Vạn Phần Mê Luyến

Chương 3

An Lộc bò lên trên giường, điện thoại nhảy ra khung chat với người nào đó ở cuối danh sách.

An Lộc:【 Anh có ở đấy không? 】

Bạch Cảnh Nghiêu: 【 Mỹ nữ mạnh khỏe, tôi là trợ lý trí tuệ nhân tạo của Bạch nhị thiếu gia, nói chuyện phiếm với AI vui lòng ấn phím 1, để người phục vụ vui lòng ấn phím 0. 】

An Lộc: 【……】

Bạch Cảnh Nghiêu: 【 Rất xin lỗi, nhấn phím không có hiệu quả. 】

An Lộc: 【 Anh có còn muốn thoát khỏi danh sách đen của Tư Tư không? 】

Bạch Cảnh Nghiêu: 【 Nô tài ở đây ( mắt lấp lánh.jpg) 】

An Lộc khinh miệt mà bĩu môi, gõ chữ: 【 Em muốn nhờ anh một chuyện. 】

Bạch Cảnh Nghiêu: 【Em gái muốn gì? 】

———–

“Ha ha ha ha Trình Dập, bạn gái cũ của cậu tìm tớ muốn ảnh chụp của cậu đó!” Bạch Cảnh Nghiêu cười nghiêng ngả, suýt nữa ngã lăn từ trên sô pha xuống, “Khụ khụ…… Sẽ không phải là cô ấy đối với cậu dư tình vẫn chưa dứt đấy chứ?”

Tay đang lật sách của Trình Dập dừng lại, đôi mắt lơ đãng híp híp, “Nhàm chán.”

“Cậu nói xem tớ có nên cho không? Haiz, thôi không cho đi, Thẩm Tư Tư kia chặn tớ lâu như vậy khẳng định là để gây khó dễ, thôi cho vậy.” Bạch Cảnh Nghiêu nghiêm trang mà tự quyết định, tìm tìm kiếm kiếm trong album điện thoại, “ Tấm này không tồi, ai da, tấm này cũng được, còn có tấm này nữa……”

“Này! Cậu làm gì đấy?!”

“Lời này tớ nên hỏi cậu mới đúng, giữ nhiều ảnh của tớ như vậy là muốn làm gì.” Trình Dập vẻ mặt vô cảm mà đoạt lấy điện thoại của anh ta, nhanh như chớp mà xoá toàn bộ ảnh chụp, đem album rỗng tuếch trả lại cho Bạch Cảnh Nghiêu, ánh mắt lạnh lẽo: “Cậu là biến thái sao?”

“Những tấm ảnh đó đều là minh chứng cho tình anh em của chúng ta! Cậu cái người đàn ông nhẫn tâm này!” Bạch Cảnh Nghiêu vô cùng đau đớn, “Hiện tại thì tốt rồi, cái gì cũng mất hết, tớ thấy cậu mới là biến thái ấy!”

Trình Dập nhíu mày lại liếc anh ta một cái, đem quyển sách trên tay chống ngược lên bàn, “Bớt nói nhảm đi, cậu tìm người tra thế nào rồi?”

Bạch Cảnh Nghiêu ngượng ngùng cười cười, di động đột nhiên kêu một tiếng, anh ta lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “Có tin tức.”

Ngay sau đó mở hình ảnh người nọ gửi tới ra, anh ta đột nhiên sửng sốt.

Trình Dập đoạt tới, xem xong lạnh lùng mà cong môi:

“Bạch nhị thiếu gia, cho tớ một lời giải thích đi?”

“Chuyện này không liên quan đến tớ, là hành vi của một mình Bạch Phiên Phiên thôi.” Bạch Cảnh Nghiêu kiên quyết cho thấy lập trường, “Rõ ràng chuyện này hẳn phải là do nợ đào hoa của cậu chứ?”

“Nợ đào hoa tớ không nhận.” Trình Dập dùng di động gõ gõ đầu anh ta, “Nhưng em gái cậu thì tớ biết.”

