Vạn Phần Mê Luyến

Chương 6

Trình Hạo Hiên choáng váng tại chỗ: “…”  

Trình Dập sớm dự đoán được, chỉ nhàn nhạt gật đầu với Dư Tâm Nhu: “Bác gái, đi từ từ ạ.” 

Phong thái cao quý mềm dẻo như cũ. 

An Lộc lên xe, Dư Tâm Nhu nhìn cô cười: “Quần áo được đó.” 

 

”Mẹ.” An Lộc trịnh trọng gọi bà, “Con gái mẹ bị người ta bắt nạt, mẹ còn tâm trạng ở đây khen quần áo.”  

”Con là con gái mẹ, mẹ còn không hiểu con sao?” Dư Tâm Nhu chậm rãi kéo khóa ví cầm tay ra, “Trừ khi đánh nhau, nếu không thì có chuyện gì khiến con chịu thiệt chứ? Vẫn may không để con đi học taekwondo, nếu không thì thiên hạ vô địch rồi.” Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch. 

An Lộc phồng má, cực kỳ không vừa lòng với thái độ của mẹ mình.  

”Được rồi, chỗ này là tối nay đánh bài thắng, đều cho con cầm chơi cho bớt sợ.” Dư Tâm Nhu đưa cho cô một sấp tiền mặt, “Chẳng phải mẹ nhìn thấy Trình thiếu đi rồi sao? Không nghĩ tới tên nhóc kia cũng khá có trách nhiệm, chia tay rồi vẫn bảo vệ con như vậy.”  

 

An Lộc quả nhiên bị sấp tiền dỗ đến vui vẻ,  

Mím môi hỏi: “Mẹ, mẹ không hỏi con vì sao đắc tội Bạch Phiên Nhiên?”  

“Cả chi nhà đó vốn không làm ra trò trống gì, con đắc tội thì đắc tội đi.” Thái độ Dư Tâm Nhu hoàn toàn không để ý, “Cô ta bắt nạt con, thì gấp đôi trả về là được. Nếu không làm nổi thì tìm Dư Triệu Nam chống lưng cho con.”   

 

”Mẹ không chống lưng cho con sao?”  

Dư Tâm Nhu hùng hồn: “Chuyện của mấy đứa trẻ, người lớn can thiệp vào sao được? Mà anh họ con nó thích bênh vực kẻ yếu, kỹ thuật có nghiên cứu, biết không hả?”  

  

“…” có thể lấy việc cậy thế bắt nạt người nói tới mức đẹp đẽ không dính bụi trần như này chỉ có ngài thôi.  

“Haiz, đúng rồi.” Dư Tâm Nhu sờ sờ đầu cô, “Con với thằng nhóc Trình Dập kia quay lại rồi?”  

“Không có đâu ạ.” An Lộc lắc đầu, “Ngựa tốt không ăn cỏ quay đầu, con sao có thể quay lại với anh ta chứ?” 

 

Dư Tâm Nhu nhướng mày: “Vậy Trình Hạo Hiên là sao?Lẽ nào nó đang theo đuổi con?”  

“Làm sao có thể ạ!” An Lộc trợn tròn mắt.  

“Vậy thì tốt, cho dù không ở cùng Trình Dập, chúng ta cũng không đi trêu chọc gã ăn chơi đó.” Ánh mắt Dư Tâm Nhu dịu dàng nhìn cô nói: “Hay là mẹ nhận Trình Dập làm con nuôi, để cậu ta làm anh trai con? Như vậy thì nhiều thêm một người chống lưng cho con rồi.”  

An Lộc giựt giựt khóe miệng, khóc không nổi mà cười không xong: “Làm sao ngài lại nghĩ một là một chứ?” 

 

“Mẹ nghiêm túc đó.” Dư Tâm Nhu giống như không phải nói chơi.

“Cậu ta bốn tuổi đã không còn ba mẹ, vẫn được nuôi bên cạnh ông bà nội, bà nội rất thương cậu ta, cho nên con vừa sinh ra thì định than luôn. Một là tình hữu nghị giữa hai nhà, hai là, cậu ta ở Trình gia thế đơn lực mỏng, cũng muốn nhà chúng ta chiếu cố cậu ta.”

