vì Trình Dập, cô không chỉ một lần phải chịu đựng những lời mắng mỏ độc ác như thế này.

Nhưng cô chẳng có lý do nào trách anh.

Anh đối xử với cô tốt như vậy, nếu nói điều duy nhất không ổn, vậy chính là, hai người bọn họ không nên gần gũi như thế.

Trên đường về nhà, An Lộc vẫn luôn không vui.

Dư Tâm Nhu phát hiện ra, nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay cô hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

Khi nãy thử quần áo con nhóc này không ở, đi ra ngoài dạo một vòng quay về, thì cầm chiếc hộp nhỏ tinh xảo này về.

An Lộc giấu trong ngực, cúi đầu nói: “Không có gì ạ.”

”Cà vạt?” Dư Tâm Nhu nhìn thấy Logo,nhếch mày lên, “Tặng cho ai đó?”

“….” An Lộc một bộ dạng không muốn đáp lời.

Dư Tâm Nhu than nhẹ, không muốn hỏi tiếp nữa.ruyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

  -

Ngày giao thừa hôm đó, cả nhà quay về nhà cũ đón năm mới với ông nội.

Anh cả An Húc đưa bạn gái tới, nghe nói là đàn em ở viện nghiên cứu, nhan sắc bình thường, nhưng khá điềm đạm, dịu dàng.

An Mộng Nhã và bác gái hai cả thân hoa lệ, vừa vào cửa đã bị ông nội phê bình vài câu.

Bình thường Dư Tâm Nhu cũng mua không ít xa xỉ phẩm, nhưng hôm nay cố ý mặc giản dị một chút.

Trước khi ăn cơm tất niên, cô cả với cô út lần lượt gọi video tới chúc tết, cô nhỏ thuận tiện quan tâm vấn đề tình cảm của An Mộng Nhã va An  Lộc một chút, nhắc tới việc muốn giới thiệu bạn trai cho hai đứa cháu gái.

An Mộng Nhã vội vàng xua tay: “Không cần đâu cô, cháu có người mình thích rồi.”

“Chuyện từ khi nào thế?” Bác gái hai nghe vậy hỏi cô ta,: “Thiếu gia của nhà nào?”

“….Bây giờ vẫn chưa thể nói.” An Mộng Nhã xấu hổ vén tóc, “Tới lúc đó sẽ nói cho mọi người biết.”

”Vậy Lộc Lộc thích kiểu bạn trai như thế nào vậy?” Thực ra cô út không quá thích An Mộng Nhã, lúc hỏi An Lộc rõ ràng nhiệt tình hơn nhiều: “Dịu dàng điềm đạm hay là hoạt bát? Vẻ ngoài chiều cao có yêu cầu gì không? Cứ nói ra cô út giúp cháu chọn một vài người.”ruyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

An Lộc mím môi, nói: “Thực ra, không cần quá đẹp trai là được ạ. Sau đó thì cũng không cần có quá nhiều tiền.”

Cô không muốn phải trải qua Trình Dập thứ hai nữa rồi.

”Vừa không đẹp trai lại chẳng có tiền, sao có thể xứng với Lộc Lộc của chúng ta được?” Cô út cau mày, “Ít nhất phải xuất sắc hơn thiếu gia nhà họ Trình, nếu không chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?”

An Mộng Nhã tiếp lời: “Cô à, ngài liền giới thiệu cho An Lộc một người đàn ông bình thường là được, vừa đẹp trai vừa có tiền ý mà, nó cũng chẳng quản nổi, đến lúc đó chẳng phải cũng bị người ta chê cười như vậy sao ạ?”

”Vậy cũng không thể ấm ức công chúa nhỏ đáng yêu nhất nhà chúng ta được.” Cô út chẳng thèm nhìn An Mộng Nhã, dịu dàng nói với An Lộc, “Yên tâm, cô út nhất định giúp cháu chọn một chàng trai còn tốt hơn Trình Dập kia.”