“Cái gì mà em gái tớ? Cậu đừng nói hươu nói vượn.” Bạch Cảnh Nghiêu thực sự có chút tức giận.

Trình Dập cười đấm anh ta một cái, đi đến bàn sách mở máy tính lên.

“Tớ sao chép lại một bản chứng cứ, một phần cậu mang về đưa cho ông nội cậu đi.” Anh lấy một cái USB trên bàn cắm vào máy tính, “Chờ mấy ngày nữa sinh nhật ông ấy, thì đừng làm lão nhân gia mất hứng.”

Bạch Cảnh Nghiêu dựa vào cái bàn bên cạnh, suy tư mà vuốt cằm: “Haiz, không hổ đời trước chúng ta là anh em ruột, hiểu tớ như vậy.”

Trình Dập cong cong môi, cười khẽ, “Đây không phải là tớ quá hiểu tình hình gia đình cậu sao.”

Thân thể Bạch lão gia càng ngày càng kém, mấy cô con gái trắng trợn táo bạo mà tranh đoạt gia sản.

Bạch Phiên Phiên đồng thời đắc tội Trình gia cùng An gia, làm ra loại chuyện bại hoại đạo đức này, là một cơ hội tốt để đả kích đối thủ của Bạch Cảnh Nghiêu.

Bạch lão gia luôn luôn nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ không nuông chiều mà bao che cho cô ta.

Bạch Cảnh Nghiêu tưởng tượng đến cảnh tượng kia liền vô cùng kích động.

Một lúc sau, Trình Dập đem USB rút ra đưa cho anh ta, rồi lập tức đi xuống lầu.

Bạch Cảnh Nghiêu nghi hoặc hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

“Trường học.”

———-

An Lộc nhận được điện thoại của Trình Dập, nói sự việc đã được điều tra rõ ràng. Vì thế liền hẹn gặp anh ở tháp nước hẻo lánh ít người đến phía sau ký túc xá.

Lúc Trình Dập tìm được chỗ hẹn, nhìn thấy cô gái đang nhìn ngó xung quanh như đặc vụ kia, cạn lời mà giật giật môi.

Lúc yêu nhau cũng như yêu đương vụng trộm, lúc gặp mặt sau khi chia tay, vẫn vụng trộm giống như lúc yêu nhau, anh hoài nghi chính mình có bao nhiêu người không nhận ra.

Cô gái nhỏ mặc áo khoác lông vũ màu vàng nhạ, bên dưới vẫn mặc quần ngủ in hoa nhỏ, vừa thấy chính là vội vàng khoác áo chạy ra ngoài.

Búi tóc trên đỉnh đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, dây buộc tóc màu hồng nhạt có gắn hai cái tai thỏ.

Tuy rằng tùy ý đến lôi thôi lếch thếch, nhưng cũng không giảm bớt vẻ xinh đẹp của cô, ngược lại có vẻ càng thêm ngây thơ đáng yêu.

Trình Dập dừng lại ở ven đường, khẽ thở dài, đút tay vào túi áo khoác trong, dẫm lên mặt cỏ trụi lủi đi đến trước mặt cô.

“Nhất định phải như vậy sao?” Anh ngẩng đầu nhìn nhìn đài phun nước bên cạnh, cảm thấy nơi này thật sự quá quỷ dị.

An Lộc cong khóe môi cười với anh, má lúm đồng tiền bên môi lúc ẩn lúc hiện, giống một con thuyền nhỏ nhẹ khẽ trôi trong lòng anh.

Trình Dập có chút dại ra, bị cô gái nhỏ kéo tới phía sau đài phun nước.

Một nơi ẩn nấp hoàn mỹ.

“Được rồi.” An Lộc buông anh ra, hai tay ngoan ngoãn mà trở lại bên cạnh người, “Anh nói đi.”

Trình Dập hơi lấy lại tinh thần, gật đầu, vẻ mặt nhàn nhạt mà mở miệng: “Bài viết trên diễn đàn bôi đen em, là do Bạch Phiên Phiên làm.”