“Bây giờ hai đứa cũng chẳng có tình ý gì, người lớn chúng ta cũng không cưỡng cầu, nhưng tâm nguyện của người già hai nhà chưa thực hiện được, mẹ nhận cậu ta làm con nuôi, cũng coi như để bà nội cậu ta dưới suối vàng được yên nghỉ.” Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch. 

 

An Lộc nghe xong ngây ra.  

“Đương nhiên với tiền đề là con không để ý.” Dư Tâm Nhu vuốt tóc cô.  

“Con có cái gì phải để ý chứ.” An Lộc lầu bầu nói. 

 

Nhưng cô chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào.

Từ nhỏ cô chính la con gái độc nhất trong nhà, nếu đột nhiên có thêm một người anh trai, cảm giác cũng không tệ.” 

“Vậy con hỏi ý kiến cậu ta đi.” Dư Tâm Nhu cười nói, “Lỡ như người ta không nguyện ý thì sao?”  

An Lộc bĩu môi: “Sao mà không nguyện ý chứ? Lẽ nào còn uất ức anh ta ư?”  

Dư Tâm Nhu nhìn bộ dáng ngốc nghếch của con gái nhà mình, chọc chọc trán cô: “Bảo con hỏi thì cứ hỏi.” 

 

Ở trên xe cô không hỏi ngay.

Về tới nhà, tắm xong, trên giường công chúa lăn qua lăn lại vài vòng, cô mới nhớ ra chưa gửi tin nhắn cho anh.  

[Mẹ em muốn nhận anh làm con nuôi, anh đồng ý không?] 

 

Anh chưa trả lời.

An Lộc vừa đợi tin trả lời vừa lướt weibo, đều quên mất việc này lên chín tầng mây rồi, đột nhiên có người gọi điện thoại tới.  

“A lô? Có chuyện gì vậy?” An Lộc đang vui vẻ chìm trong blogger gây cười đến mức không rút ra nổi, căn bản chẳng nhớ tới chính sự của mình.  

Trình Dập cảm thấy cô nhóc này mới tí tuổi đầu sao lại đãng trí đến mức này chứ, có chút cạn lời: “Không phải em tìm anh sao?”  

“A, Là em….” Đại não bắt đầu nhanh chóng làm việc, cô đảo đảo mắt, “Con nuôi sao?”*

*Min: chỗ này tớ giải thích một chút, câu nữ chính nói cả thể là 是我 干儿子吗 nghĩa là: là con nuôi em sao?, vì nữ chính tách câu ra như thế nên tớ đành phải chú thích dưới này.

Trình Dập: “….”  

Câu từ rút gọn không thành công.

An Lộc suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi: “….Là chuyện con nuôi ạ?”  

“Ừ.” Gọng nói nhạt gần như không tồn tại.  

An Lộc cẩn thận nói: “Chính là mẹ em bảo em hỏi anh, có đồng ý không.”

Đầu bên kia trầm mặc khiến cô có chút khẩn trương, nói tiếp: “Không làm cũng không vấn đề gì.”

Bên kia chậm rãi phun ra hai chữ: “Không làm.”

    

Bị từ chối một cách dứt khoát như vậy, An Lộc níu mày: “Tại sao anh không làm?” 

 

“Tại sao anh phải làm?” Trình Dập thuận theo lời cô hỏi người lại, sau đó phát ra tiếng cười khan: “Có thể đổi từ khác không? Hử? Anh nghe có chút kỳ quặc.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch. 

 

“…” Nói có vẻ như mình cô ở đây làm tới làm lui vậy.

  

Trình Dập thay từ khác, nghiêm túc nói: “Anh không đồng ý.” 

 

An Lộc: “Tại sao anh lại không đồng ý?”  

“Tại sao anh phải____” Anh khựng lại, “Đợi đã, là em mang trí thông minh của em truyền nhiễm cho anh hả?” 

 

“…” Oan uống quá.  

“Vậy đến cùng là tại sao anh không đồng ý?” An Lộc một bộ dạng nghiêm chỉnh bắt đầu nói láo: “Mẹ em nói bà rất thích anh, không thể làm con rể thì đáng tiếc quá, lam con nuôi cũng không tồi đâu.”  

  

“Vậy còn em?” Người đàn ông trầm giọng hỏi.  