*Min: lần trước bị nhục ở quán bar vẫn chưa chừa.

Công chúa nhỏ, đáng yêu nhất.

Khuôn mặt An Mộng Nhã cứng lại.

Càng đừng nói, người đàn ông mà trong lòng cô ta muốn chính là Trình Dập.

An Lộc như chẳng có gì mà nhìn biểu tình của An Mộng Nhã một cái, bộ dáng mềm mại ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn cô út ạ.”

An Mộng Nhã ăn một bữa cơm cực kỳ không vui vẻ.ruyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Sau khi kết thúc, ông nội sớm đi nghỉ rồi, người lớn thì ngồi uống trà nói chuyện phiếm, An Lộc về phòng của mình, đang gọi video với Thẩm Tư Tư nói chuyện.

Đang nói vui vẻ, bỗng nhiên cửa bị mở ra, An Mộng Nhã ưỡn ngực giẫm lên giày cao gót bước vào.

An Lộc ngắt cuộc gọi, đứng từ sô pha lên,: “Chị?”

An Mộng Nhã ngồi xuống bên cạnh cô, chìm trong sô pha êm ái, cả người dựa vào gối dựa đàn hồi.

Cô ta nâng mắt lên nhìn An Lộc, “Lần này cô nhất định phải giúp tôi.”

An Lộc nghi hoặc chớp mắt nhìn cô ta: “Giúp chị thế nào?”

“Chú tư thím tư qua hai ngày nữa dẫn cô tới nhà họ Trình chúc Tết đúng không?”  Ánh mắt An Mộng Nhã kỳ quặc bức người, “Cô tìm lý do nào đấy dẫn tôi đi cùng.”

An Lộc: “….”

”Đã lâu rồi tôi chưa nhìn thấy Trình Dập rồi.” An Mộng Nhã bày ra vẻ mặt đau khổ, miệng  run run, một bộ dáng đau khổ vì tình vậy.

An Lộc bộ dạng cũng rất khổ não: “Nhưng mà em có thể có cách gì? Em đi theo ba mẹ tới, nếu không thì chị kêu bác hai dẫn chị đi là được rồi.”

“Ba mẹ tôi sẽ không đi, nhà họ Trình bên kia vẫn luôn liên lạc với nhà cô, còn không phải vì cô và anh ấy…. cái kia.” An Mộng Nhã trợn trắng mắt lên, “Bây giờ tuy hai người chia tay rồi, ba tôi cũng sẽ không chủ động tiếp cận.”

”Thực ra chị à.” An Lộc mím môi, nghiêm chỉnh nói: “Em cảm thấy bác hai cũng sẽ không đồng ý chị với Trình Dập ở bên nhau đâu.”

Người bác hai đó cực kỳ cần mặt mũi, nhà họ Trình có giàu có thế  nào đi nữa, Trình Dập có ưu tú ra sao, cũng là đính hôn với An Lộc. Hai người hủy hôn rồi, đổi lại thành An Mộng Nhã, người ngoài còn không biết sẽ nói thế nào đâu.

“Đấy là việc của tôi, không khiến cô nhọc lòng.” An Mộng Nhã không vui mà chặn ngang cô một câu.

”Việc của chị em thực sự nhọc lòng không nổi, cũng chẳng giúp được chị.” An Lộc cúi đầu, “Em có thể đi nói với ba mẹ, nhưng bọn họ có thể sẽ không đồng ý dẫn chị đi.”

“Cô cứ nói vài câu, có thể mất miếng thịt à?Dài dòng thế làm gì.” An Mộng Nhã gấp đến độ gào lên.

“…Ồ, vậy em thử một chút.” An Lộc bị cô ta hét run cả người, thấp thỏm gật đầu.ruyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

“Lại nói, bạn gái kia của anh cả thực sự chả xinh tẹo nào, chẳng biết anh cả thích cô ta  ở điểm nào.” Mặt An Mộng Nhã ghét bỏ.

An Lộc cười cười, không muốn tiếp lời này.

