Vạn Phần Mê Luyến

Chương 34: Sẽ bị anh chơi chết

“……Chúc em sinh nhật vui vẻ.”

Chữ cuối cùng rơi xuống trước mặt cô, tay người đàn ông bưng bánh ga tô, gương mặt đẹp trai được ánh nến chiếu vào lay động, nhưng đường nét gương mặt càng rõ ràng hơn.

Không biết là mong nhớ biết bao nhiêu ngày không gặp nhiều hơn, hay là rung động bất thình lình nhiều hơn, vành mắt An Lộc đỏ lên, đột nhiên nước mắt tràn lên, mí mắt khẽ run rẩy, chớp mắt một cái, nước mắt chảy dọc theo khóe mắt rơi xuống má.

“Không phải chứ, khoa trương thế?” Dư Triệu Nam ở một bên nói vào.

Đôi mắt ướt nhẹp của An Lộc lườm anh ta, giọng nói ồm ồm: “Dư Triệu Nam, sao anh không làm chó nữa?”

Dư Triệu Nam đấm vào trán cô một cái, “Con nhóc chết bầm thèm đòn đúng không?”

An Lộc sờ đầu, lại tặng cho anh ta một cái trợn trắng mắt.

Tên này mỗi lần động tay trông thì như giả vờ nhưng lại cực kì đau.

“Lộc Lộc, ước đi.”

Người đàn ông bưng bánh ga tô mở miệng, cả người An Lộc liền biến thành thỏ nhỏ dịu dàng nghe lời.

Cô chắp hai tay rồi nhắm mắt lại, lúc sau mở mắt ra, phồng hai má lên thổi tắt hết nến trên bánh.

Cả phòng khách bỗng sáng lên.

Trên bánh ga tô được trang trí một tầng xoài, mấy quả nho, bên ngoài điểm xuyết hoa baby, là phong cách đơn giản mà cô thích nhất, phối màu thuần khiết không vết bẩn.

Chiếc nến hình sao năm cánh ở trung tâm, bên cạnh còn có một tấm card.

An Lộc cẩn thận từng chút một lấy tấm card ra.

[Khắp trời sao là em, đại dương ánh sao ngoài tầm với.]

Là bút tích như nước chảy mây trôi của anh, nét chữ dịu dàng, mỗi một nét gạch đề cứng mà có lực.

An Lộc quay đầu lại, đụng phải đôi mắt sâu thẳm mang theo nụ cười, suýt chút nữa thì không nhìn ra được.

Đáy lòng tản ra từng vòng ngọt ngào, một một ngóc ngách đều là ấm áp sáng lên.

“Xin hỏi chúng tôi có thể không ăn cơm chó không? Có người phá vỡ phong cảnh đề nghị, “Ăn bánh ga tô được không nào?”

“Tới đi, ăn bánh ga tô.” Trình Dập đi tới bên phải An Lộc, mở túi lấy dao cắt bánh nhét vào tay cô.

An Lộc đang do dự xuống dao từ chỗ nào, đột nhiên tay bị người nắm chặt.

Anh ôm lấy cô từ phía sau, một tay vòng qua eo cô ấn lên mép bàn, một tay còn lại nắm lấy tay phải không biết nên làm thế nào của cô, cắt chiếc bánh kem thơm ngọt lan ra bốn phía.

Quần chúng lục tục chia nhau bánh ga tô, thức thời rời khỏi hiện trường nhét cơm chó bốc lên mùi chua này.

Phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ. Ghế được ghép vào với nhau, An Lộc dựa vào trong ngực anh, hai người đút cho nhau ăn.

“Ban nãy ước gì vậy?” Trình Dập hỏi cô.

An Lộc lắc đầu: “Không thể nói.”

“Lặng lẽ nói.” Anh ghé tai tới sát bên miệng cô, “Em biết, anh biết, trời không biết đất không biết.”

“…..” An Lộc giơ tay đẩy đầu anh ra chỗ khác.