An Lộc ngu ngơ: “Em cái gì?” 

“Em cũng cảm thấy không tồi?”  

An Lộc nghe thấy tiếng bật nắp bật lửa ở đầu bên kia. 

Cô chớp mắt, nghiêm túc nói: “Em cảm thấy khá tốt ạ.” 

“Bạn trai cũ trơ thành anh trai nuôi, thì ra em thích tình tiết loại này.” Giọng nói của người đàn ông có chút lạnh.  

 

  

“……”

  

“Không còn sớm nữa, ngủ đi.”

An Lộc sợ anh cúp điện thoại, vội vàng hỏi: “Vậy rốt cuộc anh có đồng ý  không?” 

  

“Không đồng ý.”

Vấn là anh ngắt điện thoại trước.

An Lộc luôn cảm thấy tiếng tút tút xen lẫn cảm giác phức tạp không thể nói thành lời.

Còn nhớ lúc vẫn qua lại tính cách người đàn ông này rất tốt, lẽ nào là giả vờ ư? Tính tình tốt chỉ là đãi ngộ cho bạn gái?  

An Lộc trăm mối ngổn ngang, mãi đến ngày thứ hai trong lòng vẫn vướng mắc chuyện này. Lúc Dư Tâm Nhu hỏi cô, chọn qua chọn lại nói ra rồi. 

“Mẹ ơi, bạn trai cũ trở thành anh trai nuôi có phải rất kỳ quái không?” An Lộc nghiêm túc hỏi. 

 

“Là rất kỳ quái.” Dư Tâm Nhu rót cốc sữa bò cho cô, “Cho nên mới cần con đi hỏi, cậu ta không đồng ý coi như xong.”  

“Con không cảm thấy kỳ quái mà.” An Lộc đón lấy ly sữa làm ấm tay.  

Dư Tâm Nhu ăn một qủa cà chua bi, lau sạch tay, ngồi thẳng người hỏi cô, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc.  

 

An Lộc có chút khẩn trương, đây là tư thái mẹ muốn giáo huân cô. 

“Con nói thật cho mẹ biết, trước kia ơ trường có yêu sớm không?” Dư Tâm Nhu đột nhiên hỏi.

An Lộc khựng lại, ngoan ngoãn lắc đầu.

“Vậy có yêu thầm nam sinh nào không?” Dư Tâm Nhu ngừng lại, “…Nữ sinh cũng được.” 

An Lộc: “….” 

Cô vẫn lắc đầu.

“Đến tận bây giờ cũng không có?” Dư Tâm Nhu hỏi.

“Vâng.”

“Con thực sự không thích Trình Dập chút nào sao?” 

An Lộc ngẫm nghĩ lại, nói ra một đáp án không thể chân thực hơn: “Thích ạ, nếu không thì con đã không để ý đến anh ấy rồi ạ. Ngài xem hồi nhỏ con không thích Dư Triệu Nam, đến một câu còn chẳng thèm nói với anh ta nữa là.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.  

  

“……”

  

“Mẹ, mẹ sao vậy?”

  

Biểu tình của Dư Tâm Nhu rất phức tạp.

”Nhớ năm đó, mười bốn tuổi mẹ đã thích ba con rồi, mẹ thông minh thế này sao lại sinh ra đầu gỗ như con chứ?” Dư Tâm Nhu dùng sức vò đầu cô “Lúc tính kế người khác không phải rất thông minh sao? Có thể san đều trí thông mình sang chuyện tình cảm của mình một chút được không hả?”

An Lộc nghiêm túc lắc đầu: “Chỉ sợ không thể…”  

  

“……”

  

  -

Thiên Tự Loan nơi ở của Trình Dập, Bạch Cảnh Nghiêu từ hồ bơi bò lên, lấy khăn lông vò lên đầu. 

Anh ta lắc lắc bớt nước dính trên người, đi tới hướng người  đàn ông đang phơi nắng đọc sách dưới mái hiên.  

“Thứ cậu đưa có tôi giờ không dùng được nữa rồi.” 

Trình Dập lạnh nhạt nâng mí mắt lên: “Ồ.”  