  -

Buổi tối Dư Tâm Nhu qua đây trải giường, An Lộc đem mong muốn của An Mộng Nhã nói cho bà biết.

Dư Tâm Nhu từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, lông mày cũng chẳng động lấy một cái, sửa góc chăn xong, quay đầu hỏi: “Con cảm thấy thế nào?”

“Con cảm thấy, để chị ta đi cũng chẳng sao.” An Lộc chu miệng lên, “Dù sao anh Dập cũng chẳng thích chị ta, mất mặt chính là chị ta thôi. Chỉ sợ ông nội biết chuyện sẽ mắng mẹ với ba.”

Dư Tâm Nhu xoa đầu cô: “Vậy con có muốn để nó đi không?”

“Nói thật thì, con cũng rất muốn đó.” An Lộc ngửa cổ lên cười, “Mỗi lần đến nhà họ Trình đề rất tẻ nhạt, mang chị ta chắc sẽ thú vị hơn.”

“Con đó, thực trong đầu toàn là ý nghĩ xấu chẳng biết giống ai nữa.” Dư Tâm Nhu chọt trán cô.

An Lộc ấm ức trề môi: “Con mới không có.”

  -

Ngày mùng ba tết, An Lộc đi cùng ba mẹ tới nhà họ Trình, đưa theo An Mộng Nhã trang điểm lộng lẫy đi theo.

An Mộng Nhã sợ mình không trở thành tiêu điểm trong đám người, nên mặc một thân áo khoác đỏ rực, đeo giày cao gót, còn cố ý tìm thợ trang điểm và thợ tạo hình đến, mày mò mất hai tiếng buổi sáng.

*Min: tự rước lấy nhục

An Lộc và An Mộng Nhã ngồi hàng ghế sau, bị mùi nước hoa nồng nặc của An Mộng Nhã xông lên đầu khiến cô mơ màng.

Nhưng An Lộc chẳng ngủ nổi, cả quãng đường đầu nặng xuống, mãi đến khi xuống xe, mới sống lại được.

Chú Liêu quản gia cung kính đứng chờ trước cổng, gọi người làm giúp đậu xe, sau đó dẫn hàng người đi gặp Trình lão gia tử.

Dựa theo lẽ thường, tình cảnh này đều không thể gặp được Trình Dập, cho nên khi An Lộc nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh Trình lão gia, trăm phần trăm bị dọa nhảy dựng, suýt chút nữa kêu ra tiếng.

Mà anh đang cười cười nhìn cô, nhìn rất nho nhã lịch sự, khiến cô cảm thấy từ trong đáy mắt có vào phần dịu dàng.ruyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Không phải An Lộc cảm thấy mắt mình bị hỏng, chính là não bị hỏng, hoặc chính là ăn sáng chưa no, mới xuất hiện ảo giác.

Người lớn hàn huyên một hồi, An Lộc và An Mộng Nhã hai cô gái ngồi bên an tĩnh như gà, thi thoảng Trình Dập có thể nói chuyện với cô đôi câu, mắt An Mộng Nhã như keo dính chặt trên người anh, bám sát lấy anh không rời ra một giây nào.

An Lộc vờ như không biết gì, ngoan ngoãn nghe lời, từng ngụm nhỏ uống trà.

Điện thoại trong túi bỗng rung lên, An Lộc lấy điện thoại ra là tin nhắn Trình Dập gửi đến.

[Hơi nhàm chán đúng không? Chúng ta ra ngoài đi.]

Bỗng chốc tinh thần cô hơi hoảng hốt.

Trước kia mỗi lần đều là Trình Hạo Hiên tìm cớ để dẫn cô ra ngoài, hôm nay lại biến thành Trình Dập.

Cô nhìn người đàn ông đối diện, thấy anh đang nháy mắt với mình, thì hoảng loạn cúi đầu xuống.

Trình Dập ngay lập tức mở lời: “Ông nội, cháu đột nhiên nhớ ra còn chút việc.”