Trình Dập không biết làm sao cười cười, đành phải từ bỏ.

“Ở đây có xoài này.” An Lộc lấy chiếc dĩa nhỏ lật nhân bánh kem ra, ngạc nhiên giống như phát hiện ra châu lục mới, “Còn có dứa nữa.”

“Anh trai muốn ăn dứa.”

“Đây.” An Lộc giơ tay lên, ngoan ngoãn đút vào miệng anh.

Cô ngửa đầu nhìn dáng vẻ nhai chậm của anh, hơi hé đôi môi, lúc nuốt xuống quai hàm gồ lên và trái khế hơi nhấp nhô, trái tim trở nên hơi nóng nảy.

“Nhìn gì vậy?” Trình Dập xoa đầu cô, đút cho cô một thìa đầy kem bơ, “Anh biết bản thân mình rất đẹp trai, em cũng thẹn thùng một chút đi.”

An Lộc nuốt xuống, bất mãn nhìn anh lầm bầm, “Em không muốn ăn kem bơ.”

Người đàn ông hếch cằm lên, “Ồ, vậy bóc cho anh trai một quả nho.”

“Đây….là quả cuối cùng rồi.” An Lộc nhìn điểm tím duy nhất trên bánh ga tô, bĩu môi.

“Ừ.” Anh gật đầu, “Vậy anh muốn ăn quả cuối cùng.”

Mặt An Lộc nhăn lại, không tình nguyện bóc vỏ quả nho kia ra, thịt quả long lanh đưa tới bên miệng anh.

Trái tim ngay lập tức rơi xuống đáy cốc.

Trình Dập thế mà lại không nể tình ăn mất rồi.

Ăn mất rồi…..

Mất rồi….

Rồi….

Sau đó anh hơi nhăn mày.

An Lộc còn đang trách anh cướp quả nho của cô lại còn làm đại gia, gương mặt cực kì không vui: “Sao vậy?”

“Chua.”

“….” Đáng đời.

“Em nhìn xem, răng của anh còn không?” Người đàn ông ăn không nói có này cúi đầu về phía cô.

An Lộc nghiêm túc nhìn bờ môi anh, nhưng anh chưa mở miệng, cũng chẳng nhìn thấy răng đâu.

Đang lúc ngây người, đột nhiên eo bị người ôm lấy, đôi môi trước mắt ép xuống, che lấp mất cánh môi của cô.

“Còn ở đó không? Hửm?” Anh cúi thấp xuống môi cô nói chuyện.

An Lộc lí nhí. “Không biết.”

“Vậy nhìn giúp anh xem.”

“….Em không nhìn thấy.”

Trình Dập khẽ cười, niết má cô, giọng nói như thần chú thấp tới mê hoặc lòng người: “Ai bảo em dùng mắt để nhìn hả.”

“Đếm xem anh trai có bao nhiêu chiếc răng.”

“….”

“Không bằng lòng à? Vậy anh giúp em đếm trước….”

“Đều thế này, có phải em niềng răng rồi không?”

“….Không có.”

Cô gái này, răng cũng giống như cô, vừa ngoan vừa ngốc, không khác nhau tí nào.

“Chỗ này hình như nhiều hơn một chiếc.”

“….”

“Va vào anh rồi.”

“…..”

An Lộc nắm chặt lấy vạt áo của anh, lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Cô cảm thấy chắc chắn sẽ có ngày bị anh chơi chết.

Sau khi khai giảng được hai ngày, An Lộc đột nhiên được báo rằng, cô không cần phải ở trong kí túc của trường nữa.

Trog tòa nhà chuyên dùng của giáo sư an đã bố trí cho cô một gian phòng ngủ và phòng sách, ý tứ chính là trừ lên lớp đi học ra không cho phép cô ra ngoài.

An Lộc gọi điện cho Dư Tâm Nhu khóc hơn một tiếng đồng hồ.

