Vạn Phần Mê Luyến

Chương 41: Tiểu hồ Ly

Ngoài cửa, Trình Hạo Hiên trưng ra một nụ cười nhét lại bao thuốc vào túi, ra vẻ thở dài một tiếng, dùng sức vỗ lưng Trình Dập: “Anh thật lòng cảm ơn chú.”

“….” Giờ phút này trong lòng Trình Dập có chút phức tạp.

“Anh mà thực sự theo đuổi được cô nàng kia, chậc chậc….” Trình Hạo Hiên hoảng sợ bả vai run rẩy, “Mấy em Tiểu Hồng, Tiểu Lục, Tiểu Tử của anh, e rằng bị gặm ngay cả xương cũng chẳng còn tí gì chăng?”

“Tội lỗi, tội lỗi.”

“….Anh có thể cút rồi.”

“Cầm được đồ anh đây cần, lập tức cút luôn.” Trình Hạo Hiên nói xong, kéo mở cánh cửa phía trước.

Hai người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha đồng loạt quay qua nhìn.

Ánh mắt An Lộc điềm nhiên như không, lúc nhìn thấy Trình Dập đột nhiên có hơi run rẩy. Nhưng anh chỉ nhìn thẳng vào mắt cô trong chốc lát, rồi lập tức ngồi ra sau bàn làm việc, nhìn không ra tâm trạng thế nào.

Trình Hạo Hiên trực tiếp từ tủ bảo hiểm của Trình Dập lấy ra một chiếc chìa khóa, lúc chuẩn bị đi liếc Bạch Phiên Nhiên một cái, “Bạch tiểu thư, cần tiễn không?”

Bạc Phiên Nhiên lắc đầu, một bên vừa lau nước mắt, vừa chậm rãi đi tới trước mặt Trình Dập.

Chưa kịp nói gì, thì bị giọng nói lạnh lùng của người đàn ông cắt ngang: “Bạch tiểu thư nếu vì chuyện trong nhà mà đến, tốt nhất đừng nói gì thì hơn.”

“Trình Dập, anh cứu em đi, nể tình chúng ta từng quen biết…..” Đôi mắt Bạch Phiên Nhiên lã chã nước, đáng thương vô cùng nhìn anh, “Em bây giờ đã không có con đường nào khác nữa, người em có thể nghĩ tới cũng chỉ có anh mà thôi.”

“Giết người đền mạng, nợ tiền phải trả, mỗi một người phạm phải sai lầm đều nên nhận được hình phạt thích đáng.” Trình Dập đáp lại cô ta một ánh mắt lạnh lẽo, “Đây mới là ý nghĩa tồn tại của pháp luật. Cho nên, tôi không thể nào giúp cô được.”

Bạch Phiên Nhiên ngây ngốc nhìn anh hồi lâu, mãi tới khi người kia ấn nút trên máy bàn, nói chuyện công việc với đầu bên kia, sắc mặt mới triệt để xám như tro tàn. Xoay người lại, chạy nhanh ra khỏi văn phòng.

Cánh cửa dần dần được khép lại, giọng nói bàn công chuyện của người đàn ông cũng ngừng lại, không khí trong văn phòng bỗng yên tĩnh có thể nghe được tiếng kim rơi.

An Lộc cắn môi, từ trên ghế sô pha khẽ khàng dịch tới sau bàn làm việc.

Sau đó dùng tay ngoắc ngoắc vạt áo của anh.

Người đàn ông rũ mắt nhìn văn kiện trên bàn, không phản ứng lại.

Cô lại kéo ống tay áo của anh, sức lực không nhỏ, đầu ngón tay móc ra một sợi chỉ trên chất vải đắt tiền.

“Đừng làm loạn.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp khác thường.

Đáy lòng An Lộc lụp bụp một cái, biết việc này không xong rồi.

Những lời ban nãy cô nói với Bạch Phiên Nhiên, anh nhất định đã nghe thấy hết.

Tuy bản thân mình không tính là làm sai gì, nhưng cô quả thực không hề giống như anh từng nói, cô gái vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, lại hơi ngốc nghếch.

Không phải loại phụ nữ mà anh thích.

Vành mắt nóng lên, cô cố nhịn, cẩn thận hỏi: “Anh Dập, anh không thích em nữa à?”

Người đàn ông nắm chặt lấy chiếc bút máy, kí tên ở dưới văn kiện, không đáp lại cô.

Sau đó cầm lấy một phần văn kiện khác.

