Vạn Phần Mê Luyến

Chương 31: Vợ sinh đó

Về tới nhà, phòng bếp đang chuẩn bị cơm trưa.

Sau khi An Lộc xếp gọn va li vào chỗ, lúc xuống lầu đã có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn rồi.

Canh sườn măng trúc, mùi vị mà dì giúp việc trong nhà nấu khác hoàn toàn so với bên ngoài bán, có thể khiến con sâu tham ăn trong bụng cô thức giấc.

An Lộc đang định chạy vào phòng bếp ăn vụng, bị Dư Tâm Nhu ngăn lại, “Đợi thêm chút nữa là xong rồi, tránh cho ba con lại nói không có quy củ.”

“….Ồ.”

Lúc ăn cơm, giáo sư An đột nhiên hỏi: “Con với tên nhóc kia, lần này là nghiêm túc?”

An Lộc ngây người, mái mới phản ứng được là đang hỏi mình, “A” một tiếng.

“A cái gì? Hỏi con đấy.” Giáo sư An nghiêm túc nhìn cô, “Đính hôn rồi đòi lui hôn, bây giờ lại dính chung một chỗ, coi trưởng bối chúng ta là khỉ mà đùa bỡn sao? Tên nhóc kia rốt cuộc là chuyện gì?”

“Không phải đâu ba ơi. Lúc đó là con muốn chia tay, người đừng trách anh ấy.” An Lộc dùng đũa lùa cơm, “Trước kia cảm thấy không phù hợp, nhưng mà bây giờ…..Con rất thích anh ấy.”

Vẻ mặt của giáo sư An cũng không hòa hoãn chút nào:  “Vậy tình huống của cậu ta là thế nào? Cậu ta đối xử tốt với con không?”

“Rất tốt ạ.” An Lộc gật đầu, “Vốn là anh ấy theo đuổi con. Ba à người đừng lo lắng nữa, chúng con rất tốt.”

Ánh mắt sắc bén của giáo sư An nhìn chằm chằm cô mấy giây, hốc mũi hừ ra một tiếng, “Ăn cơm.”

“Ồ.”

“Hai đứa yêu đương ba không có ý kiến.” giáo sư An ăn được mấy miếng cơm lại nói, “Nhưng kì nghỉ hè này, con ngoan ngoãn ở nhà chơi cùng bà ngoại cho ba, tiện thể chuẩn bị thi nghiên cứu, đừng có hòng đi tìm tên nhóc thối kia.”

“….” An Lộc bỗng dài mặt ra.

Cái này mà gọi là không ý kiến à? Ngài chỉ thiếu nước trực tiếp cầm gậy đánh uyên ương thôi đó!

“Chồng à, điểm này anh có hơi quá đáng rồi đó.” Thực sự Dư Tâm Nhu không nhìn nổi nữa, đứng lên nói mấy lời công bằng, “Người trẻ người ta nói chuyện yêu đương, đang tốt lành lại không cho gặp mặt, anh đây là cố tình đâm thọc đúng không?”

Giáo sư An: “Anh làm gì có.”

Quý bà Dư cười lạnh một tiếng: “Vậy được, em đột nhiên nghĩ tới, hè này thành phố S bên kia mở thêm tiệm chi nhánh, vừa đúng dịp lâu rồi em không tới thành phố S rồi, lần này em tự mình phụ trách, tiện thể gặp gỡ mấy cô bạn thân một chút.”

“….”

“Em bận lắm, nên anh không cần tới tìm em, tới cũng không rảnh để ý đến anh đâu.”

Giáo sư An:???

An Lộc cúi thấp đầu, không nhịn được thầm cười trộm.

  -

Thực ra, gân cốt của bà ngoại vẫn còn khỏe khắn, An Lộc ở cùng bà, thi thoảng có thể lên phố.

Chẳng qua giáo sư An quá thận trọng, khăng khăng bắt cô đưa theo vệ sĩ và giúp việc. Điều này đối với An Lộc mà nói chính là tình hình không quá lý tưởng.

Kế hoạch âm thầm gặp nhau cũng hỏng bét.

“Bà ngoại, mấy bộ này đều không tệ, chúng ta mua đi ạ.”An Lộc mang theo thẻ của giáo sư An, cực kì có khí thế.