“Ba sao lại có thể như thế chứ? Hu hu……Nghỉ hè không cho con ra ngoài thì thôi đi, con với anh Dập hai tháng mới gặp nhau hai lần, bây giờ ba còn muốn giám sát con, hu hu…..Mẹ, mẹ đưa con tới chùa làm ni cô luôn đi, sau này mọi người không cần lo cho con nữa.”

Dư Tâm Nhu đau lòng con gái, lại cảm thấy cách làm của chồng mình đúng là quá đáng, đi tìm giáo sư An nháo lên mấy lần.

Cuối cùng hai bên cùng lùi một bước, An Lộc ở cùng với giáo sư An, ngày nghỉ cùng về cùng ông, bình thường thời gian cấm cửa là mười giờ tối, ban ngày có thể tự do hoạt động.

Như thế này mà nói, thời gian hẹn hò ngày thường có thể giữ được rồi.

“Trời ạ, ba cậu là lão gia của xã hội cũ hay sao?” Gương mặt Tô Tĩnh Nhàn làm biểu cảm mặt chó.

*Minh họa: biểu cảm mặt chó

“…Ừ, ông ấy đúng là lão gia của xã hội cũ.” An Lộc gật đầu.

Tô Tĩnh Nhàn thở dài, không nỡ mà ôm lấy cô, “Thực sự phải chia tay cũng chúng tớ sao?”

“Chẳng còn cách nào khác, đây đã là kết quả tốt nhất mà mẹ tớ tranh thủ được đó.” An Lộc vỗ vai cô nàng, “Chúng ta vẫn có thể cùng nhau đi học, cùng nhau đi dạo phố mà.”

“Đúng thế, đúng thế.” Phương Lan Nhân nói, “Có thể như vậy đã không tồi rồi, nếu không Lộc Lộc thực sự bị biến thành tù nhân giam lại hả?”

“Ba cậu đúng là quá đáng.” Tô Tĩnh Nhàn đầy căm phẫn nói, “Đã là thời nào rồi, yêu đương còn quản nhiều như thế? Đều là người trưởng thành rồi, còn chẳng có chút tự do nào.”

“Đúng đó.” Phương Lan Nhân suy nghĩ vuốt cằm, “Dựa theo tiến độ như thế này, cậu và anh trai nhà cậu lúc nào mới có thể đá vào khung thành* chứ?”

*Lên giường đó mấy má

Mặt An Lộc nóng lên: “Cậu nói linh tinh gì đó.

Phương Lan Nhân: “Tớ đâu có nói linh tinh, trong mối quan hệ chính đang thì là nhu cầu bình thường, là thằng đàn ông thì đều muốn có được không hả?”

Tô Tĩnh Nhàn nghiêm túc gật đẩu: “Theo kiến thức mà tớ nghe nói được trong sách mấy năm nay, hai người các cậu nếu chậm trễ mãi không tới bước cuối cùng, tương lai đáng lo ngại đấy.”

An Lộc bĩu môi, “Cậu học rộng hiểu nhiều ở sách con heo chứ gì”

Tô Tĩnh Nhàn: “Thế nào? Sách con heo không đáng có cái tên của mình sao?”

“Thực ra, thi thoảng cũng nên xem xem.” Phương Lan Nhân nghiêm chỉnh nhìn cô nói, “Lộc Lộc cậu đúng là quá đơn thuần rồi, cái gì cũng không hiểu, rất dễ bị thiệt thòi.”

An Lộc: “….”

Tô Tĩnh Nhàn: “Vẫn nên giới thiệu cho Lộc Lộc mấy bộ phim hay đi, thực ra sách con heo viết rất giả tạo, có rất nhiều thông tin sai lệch, không phù hợp với người mới đọc.”

An Lộc: “…..”

Hướng gió thay đổi một cách đáng kinh ngạc?

Trình Dập gọi một cú điện thoại, cứu cô ra khỏi ma trảo của hai người kia.

Anh đứng bên cạnh bồn hoa dưới lầu đợi cô, trong tay cầm một chiếc lá quảng ngọc lan, mặt sau xanh nhẵn, chắc là mới rơi xuống không lâu.