An Lộc chưa từng bị anh xem nhẹ như thế này bao giờ, trong lòng từng lớp từng lớp ấm ức khó chịu được phủ lên, cắn chặt môi, trước khi nước mắt trào ra, cô vội vàng xoay người chạy ra ngoài.

Mà chưa kịp chạy được mấy bước, đột nhiên bị một luồng sức mạnh bá đạo kéo lại, mạnh mẽ va vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông. Anh túm lấy áo quần sau lưng cô, đầu ngón tay khẽ quệt qua làn da non mềm của cô, đau đến nỗi cô suýt nữa thì khóc ra tiếng.

“Muốn đi đâu? Hửm?”

Anh chưa từng giọng giọng điệu hung dữ này nói với cô bao giờ, An Lộc bị dọa cả người run cầm cập.

Trình Dập dùng một cánh tay bóp lấy eo cô, một tay khác nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu so với khi nói chuyện với Bạch Phiên Nhiên chẳng hòa hoãn được mấy phần, “Không có gì giải thích với anh hả?”

An Lộc không biết nên giải thích thế nào, vẻ mặt vừa ngốc vừa sợ hãi, vô tội yếu ớt như cũ.

Trình Dập thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng vô cớ buồn bực, dứt khoát cúi đầu cắn lên môi cô.

Anh kéo cô vào phòng nghỉ, dùng sức đạp cánh cửa đóng lại, sau đó kéo cô ngã xuống giường, một bên kéo cà vạt ra, một bên lột quần áo của cô. Tuy chăn đềm mềm mại, nhưng An Lộc vẫn bị cú ngã nãy làm cho hoa mắt, nảy lên mấy cái.

Lúc tỉnh táo lại, đã rơi vào bụng sói mất rồi.

“Có từng lừa dối anh không? Hửm?”

“Hu hu….chưa….”

“Nói thật.”

“Không có!”

“La lớn như vậy, muốn cho mọi người nghe thấy hết sao?”

“….”

Có lẽ cô chưa từng lừa gạt anh, nhưng cô không chỉ một lần làm trò trước mặt anh.

Trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Bạch, anh cho rằng cô bị Bạch Phiên Nhiên bắt nạt, cô liền mặc anh cho rằng như vậy. Nhìn bản thân mình như thằng ngốc ra mặt thay cô, thương tiếc cô bảo vệ cô.

Lần nghỉ lễ ở villa kia, chỉ sợ cô cố ý để An Mộng Nhã tới quán bar làm vướng mắt anh, lợi dụng anh sửa trị cô chị họ đáng ghét này.

Sau đó ở nhà hàng đụng phải Trầm Ngôn Huân, cô nhóc này từng câu từng chữ nghe có vẻ rất lễ phép ngoan ngoãn, lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều, thực ra từng câu từng chữ đều đâm vào vết thương của Bạch Phiên Nhiên. Cô đã sớm nhìn ra Trầm Ngôn Huân không đặt Bạch Phiên Nhiên vào mắt, cho nên khiến một lần hẹn hò đó của Bạch Phiên Nhiên, hèn mọn đợi chờ mất hơn một tháng.

Đây là những thứ mà tới bây giờ anh có thể nhớ lại được.

An Lộc chẳng hề ngốc chút nào, không biết còn lõi đời hơn anh biết bao nhiêu lần.

“Đồ lừa đảo.” Anh cắn lên cổ cô, giọt mồ hôi lăn dài trên sống lưng cô, “Bị em tính kế anh cũng nhận, ai bảo anh con mẹ nó, yêu em như vậy…..”

An Lộc cắn gối đầu không dám lên tiếng, nước mắt khiến cả khuôn mặt trở nên mơ hồ.

  -

Trận phong ba này coi như dồn dập đột ngột tới, rồi lại im hơi lặng tiếng đi.

Trình Dập vẫn yêu chiều cô như trước, nhưng cô lại không thể giống như trước kia, trong lúc anh rửa bát lau nhà đứng bên cạnh cổ vũ nữa, cũng không cố ý khen anh để anh làm nhiều thêm một chút, thậm chí còn chủ động làm việc nhà.

Trình Dập biết, trong lòng cô vẫn có tảng đá đè chặt lên, sợ anh.

Nghỉ lễ 1/5 anh phải đi công tác, vốn định dẫn theo cô thuận đường chơi bời một phen, thả lỏng tâm tình, cô tìm cớ muốn tìm một nơi thực tập kiếm thêm điểm học phần, không đi theo anh được.