“Đi đi.” Ông nội Trình gật đầu, tiếp tục nói chuyện với An Phó Chi.

Trình Dập quay người rời khỏi phòng khách.

An Lộc thấy bóng lưng anh biến mất ở ngoài cửa, vẫn ngoãn ngoãn bưng tách trà như cũ.

An Mộng Nhã ngồi một bên ngược lại ngồi không yên, giọng nói mềm mại nói: “Ông nội Trình, chú tư thím tư, cháu muốn đi nhà vệ sinh.”

Dư Tâm Nhu gật đầu: “An Lộc, đưa chị đi đi.”

“Không cần đâu thím tư, cháu tự đi là được.” Khuôn mặt An Mộng Nhã ra vẻ ngoan ngoãn hiền thục.

An Lộc chỉ góc phía trước bên trái, “Đi theo dãy hành lang đó đến cuối sau đó rẽ phải là đến rồi ạ, không cần ra ngoài đâu.”

“Ừ ừ.”

An Mộng Nhã vội không kịp rời khỏi.

An Lộc cảm giác được điện thoại rung lên, rung khiến cả người cô đêu tê dại, nhưng cũng không lấy điện thoại ra nữa.

Người lớn lại nói đến những gì nữa, cô đều nghe không vào, trong đầu một mảnh trắng xóa.

Không biết qua bao lâu, Dư Tâm Nhu vỗ vai cô, nói: “Sao chị con vẫn chưa quay lại? Đi xem xem, chút nữa tới giờ ăn cơm rồi.”

An Lộc chậm chạp gật đầu: “Vâng ạ.”

Cô đi theo hành lang, tới nhà vệ sinh nhìn một cái, không có người.

Cửa hông cuối hành lang đang mở, bên ngoài là một vườn hoa nhỏ, An Lộc đẩy cửa bước ra, đi qua con đường đá cuội, dừng chân đằng sau bức tường.

Phía đối diện có giọng nói truyền tới.

Giọng nói của nữ sụt sùi, hình như đang khóc: “Tại sao? Tại sao lại không thể nào? Anh đều có thể qua lại với nó, lẽ nào em kém cỏi hơn nó sao?”

Giọng nói của người đàn ông bình tĩnh mà lạnh lùng, còn mang theo một tia không vui: “An tiểu thư, không thể chính là không thể.”

“Rốt cuộc tại sao anh lại không thích em?” An Mộng Nhã như bị tâm thần hỏi.

Đối phương trầm mặc một hồi, mới mở miệng.

“Mùi nước hoa quá nồng, gót giày quá cao, màu sắc quần áo quá lòe loẹt, lớp trang điểm với kiểu tóc quá tinh tế.” Ngữ khí của Trình Dập lạnh nhạt, nhưng mỗi một chữ đều cường ngạnh xuyên tim, “Nói tóm lại, từ đầu đến chân An tiểu thư, chẳng có một điểm nào khiến tôi thích cả. Nói thế này cô đã vừa lòng chưa?”

An Mộng Nhã nghẹn ngào hồi lâu không nói chuyện.

Qua một lúc sau mới bắt đầu khóc lên.

“An tiểu thư, vốn dĩ tôi không muốn nói lời khó nghe đến vậy, là cô một mực muốn hỏi rõ ngọn ngành.” Trình Dập thở dài nói, “Cô cũng đừng nghĩ đi sửa đổi làm gì, tôi không thích cô, chẳng cần biết cô trở thành dạng gì, chúng ta cũng không thể nào có khả năng.”

An Mộng Nhã khóc khàn cả giọng: “Vậy anh thích kiểu như thế nào?”

Trình Dập dường như suy nghĩ một hồi, nói: “Đáng yêu một chút, ngoan ngoãn một chút, còn có…ngốc nghếch một chút.”

Nói xong, anh dịu dàng cười một tiếng.

An Lộc núp sau bức tường, phút chốc ngừng hô hấp.