“Em gái của Bạch Cảnh Nghiêu?” An Lộc kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt.

“Chuyện này không liên quan đến Bạch Cảnh Nghiêu.” Trình Dập cau mày nói, “Chứng cứ anh sẽ đưa cho em, em biết nên làm như thế nào chứ?”

An Lộc gật đầu, “Em sẽ đi tìm cô ấy, muốn cô ấy đăng bài làm sáng tỏ mọi chuyện.”

Trình Dập hỏi tiếp: “Nếu cô ấy không đồng ý thì sao?”

“Không đồng ý, vậy……” An Lộc mím môi, tròng mắt xoay chuyển, tựa như đang cố sức tự hỏi.

“Nếu không đồng ý thì em hãy uy hiếp cô ấy, nói sẽ đem chuyện này làm ầm ĩ đến trước mặt Bạch lão gia.” Trình Dập nghiêm túc chỉ dạy cô, “Em muốn phủi sạch quan hệ với anh, cho nên kế tiếp anh không thể ra mặt, phải dựa vào chính em rồi.”

“Em đã biết, cảm ơn anh.” An Lộc chớp mắt một chút, con ngươi màu hổ phách trong suốt.

Trình Dập cảm thấy lồng ngực trướng trướng, trong đầu lại rất không linh hoạt, anh cố áp xuống trận khác thường này, nhàn nhạt hỏi: “Như thế nào chỉ cảm ơn không, không định mời anh ăn bữa cơm sao?”

An Lộc ngẩn người, giơ tay vuốt cổ nói: “Vậy anh muốn ăn cái gì? Em mời.”

Trình Dập rũ mắt nhìn cô, khẽ chớp đôi mắt đào hoa, con ngươi màu nâu sẫm, ánh mắt thâm thúy như cái động sâu. Người đàn ông này giống như sinh ra đã có sẵn sự cao quý từ trong cốt tủy, anh càng không vội mở miệng, càng làm người khác cảm thấy áp lực.

An Lộc nhìn đến tinh thần hoảng hốt, con đường bên đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện của nữ sinh, làm cô sợ tới mức tâm can đều run lên.

Cô lanh lẹ mà kéo áo khoác của thiếu niên trước mặt, đem thân thể nhỏ xinh của chính mình toàn bộ chui vào bên trong.

Trình Dập: “……”

“Đi rồi sao?” Giọng An Lộc bị áo khoác bao phủ, nghe hết sức mềm mại.

Lỗ tai mơ hồ có chút ngứa, hô hấp nóng rực của cô gái cách lớp áo sơmi làm da thịt anh nóng lên, hơi nóng trong khoảnh khắc khuếch tán ra toàn thân.

Lúc còn ở bên nhau, hai người cũng chưa từng đến gần nhau như vậy, cũng chỉ có lần sợ cô đi lạc, mới nắm tay nhau một lần.

Lúc này nhịp tim anh có chút rối loạn.

Trình Dập lấy lại bình tĩnh, tận lực làm cho giọng của chính mình giống như bình thường: “Còn chưa đi đâu.”

Hai cô gái kia đang chụp ảnh, chụp tới chụp lui.

Trình Dập cảm thấy rất dày vò, An Lộc trong lòng anh cũng có chút xấu hổ, ở trong áo khoác anh nhỏ giọng nói: “Nếu không anh đi xa một chút tới gần nhà ăn đi, nếu lại bị phát hiện, em nhất định lại bị các cô ấy mắng chết mất.”

“Anh nói đùa thôi.” Trình Dập nhỏ giọng nói, nghe không ra cảm xúc gì, “Không cần em mời bữa cơm này đâu.”

“Như vậy sao được, em cần phải cảm ơn anh chứ. Lấy quan hệ bây giờ giữa hai chúng ta, tặng lễ vật lại không thích hợp cho lắm.” An Lộc nghiêm trang mà nói, “Nhưng em cảm thấy vận khí hôm nay không tốt lắm, không thích hợp ra cửa, cho nên cứ nợ trước đi.”