Tô Tĩnh Nhàn chắc chắn muốn thi nghiên cứu sinh, không muốn lãng phí thời gian làm mấy thứ này, kêu người trong nhà giúp giải quyết mấy cái báo cáo này, An Lộc và Phương Lan Nhân cùng nhau tìm một trung tâm đào tạo làm trợ giảng.

Cuối cùng nội dung công việc hàng ngày trừ phát tờ rơi, chính là kéo người vào nhóm đóng giả làm phụ huynh học sinh, thực hiện hư vinh giả tạo.

Tuy không đồng ý với cách kinh doanh này, nhưng vì điểm học phần thực tập, An Lộc chỉ có thể nhịn.

Ngày đầu tiên cô kéo mấy người trong nhà và Bạch Cảnh Nghiêu Trầm Tư Tư, góp đủ mười người. Ngày thứ hai định vào nhóm trong lớp nhờ bạn học giúp đỡ, kết quả vừa hỏi, gần như cả nửa lớp đều lâm vào hoàn cảnh khó khăn như các cô.

“Hiện giờ thị trường trung tâm giáo dục rộng lớn như vậy sao?” Phương Lan Nhân bĩu môi, “Còn khá đây chỉ là tớ đi thực tập, không hề có ý định tới nơi như thế này làm việc.”

“Cũng không hẳn toàn bộ đều giống như thế này chứ. Trách hành động của chúng ta chậm, những nơi tốt đều bị chọn sạch rồi.” An Lộc khoác tay lên xà đơn, hai mắt vô thần nhìn trời sao trên đỉnh đầu.

Nhiệm vụ hôm nay còn chưa hoàn thành, ngày mai trăm phần trăm hai người sẽ bị dạy dỗ rồi, chỉ mong lãnh đạo có tấm lòng lương thiện một chút, đừng ảnh hưởng tới điểm học phần.

Trời sao đêm nay rất đẹp, cô bất giác lại nhớ tới anh.

Không biết bây giờ anh đang làm gì.

Là đang nghiêm túc làm việc, hay là xã giao với khách hàng? Có hút thuốc uống rượu không, có tự giác ăn cơm đúng giờ hay không?

Buổi tối trước khi đi ngủ có nhớ tới cô không? Lúc ngủ say có nằm mơ thấy cô không?

Tối qua cô mơ thấy anh rồi.

Ôm lấy gối đầu của anh khó khăn lắm mới ngủ được, trong mơ toàn là dáng vẻ dịu dàng yêu chiều của anh.

Kết quả tỉnh lại, đầu giường bên kia lạnh băng.

Giống hệt ngày hôm đó.

“Lộc Lộc, nhiệm vụ của tớ hoàn thành rồi!” Phương Lan Nhân đột nhiên hét lên.

An Lộc đột nhiên tỉnh táo, từ xà đơn nhảy xuống, “Nhanh thế? Cậu đi đâu kéo người vậy?”

Vẻ mặt Phương Lan Nhân mê mang: “Tớ không biết.”

An Lộc: “…..”

“Thì, ban nãy chỉ một lúc là đầy rồi, tớ chưa hề làm gì hết mà.” Phương Lan Nhân chỉ màn hình điện thoại, “Điện thoại hiển linh rồi chăng.”

“….”

Vẻ mặt An Lộc nhàm chán nhếch môi lên, cầm điện thoại nhìn một cái, ngây người.

Phương Lan Nhân ghé đầu qua:

“Mẹ kiếp, điện thoại của cậu cũng hiển linh rồi?”

“…..” Chiếc điện thoại này, lợi hại thật.

Sau đó vài ngày, bọn họ không cần tự mình đi kéo người nữa, chẳng hiểu sao đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Phương Lan Nhân tiêu mười đồng mua một bát hương ở chợ đêm về đặt trong kí túc xá, mỗi ngày dâng hương ba lần, thành tâm cúng bái điện thoại.

An Lộc tuyệt đối không tin cái gì mà sức mạnh ma quái.

Cô vừa tắm bồn, vừa mở khung thoại đã mấy hôm không chủ động liên lạc.

[Là anh tìm người giúp em à?]

Chồng: [Anh còn cho rằng em không định để ý đến anh nữa.]

An Lộc: [….]

Chồng: [Anh không tìm người cho em.]

An Lộc: [….]