*Quảng Ngọc Lan

Cô giống như một con thỏ vui mừng lao vào trong lòng anh, ngẩng đầu muốn nghênh đón chủ nhân xoa xoa, cười ngọt ngào hỏi: “Chiều nay anh không bận à?”

“Việc trong trường làm xong rồi.” Trình Dập dùng lá cây gõ lên trán cô, “Đi ăn cơm.”

Mùi thơm nhạt của lá cây thấm vào đầu mũi, An Lộc chủ động đặt tay vào lòng bàn tay anh.

“Vâng vâng.”

Chiều nay An Lộc không có tiết, không cần về trường vội, hai người đi tới một nhà hàng khá xa để ăn cơm.

Dưới tình huống thường ngày thì cần phải hẹn trước một tháng, Trình Dập gọi một cú điện thoại, người ta lập tức giữ cho một vị trí đẹp.

Nhà hàng này không có phòng bao, sảnh lớn chỉ có chín bàn.

Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới vị trí cửa sổ sát đất có tầm nhìn đẹp nhất, bên cạnh là thiết kế phong cảnh dưới đáy biển rất đặc biệt.

“Có cá nhiệt đới này.” An Lộc kích động chọc chọc vào tấm thủy tinh, nước ở bên trong đột nhiên xao động, một con cá nhỏ màu vàng vân sọc thổi bong bỏng lắc lư cái đuôi bơi tới bơi lui, “Đây là thật à?”

Trình Dập gật đầu, “Là thật đấy.”

“Đáng yêu quá…..” An Lộc nhìn mấy con cá nhiệt đới nho nhỏ đáng yêu này, tim mềm thành một vũng nước.

“Cái gì? Tôi từ nơi xa tới đây chỉ vì cái này, bây giờ các người nói với tôi không có?” Không xa truyền tới một giọng nữ the thé.

An Lộc đột nhiên thấy có chút quen thuộc, nhìn theo phía giọng nói, thì ra là một đôi nam nữ trẻ tuổi ở góc chéo bên cạnh bàn bọn họ. Người đàn ông quay lưng nên không nhìn rõ mặt, người phụ nữ…..Lại là Bạch Phiên Nhiên.

Trình Dập lạnh nhạt nhìn qua bên đó một cái, giọng nói hà khắc dường như nói một con súc sinh: “Phạt đủ rồi, được thả từ nhà cũ ra.”

Trên mặt An Lộc chẳng có biểu cảm gì: “Ồ.”

Dù sao chẳng liên quan gì đến cô.

”Tôi không quan tâm, tôi xếp hàng mất một tháng, hôm nay nhất định phải ăn được. Chẳng cần biết các người dùng cách gì, đều phải làm ra cho tôi.” Bạch Phiên Nhiên nhất quyết không tha.

Nhân viên phục vụ tốt tính giải thích với Bạch Phiên Nhiên: “Thực sự rất xin lỗi, Sô cô la hãng Chuao chúng tôi đã dùng hết, đã liên lạc với nhà cung cấp Venezuela rồi, sớm nhất ngày kia mới có hàng.”

*Hãng sô cô la Chuao của nước Mỹ.

Bạch Phiên Nhiên: “Ban nãy tôi gọi điện tới hỏi rõ ràng còn nói có!”

Nhân viên phục vụ cong lưng: “Đó là vấn đề của nhân viên chúng tôi, trước cô đã có một vị tiên sinh đặt phần kem dát vàng cuối cùng ròi, thông tin vẫn chưa kịp làm mới, vô cùng xin lỗi, nhưng mà….”

*Kem dát vàng

Bạch Phiên Nhiên ngắt lời anh ta: “Tôi đã nói rõ với đám chị em trong nhóm, sẽ gửi ảnh cho bọn họ xem, các người như vậy bảo tôi thu dọn tàn cục thế nào? Nói tới nói lui cũng vẫn là vấn đề của các người, các người chịu trách nhiệm cho tôi.”