Bà ngoại lắc đầu: “Mua nhiều như vậy để làm gì? Mặc không hết thì đã vào quan tài rồi.”

“Bà ngoại, bà đừng nói như thế, bà còn phải sống lâu trăm tuổi nữa.” An Lộc ngồi xổm trước mặt bà ngoại, mở đôi mắt to tròn, đáng thương nhìn bà, “Không phải bà nói muốn thấy cháu kết hôn sao?”

“Phải phải phải, bà không chỉ muốn thấy Lộc Lộc kết hôn, còn muốn bế chắt ngoại nữa.” Bà ngoại cười hì hì xoa đầu cô, “Khi nào để bà ngoại gặp bạn trai con đây?”

“Có bạn trai chưa?”

An Lộc gật đầu: “Có rồi ạ.”

“Là người mà trong nhà định cho ấy hả?”

“Vâng.”

“Bà sớm đã nghe nói tới rồi, nhưng chưa gặp người thật bao giờ.”

Đầu óc An Lộc chợt lóe lên, hỏi: “Bà muốn gặp anh ấy sao?”

Bà ngoại cúi người, vỗ lên cánh tay cô: “Lộc Lộc có thích cậu ta không?”

“Thích ạ.” Ánh sáng trong mắt cô sắp sửa tràn ra ngoài rồi.

Bà ngoại hiền từ nói: “Vậy thì bà muốn gặp một chút.”

Bữa tối ăn ở một nhà hàng riêng tư, An Lộc hẹn Trình Dập tới.

Mượn hào quang của bà ngoại muốn gặp cháu rể, cô cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại gặp người nào đó một lần.

Tóc anh dài hơn một chút, nhưng vẫn gọn gàng sạch sẽ trên đỉnh đầu, làm nổi bật đường chân tóc ưu việt của người đàn ông. Áo T shirt cổ trong màu trắng, khiến cả người anh trẻ tuổi hơn, mới mấy ngày không gặp, dường như anh lại đẹp trai lên tầm cao mới rồi, kinh diễm tới mức tim gan cô không nghe theo sai khiến nữa.

”Bà ngoại, đây là Trình Daaoj, bạn trai con.” An Lộc cười hì hì giới thiệu hai người cới nhau, “Anh Dập, đây là bà ngoại em.”

Dưới bàn Trình Dập lặng lẽ nắm lấy tay cô, nhưng bên trên lại khiêm tốn dịu dàng không để lộ ra dấu vết: “Chào bà ngoại ạ.”

“Dáng vẻ này sinh ra đúng là đẹp thật.” Bà ngoại gật đầu, lại lắc đầu, “Chính là quá đẹp rồi.”

An Lộc quẫn bách nhìn Trình Dập một cái, anh cũng đúng lúc nhìn qua, hai người thấy vậy thì cười lên, có chút bất lực.

“Lộc Lộc à.” Bà ngoại kích động nói, “Trong điện thoại của bà có cái kia.”

An Lộc mê mang nhìn qua: “Cái nào ạ?”

“Có cái phần mềm, mợ con cài cho bà đó, đặt ảnh của hai người vào đó, thì có thể xem con cái sau này trông như thế nào.”

Khóe miệng An Lộc giật giật: “…..Sao bà lại có cái này ạ?”

“Mợ con cài cho bà đó mà. Rất chuẩn đấy, bà để ảnh của cậu và mợ con vào, đứa trẻ bên trong, trông giống hệt Dư Triệu Nam lúc nhỏ.” Bà ngoại kích động vỗ mặt bàn hệt như đứa trẻ, “Hai đứa cháu mau mau thử xem.”

“…..”

An Lộc không lay chuyển được bà ngoại, dáng vẻ người đàn ông bên cạnh cũng đáng nóng lòng muốn thử, chỉ đành mỗi người chụp một tấm, sau đó tải lên app.

Trải qua quá trình tự động, trên màn hình xuất hiện một em bé mềm mịn trắng bóc. Đôi mắt bé gái to tròn gần như giống hệt với cô, màu mắt trông có vẻ đậm hơn một chút, bờ môi cũng giống cô, copy hoàn hảo chiếc mũi cao thẳng của Trình Dập, nét mặt hồng hào, là một đứa trẻ cực kì xinh đẹp.