Trình Dập nhìn bộ dạng lúc này của cô, buồn cười nói: “Được.”

“Đúng rồi, em còn có chuyện, muốn nhờ anh giúp đỡ.” An Lộc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh một cái.

Đôi mắt tròn tròn của cô từ góc độ này của anh nhìn xuống, trông khá nhu nhược đáng thương, vô luận tiếp theo cô nói cái gì, anh giống như không thể cự tuyệt. Trình Dập điều chỉnh hô hấp một chút, hầu kết không tự giác lăn lăn, “Cái gì?”

“Anh có thể…… Cho em một tấm ảnh của anh không?” An Lộc thật cẩn thận hỏi.

Nếu không phải Bạch Cảnh Nghiêu nói không có, cô thật sự không muốn đi tìm anh để xin đâu.

Trình Dập không tự nhiên mà quay đầu, ánh mắt lỡ đãng dừng ở thang cuốn sau tháp nước, “En muốn ảnh của anh làm cái gì?”

“Chính là, bạn cùng phòng của em rất thích anh.”

An Lộc không phát hiện ra vẻ mặt thiếu niên bỗng cứng lại, tiếp tục nói: “Sắp đến sinh nhật cô ấy, em cảm thấy cô ấy nhất định sẽ rất vừa lòng với món quà này.”

“Ý của em là, muốn đem ảnh của anh coi như là món quà tặng cho một cô gái mà anh không quen biết?” Trình Dập vẻ mặt vô cảm mà tổng kết lời cầu xin của cô.

An Lộc bị bộ dạng đột nhiên trở nên nghiêm túc của anh làm cho có chút khẩn trương, mềm mại nói: “Chỉ một tấm ảnh thôi mà, không có gì, hơn nữa cô ấy sùng bái anh như vậy, sưu tầm ảnh của anh như idol vậy, anh không cần cảm thấy gánh nặng, em bảo đảm sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Trình Dập hít sâu một hơi, áp xuống sự bực bội không tên trong lòng, “Anh không có ảnh chụp.”

“ Bây giờ em sẽ chụp cho anh một tấm……” An Lộc không sợ chết mà đề nghị.

“……”

Trình Dập nhấp môi, không nhìn cũng không để ý tới cô nữa.

Chờ hai cô gái kia đi xa, liền giống như một cơn gió, xoay người rời đi.

“Tức giận cái gì chứ.”

An Lộc nhìn bóng dáng lạnh nhạt quyết tuyệt của anh, cảm thấy không thể hiểu được.

Thẩm Tư Tư sau khi tan học gọi An Lộc đến nhà ăn cơm, dì giúp việc có làm bò bít tết.

Làm thiên kim hào môn chính thức, Thẩm Tư Tư cùng Trình Dập, Bạch Cảnh Nghiêu đều giống nhau, đều ở trong một tiểu khu xa hoa gần trường học.

Thẩm Tư Tư còn mời một dì giúp việc.

“Anh ấy nói không cho thì không cho, tức giận cái gì chứ? Đúng là tính tình đại thiếu gia mà.” An Lộc rót một ngụm to Rio* để uống.

“Lớn như vậy lần đầu tiên tớ gặp được một người bỏ tớ lại đó mà chạy lấy người, một cậu hẹn gặp lại cũng không có, thật không phong độ.”

Thẩm Tư Tư hai chân gác ở trên sô pha, bưng lon nhìn điện thoại, thất thần mà “ Ừ ” một tiếng.

“Cậu đang làm gì đấy.” An Lộc bất mãn mà đẩy đẩy cô ấy, “Mau cùng tớ nói chuyện đi.”

“Nói chuyện cái gì?” Thẩm Tư Tư buông điện thoại xuống, mắt phượng nhàn nhạt liếc cô, “Chỉ có trẻ con như cậu mới không tiền đồ mà chửi bới như vậy, chị đây dạy cậu, tớ nói một câu cậu học một câu.”

An Lộc ném cái lon đi, nghiêm túc giống hệt học sinh tiểu học.