“Vậy để bồi thường, chúng tôi tặng cô một chai rượu khai vị được không ạ?”

“Tặng một phần pizza nấm trắng.”

*Nấm white truffle một loại giống với họ nhà nấm, có giá trị dinh dưỡng cao, sinh trưởng cũng không nhiều cho nên giá mắc cực kì.

*Minh họa: pizza nấm trắng

Pizza nấm trắng….

An Lộc nhếch môi, trong lòng nói người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ, là muốn nhân viên phục xụ đi tìm chết sao?

“Thôi bỏ đi.” Người đàn ông đối diện Bạch Phiên Nhiên đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng lười biếng, mang theo nụ cười khiến người ta vô cùng sợ hãi, “Bạch tiểu thư muốn thì gọi một phần, ngược lại không cần tặng.”

“Vâng ạ.” Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi xuống.

An Lộc thu ánh mắt nhìn bóng lưng của người đàn ông kia về, nhỏ giọng lầm bầm: “Đó là ai vậy ạ?”

“Người mà ngay cả anh cũng không dám trêu chọc.”Trình Dập nhấp ngụm trà, “Lá gan của cô ta cũng lớn thật, không cần mạng nữa rồi.”

Nghiêm trọng như vậy?

Ruột gan An Lộc cũng run bần bật: “Ai?”

“Trầm Ngôn Huân.”

An Lộc trượt tay, suýt nữa làm rơi cốc xuống.

Cái tên này cô quá quen thuộc rồi, từ nhỏ nghe Trầm Tư Tư nói qua vô số lần. Tất cả ngôn từ dùng để hình dung ma đầu ác độc, âm hiểm độc ác, lang tâm cẩu phế, mặt người dạ thú, tàn bạo bất nhân, táng tận lương tâm…..Trầm Tư Tư đều từng dùng trên người anh trai trên danh nghĩa này.

*Min: xin lỗi các tiểu tiên nữ, ngay từ ban đầu tớ đã nhầm họ của em gái Tư Tư, em ấy tên đầy đủ là Trầm Tư Tư ạ, tớ sẽ fix lỗi các chương cũ.

Tuổi trẻ đã bò tới vị trí cao nhất trong nhà họ Trầm, bên ngoài đều đồn đại thủ đoạn củ anh ta không sạch sẽ, thậm chí còn gài bẫy hại chết ông nội và mấy người chú bác, nhưng không hề có chứng cứ.

Năm đó Trầm Tư Tư còn nhỏ, nhà bọn họ cũng an phận, không bị cuốn vào trong bơn bão tranh quyền đoạt vị, cho nên là thật hay giả, cô cũng không biết.

Nhưng nhắc đên vị đại ca này, trong lòng cô luôn cảm thấy sợ hãi.

Liên đới tới An Lộc đối với cái tên Trầm Ngôn Huân này trong lòng cũng không cẩn thận bị ám ảnh.

“Vậy….những lời đồn kia là thật sao ạ?” An Lộc cẩn thận hỏi Trình Dập, “Anh ta giết ông nội mình sao?”

“….” Trình Dập không còn gì để nói, biểu cảm có chút phức tạp.

An Lộc chật vật sờ mặt mình, “Anh nhìn em như thế làm gì?”

“Bình thường không cần nghe quá nhiều lời đồn nhảm.”Anh không hề giấu giếm, dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc, “Sẽ ảnh hưởng đến trí thông minh.”

“….”

An Lộc cắn răng lườm anh, một nữ phục vụ bưng khay đi tới.

Trên khay đặt một ly thủy tinh cao cổ được thiết kế tinh xảo, đồ ở bên trong, nhìn từ xa là một mảnh vàng lấp lánh.

“Xin chào, đây là kem dát vàng mà anh chị gọi.”

An Lộc:???

Kinh ngạc không chỉ có An Lộc, âm thanh của nhân viên phục vụ không to không nhỏ vừa đủ truyền tới tai Bạch Phiên Nhiên ngồi cách đó không xa.