Lúc thay đổi tới bé trai, cũng đồng thời hội tụ ưu điểm của hai người, đẹp tới không thể nào kể siết.

Phần mềm này rất thông minh, lại có thể kéo về sau, nhìn thấy dáng vẻ của đứa trẻ ở mỗi thời kì khác nhau.

Tuy rất bổ mắt, nhưng An Lộc càng nhìn càng buồn bực, tới cuối cùng không nhìn nổi nữa, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống để bình ổn lại tâm tình chết tiệt lúc này.

Đây là sở thích kì quái gì của bà ngoại thế?

Còn có Trình Dập, tại sao anh có thể mặt không đổi sắc làm những chuyện không giống bình thường này chứ?

“Bà ngoại, cháu giúp bà lưu ảnh lại hết rồi ạ.” Trình Dập cười nói với bà lão, “Cháu thêm wechat của bà, cũng gửi cho mình một bản, có được không ạ?”

An Lộc:???

Bà ngoại được dỗ dành mặt mày rạng rỡ.

An Lộc và Trình Dập ăn được một nữa, bà ngoại sờ bụng mình.

“Hình như bà ăn hơi nhiều rồi, Tiểu Vương à.” Bà gọi giúp việc lại, “Đỡ tôi đi dạo trung tâm thương mại hai vòng.”

An Lộc vừa muốn mở miệng, bà ngoại lại nói: “Con đừng đi nữa, ăn nhiều một chút, bà để bọn họ đi cùng là được rồi.”

Sau khi bà ngoại đưa vệ sĩ và giúp việc đi, An Lộc mới phản ứng lại, đây là cố ý tạo cơ hội cho cô đấy.

Vành mắt nóng lên, suýt nữa cảm động phát khóc.

Phòng bao nhỏ nhỏ chỉ còn lại hai người, nhung nhớ nhiều ngày qua bỗng bùng nổ trông không gian chật hẹp này, Trình Dập ôm lấy eo cô, khẽ hít hà hương thơm nơi cần cổ của cô.

“Bảo bối.”

An Lộc bị ngứa hơi rụt cổ lại, nhịn không được phụt cười: “Làm gì đó?”

“Không làm gì.” Trình Dập cầm muỗng múc một bát cháo hải sản, đưa tới bên miệng cô, “Đút em.”

Đợi An Lộc ngoan ngoãn ăn xong, anh lại cầm đũa gắp thức ăn cho cô, từng miếng tiếp tục đút cô ăn.

“Ăn no chưa?”

“Vâng.”

“Có muốn uống nước ép nữa không?”

“Không muốn….”

“Vậy tới lượt anh.”

Anh nghiêng mặt, khẽ hôn lên môi cô.

Anh biết cô không thích bị đối xử thô bạo lúc mới bắt đầu, nhưng nếu là dịu dàng thâm nhập như thế này, cô gần như không có sức lực phản kháng nào hết. Chỉ cần không quá đáng, cái gì cô cũng sẽ phối hợp.

“Có nhớ anh trai không? Hửm?” Anh như có như không cắn lên môi cô một miếng, sau đó lặng lẽ lùi ra, cho cô không gian nói chuyện.

Trong đầu An Lộc làm gì có tâm tư cong co vòng vèo nữa, thành thật thừa nhận: “Nhớ.”

“Nhớ thế nào?” Anh dùng cánh môi của mình ma sát môi dưới của cô, “Một ngày một lần? Một tiếng một lần? Hay là….” Anh dừng lại, nhìn sâu vào trong đáy mắt cô, “Giống như anh, mỗi một giây đều đang nhớ em?”

An Lộc không thể chống đỡ nổi dáng vẻ này của anh, mỗi một câu như có ma lực khiến cô bốc cháy tại chỗ, dứt khoát chủ động hiến hôn, khiến anh mau chóng ngậm cái miệng đáng ghét này lại.

Hai người dây dưa không biết bao lâu, mãi tới khi điện thoại trong nhà gọi tới giục.

Thời gian cấm cửa của giáo sư An là chín giờ rưỡi, bây giờ đã chín giờ rồi. An Lộc nhanh chóng gọi điện cho vệ sĩ, gọi bà ngoại cùng nhau về nhà.