Chồng: [Tiêu tiền mua đấy, một trăm tệ một người.]

An Lộc: […..]

Chồng: [Tự tính xem thiếu bao nhiêu, lúc về bồi thường anh kiểu gì.]

An Lộc: [Em cũng đâu bảo anh giúp.]

Chồng: [Vậy em đừng tuyên truyền đa cấp trong vòng nữa, mất mặt.]

Khóe miệng An Lộc giật giật: [….Làm sao anh biết được?]

Cô cố tình không tìm anh, chỉ sợ anh biết.

Chồng: [Em nói xem?]

“….” A a a a tên miệng rộng Bạch Cảnh Nghiêu này!

  -

Lần đi công tác này của Trình Dập hơi dài.

Rốt cuộc An Lộc cũng không chống đỡ nổi nhớ nhung, bắt đầu chủ động liên lạc với anh, sau đó trở thành mỗi ngày một cuộc điện thoại hoặc gọi video. Cho dù anh đang ở phòng sách làm việc, cũng để video kết nối, nhìn dáng vẻ làm việc của anh.

Khúc đệm nhỏ thời gian trước, dường như cứ như vậy mà trôi đi, trong lòng cô cũng trở nên nhạt nhòa không dấu vết.

Ngày này, lúc An Lộc về nhà lấy một kiện chuyển phát nhanh ở quầy.

Cô nhớ rõ gần đây mình không hề mua gì trên mạng, cho nên gọi cho Trình Dập một cuộc điện thoại.

“Anh Dập, anh mua đồ cho em à?”

“Mua một món quà nhỏ.” Bên kia rất yên lặng, giọng nói mang theo nụ cười của người đàn ông rất rõ ràng, “Mang về nhà rồii hãy xem.”

“Ồ. Vậy khi nào thì anh về?”

“Nhanh thôi.” Anh khẽ thì thào, “Nhớ anh thêm chút nữa, là anh về tới nhà rồi.”

An Lộc ôm chiếc hộp nhỏ đi về phía trước, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, có hơi rầu rĩ.

Đã hơn nửa tháng không ôm anh rồi, cũng không ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, không nằm ngủ trong vòng tay anh, cũng không có…..bị anh dụ dỗ làm chuyện đáng ghét.

Thực ra, cũng chẳng hề đáng ghét như vậy.

Cô rất nhớ anh.

Về tới nhà, An Lộc làm đầu tiên là nhanh chóng mở thùng giấy ra. Vì hơi gấp gáp, suýt nữa xé nát thùng giấy rồi.

Kết quả nhìn thấy đồ bên trong, cả người rơi vào mê mang.

……Đây là cái quỷ gì vậy?

Bờm tóc? Tại sao lại có tai lông xù?

Còn có một đống đồ lông xù giống hệt nữa, giống như đuôi của động vật?

Bên trong còn một bộ quần áo, bằng vải voan nửa trong suốt đính viền lông trắng.

Khóe miệng An Lộc khẽ giật.

Đây thực sự là đồ cho người mặc sao? Có thể che được gì chứ?

Tuy rất kì lạ, nhưng cảm giác sờ vào cái đuôi kia không tồi, nắm vào trơn nhẵn, mềm mại, mà chất lượng còn khá tốt nữa, không hề rụng lông tí nào luôn.

An Lông đang sờ nắn đến quên mất thời gian, đột nhiên sau lưng có một cánh tay giơ ra, cùng sờ nắn cái đuôi bằng lông nhung kia giống cô. Chẳng qua động tác vân vê sờ nắn, nhìn có vẻ hơi chút…..sắc tình.

“Anh sao lại____” về rồi?

Nửa câu còn lại trở thành một tiếng kinh hô, hơi thở nóng cháy của người đàn ông phả lên cần cổ cô, cánh môi mềm mại chạm vào chân mày kẽ tóc cô.

Xung quanh là hơi thở quen thuộc đã xa cách từ lâu, vành mắt An Lộc nóng lên, tất cả nhớ nhung tích lũy bấy lâu cuối cùng cũng tìm được lối ra.

“Mặc cho anh trai xem.” Anh trả chiếc đuôi lông xù kia cho cô, khẽ cười một tiếng: “Tiểu hồ ly.”

Cảnh tượng xấu hổ trong tưởng tượng khiến chô bỗng chốc đỏ mặt.

Trình Dập xoay người cô lại, nâng mặt cô lên, cơn mưa hôn dày đặc rơi xuống