Thẩm Tư Tư dẫm lên sô pha, dũng cảm mà vén tay áo, đôi tay chống nạnh, chỉ bức tranh trên tường khai giọng: “Anh mẹ nó có ba chân thì ghê gớm lắm sao? Khoe khoang như vậy, đến tôi còn thấy xấu hổ dùm cho anh! Còn tưởng rằng chính mình lớn lên đẹp trai lắm sao, cũng chỉ như thế mà thôi! Lão nương thấy anh liền muốn nôn!”

“Đầu óc không tốt có thể coi là não hoa! Nói anh là đầu heo còn không hình dung được sự ngu xuẩn của anh! Anh mẹ nó chính là hai cái đầu heo!”

An Lộc: “……”

“Tạm thời thế đã.” Thẩm Tư Tư một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, “Được rồi, tớ biết cậu nói không nên lời.”

An Lộc cô gái này, ngoan ngoãn từ trong xương cốt, từ nhỏ đến lớn bị dạy dỗ cũng ngoan, đừng nói mắng chửi người, một lời nói nặng cũng sẽ không nói người khác.

Nhiều nhất cũng chỉ nói được vài câu như vừa rồi, nhưng chỉ khi nào uống chút rượu vào thôi.

“Tư Tư.” An Lộc trợn tròn đôi mắt, “Vừa rồi không phải là cậu đang mắng Trình Dập sao?”

Thẩm Tư Tư ngồi xuống, dùng sức xé mở túi khoai, lầu bầu nói: “ Tớ mắng anh ấy làm gì.”

“Vậy là Bạch Cảnh Nghiêu hả?”

“……”

An Lộc cũng mở chân ra, ôm gối nói lời thấm thía: “Kỳ thật anh ấy cũng không đáng ghét như vậy, khả năng là do cậu có thành kiến với anh ấy.”

Ánh mắt sắc lẹm của Thẩm Tư Tư bắn lại đây: “ Cậu là chị em với tớ hay với anh ta?”

An Lộc: “……”

Mối thù giữa hai người họ phải kể đến mấy năm trước.

Từ lúc Thẩm Tư Tư đem con Samoyed bảo bối giao cho Bạch Cảnh Nghiêu tạm thời chăm sóc, kết quả kia tiểu tử kia chơi game quá hăng say, làm mất chó của cô ấy, Thẩm Tư Tư liền coi anh ta là kẻ thù suốt đời.

Đáng đời! Ai bảo Bạch Cảnh Nghiêu cũng không cho cô ảnh chụp.

Có quỷ mới giúp anh ta.

Trong đầu vừa mới nghĩ đến Bạch Cảnh Nghiêu, tin nhắn của Bạch Cảnh Nghiêu liền tới.

【 Em gái, vẫn còn có chuyện này. 】

An Lộc nhìn Thẩm Tư Tư đang liếc mắt về bên này, cầm điện thoại xoay lưng về phía cô ấy, gõ chữ: 【 Chuyện gì vậy? 】

Bạch Cảnh Nghiêu: 【 Là chuyện bài viết nóng trên diễn đàn. 】

An Lộc: 【Em gái anh? 】

Bạch Cảnh Nghiêu: 【 Bổn thiếu gia thanh minh lại một lần nữa, Bạch Phiên Phiên không phải em gái anh, cô ta là kẻ thù của anh. 】

An Lộc giật giật khóe miệng: [ Được được được, kẻ thù. 】

Bạch Cảnh Nghiêu: 【 Trình Dập đi nhanh quá, đã quên nói cho em một chuyện. 】

Đi nhanh quá? Ha hả, phải là rất nhanh mới đúng!

An Lộc nhớ tới thái độ của người kia, đáy lòng lại bùng lên ngọn lửa hừng cháy.

Bạch Cảnh Nghiêu: 【 Địa chỉ IP là ở ký túc xá của em. 】

Thấy trên màn hình những lời này, trong đầu An Lộc ong mà một tiếng, nháy mắt trống rỗng.

*Rio: Một loại cocktail trái cây