“Trận náo loạn ở tiếc tối ngày hôm qua, ông nội trực tiếp bắt con nhóc đó tới dạy dỗ, nên run sợ đều run sợ rồi. Ông nội cũng không thu lại tất cả cổ phần dưới danh nghĩa con nhóc đó, phạt nó về nhà cũ cấm túc. Hiện tại tam phòng trước mặt ông nội đến rắm cũng chẳng rám đánh một cái.” Bạch Cảnh Nghiêu lau khô nước trên mặt, cười khẽ, “Bạn gái cũ của cậu thật đúng là ngôi sao máy mắn của tôi.” 

”Vậy cậu nên đi hỏi han cô ấy một chút.” Trình Dập nhếch môi, dường như đối với anh ta rất bất mãn, “Nói cho cùng bị hắt rượu là người ta, nhận được lợi ích là cậu.” 

Động tác lau người của Bạch Cảnh Nghiêu ngừng lại, nhìn xuống anh mấy giây, “Chậc.” một tiếng, nói: “Cậu như này là đang bênh vực bạn gái cũ?”   

Trình Dập bỏ chân đang bắt chéo xuống, xoay người, “Tôi nói là sự thật.”  

“Thôi đi, câu nói này cậu ngẫm đi, ngẫm kỹ vào.” Bạch Cảnh Nghiêu đặt mông ngồi bên cạnh chân anh, “Ngày hôm qua mọi người đều thấy hết rồi, Ngài vừa nghe thấy tiếng đã chạy như bay qua. Buổi tiệc của Bạch gia, ngài lại ở đó không cho tiểu thư Bạch gia mặt mũi, lao tới, giận dữ vì hồng nhan ôi, trong vòng đều đồn ầm ra rồi.”   

 

“Cậu cũng nhàm chán như bọn họ?” Trình Dập dùng góc sách gõ đầu anh ta, “Không nhớ nhầm thì, tuần sau cậu phải nộp hai bài luận.”  

”Làm việc kết hợp với nghỉ ngơi mà không phải sao?” Bạch Cảnh Nghiêu xoa xoa chỗ bị gõ, lấy điện thoại ra. 

Lúc này, như bị tiêm máu gà nhảy dựng lên. 

“Mẹ kiếp, con nhóc này đăng bài xin lỗi.” 

  

Trình Dập hơi kinh ngạc nhướng mày lên, mang theo ý cười mà nhếch môi lên.

Bạch Phiên Nhiên hiện giờ không chỉ trong trường học của nhà mình lật xe, mà hình tượng ưu nhã tri thức trong giới thượng lưu thành phố B hoàn toàn sụp đổ.  

Chỉ trong một đêm, video cô ta tính tình không tốt hắt rượu vào người khác bị truyền ra, bị vài minh tinh chia sẻ, nổi tiếng vượt xa rồi. 

Tuy rất nhiều người không biết cô ta tên là gì, nhưng hantag #Thiên kim nào đó trong yến tiệc hắt rượu ở thành phố B# được duy trì ở mức rất cao.

Nghe nói Bạch Phiên Nhiên dự định phát triển trong giới giải trí, có vết nhơ này cũng đủ rồi.  

Trình Dập bất giác cười ra tiếng.

Tất cả đều trùng hợp một cách tự nhiên, không thể không nói vận may của cô nhóc An Lộc cực tốt, lại có thể thắng một cách đẹp mắt như này. Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch. 

Anh cầm điện thoại nhìn một lượt bài đăng, sau đó mở wechat lên.  

Vốn dĩ muốn nói gì đó với cô, cho dù chỉ là một câu chúc mừng, một lời hỏi thăm, chính là muốn nói gì đó cùng cô.

Nhưng vừa nhìn thấy khung đối thoại, thấy câu nói ngày hôm qua, con nuôi…. 

Trong lòng dâng lên một cảm giác bực bội không tên, vứt điện thoại sang bên cạnh.

Không biết tại sao, cứ nghĩ đến cô nhóc không tim không phổi như cô ngốc. Trái tim anh lại phức tạp khó nói. 

Thỉnh thoảng có chút ngọt, đôi lúc có chút chua, đôi lúc lại tức giận không giải thích được.

Có lúc hận không được muốn bổ cái đầu ngu ngốc của cô ra xem bên trong rốt cuộc có thứ gì.