Trình Dập trở về nơi ở của mình, xe của Trình Hạo Hiện đã đợi anh ở trước cổng.

Ông nội không đồng ý cho anh mở văn phòng luật, cũng thả lời sẽ không trợ cấp cho anh một phân tiền nào, vẫn luôn do người anh trai không nghiêm chỉnh này trong tối giúp đỡ anh. Trình Hạo Hiên rượu chè be bét cũng không hẳn là đổ bỏ đi, ít nhất lăn lộn cũng ra trò, tùy tiện xách cổ một bạn rượu đều là dê béo.

“Những người đầu tư lần trước, có hai người đã bàn bạc xong rồi, bên này mày nhanh chóng hoàn thiện xong một phần tài liệu đi.” Trình Hạo Hiên đóng của xe, trong miệng ngậm điếu thuốc, “Chỉ bằng tỉ lệ hồi vốn này của mày, người ta nhìn vào thể diện người quen mới bằng lòng làm đấy, mày đừng có mắc lại lỗi cũ nữa, thu lại tính tình thiếu gia kia được rồi.”

“Biết rồi.” Trình Dập mở cửa, quay đầu lại liếc hắn, “Vào uống một ly?”

Trình Hạo Hiên là người suy nhất trong nhà bằng lòng qua lại với anh sau khi ba mẹ anh qua đời.

Bên ngoài đều hâm mộ hào môn thế gia như bọn họ, thiếu gia tiểu thư đều ngậm thìa vàng sinh ra là con cưng của trời, cả đời này có được xinh hoa phú quý mà người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ.

Anh đã từng nghĩ rằng bản thân mình được sinh ra trong may mắn.

Ba mẹ từ ái, trưởng bối khoan hòa, anh chị em trong nhà đều đối xử tốt với nhau, tươi cười vui vẻ, ngay đến đứa trẻ mấy tuổi cũng sẽ không nháo ra chuyện đánh nhau. 

Trừ tên đầu gai nhọn Trình Hạo Hiên này, ỷ vào việc lớn hơn anh mấy tuổi, không những bắt nạt anh, còn lừa anh gọi hắn ta là chú.

Trước năm bốn tuổi, trong nhà này anh ghét Trình Hạo Hiên nhất.

Mà sau năm bốn tuổi, anh có thể tin tưởng lẫn ỷ lại, trừ bà nội, thì chỉ còn Trình Hạo Hiên.

Thực ra người này trừ bỏ rượu chè be bét không kiểm soát được nửa thân dưới, thì cũng chẳng có chỗ nào không tốt nữa. Ít nhất, trong thâm trạch đại viện người người đều liều mạng diễn kịch, hắn bằng lòng dùng diện mạo chân thực của mình để đối xử với anh, cũng chưa từng bị người bên cạnh làm cho dao động.

“Đây là cái gì?” Trình Hạo Hiên bưng ly sấn tới, nhìn thấy tấm ảnh trong điện thoại của Trình Dập liền hỏi, “Con cái nhà ai? Trông không tồi đâu.”

Hắn chậc chậc hai tiếng, “Nhìn kĩ thì có chút giống mày đấy.”

“Coi như anh có mắt.” Trình Dập mặt đắc ý giơ điện thoại lên, “Con trai em.”

“….” Trình Hạo Hiên suýt nữa phun một ngụm máu.

“Vẻ mặt này của anh là thế nào?” Trình Dập cười cười, vắt cánh tay lên vai hắn, “Đừng hỏi, hỏi chính là vợ em sinh đó.”

“Mày mẹ nó___” Trình Hạo Hiên thốt ra một câu nói tục, cuối cùng bí từ nhịn tới nghẹn đỏ mặt.

“Haiz, anh sẽ không thích cô ấy chứ?” Trình Dập dùng hai ngón tay ghép thành hình con dao, chọc chọc lồng ngực hắn, “Đừng nghĩ nữa, anh xong phim rồi. Cô ấy là của em, đời này đều là của em.”

Trình Hạo Hiên ngoài cười trong không cười hất tay anh trên người hắn xuống, “Tên nhãi thối.”

“Anh, anh giúp em nhìn xem, con trai em xinh hơn hay con gái xinh hơn hả?”

“….Cút.”